Ởsân bay Ba Lan anh xử lý tốt lắm, người của tôi ở đó mất dấu vết anh luôn.”
“Thế hả, vậy từ lúc nào anh lại tìm được tôi thế?”
Giọng nói to lớn kia bỗng rung nhẹ một chút. Động tác đó rất quen thuộc với Lâm Trung Minh: nó thể hiện đối phương đang rất đắc ý.
“Từ lúc anh nhìn bản đồ, ở Tu viện Đức mẹ ý.”
“À, nói như vậy thì bà sơ Boston kia cũng là người của anh hả?”
“Anh nói đúng rồi đó. Thật ra, bọn tôi trước nay đều không có chân dung thật của anh. Nói cách khác, bọn tôi không nhận ra được anh, tuy nhiên…”
Giọng nói to lớn kia ngừng nói, dựa người về phía sau.
“Tôi hỏi thăm Nhà thờ Thánh Catherine, nên mới lòi đuôi, phải không?”
“Đúng, nơi này không hề có Nhà thờ Thánh Catherine, chưa bao giờ có cả. Cái tên này chỉ là một mã hiệu, được sinh ra dành riêng cho nhiệm vụ lần này.”
“Nhiệm vụ? Chỉ để bắt được một lão già đã về hưu như tôi ấy hả?” Lâm Trung Minh hỏi bằng giọng châm chọc.
Chỉ nghe một tiếng động, giọng nói to lớn kia đứng lên khỏi ghế, bỏ mũ ra, lộ ra một khuôn mặt trắng bệch, già nua, râu quai nón xồm xoàm.
“Bắt anh ấy hả? Không, anh hiểu lầm rồi. Trong nhiệm vụ lần này, anh chỉ là kẻ truyền tin thôi, ha ha. Nhiệm vụ này đã được tôi và tổ chức chuẩn bị trong hơn hai mươi năm nay, nó chính là tác phẩm tôi tâm đắc nhất. Nếu nói bằng thuật ngữ tình báo, nó xứng danh là một lá ‘Cờ giả hai mặt’.”
Giọng nói già nua kia bỗng ngừng lại một lát, như đang ổn định lại cảm xúc vậy.
“Người chủ động liên lạc với anh, Chō Isamu, là học trò tôi tâm đắc nhất. Hắn liên hệ với anh, bảo người của các anh đến Pháp gặp gỡ. Tin tức hắn nói ra lúc hấp hối đều là giả đó, không có chỗ nào thật cả đâu. Tuy nhiên, hắn thì lại tưởng thật đấy.”
“Thế hả? Hắn tưởng thật à?”
Tên kia gật đầu, nói tiếp.
“Chō Isamu là một người yêu hoà bình. Đó là sự thật. Hắn luôn thấy đau khổ thay cho nhân vật mà hắn phải sắm vai trong cuộc sống thường ngày, nên hắn rất sẵn lòng đi cảnh tỉnh cho toàn thế giới này. Đến tận lúc chết, hắn vẫn không biết tin tình báo mình truyền đi là giả.”
“Còn email từ hắn ta đã dẫn dắt tôi mạo hiểm thì sao? Đó không phải là chữ viết của hắn ư?”
“Đương nhiên là chữ của hắn ta, nếu là do người khác giả mạo thì vẫn có khả năng bị anh nhận ra. Có điều, Chō Isamu cho rằng, gói bưu kiện đó và cái “dây điện” sau đó mới là giả kia.”
“Thật châm biếm, đúng là hoàn toàn đảo điên.”
Lâm Trung Minh lắc đầu, xúc động thốt lên.
“Những bức màn che mắt như thế, chắc là còn rất nhiều phải không?”
Giọng nói vô cảm kia không trả lời thẳng vào câu hỏi, chỉ chậm rãi nói.
“Cũng không nhiều kẻ nhìn ra được bức màn che mắt đâu. Mưu kế của người phương Đông, đúng là chỉ có người phương Đông mới hiểu được.”
“Vậy rốt cuộc dưới bức màn đó giấu cái gì?”
Lâm Trung Minh hỏi thẳng vào vấn đề.
“Chiến tranh, cái chết, sự bất ổn”. Đối phương chuyển sang nói tiếng Nhật, đến ngữ điệu cũng thay đổi.
“Có một trạm quân sự di động trên biển, đầu tiên sẽ bắn đầu đạn hạt nhân về phía nước Mỹ, báo mối thù lớn của Hiroshima. Cùng lúc đó, tàu ngầm dưới Thái Bình Dương sẽ dùng chính đầu đạn hạt nhân của Mỹ bắn vào Trân Châu Cảng () lần thứ hai. Không cần tôi phải nhắc, anh cũng biết là Hội nghị Hòa bình Thế giới của Liên Hợp Quốc sẽ được khai mạc tại Đài Tưởng niệm Arizona (). Có vẻ như tất cả quan chức chính phủ từ các nước lớn đều sẽ tham gia, vậy là trật tự thế giới hiện nay sẽ hoàn toàn bị phá vỡ.”
() Trân Châu Cảng: Một cảng thuộc bang Hawaii, nước Mỹ, từng bị phát xít Nhật tấn công trong Thế chiến thứ hai.
() Đài Tưởng niệm Arizona: Đài tưởng niệm tại Trân Châu cảng, được xây dựng để tưởng nhớ nhân viên quân sự thiệt mạng trong trận chiến Trân Châu cảng.
Lâm Trung Minh nghe mà toát mồ hôi trán.
“Bên nào sẽ bắn trước?”
Tiếng cười già cỗi khô khan phát ra từ máy biến âm điện tử, nghe ra vô cùng đáng sợ.
“Bắn cùng một lúc!”
Thời gian chậm rãi trôi qua từng phút một, giọng nói điện tử không chút cảm xúc kia từ từ phơi bày trước Lâm Trung Minh cái âm mưu đáng sợ từ trong màn bóng tối. Giọng nói của ông ta như một lời tuyên bố trước toàn thế giới vậy.
“Câu chuyện của quý ngài nghe to tát quá, tôi đây làm sao biết là thật hay giả chứ?”
Sau khi nghe hết, Lâm Trung Minh cố gắng dùng ngữ điệu bình thản như trước mà hỏi.
“Anh không tin hả?” Ngữ điệu của giọng nói từ máy biến âm dường như hơi biến đổi.
“Ha ha, chẳng qua là tôi cảm thấy đường đời của mình quá kỳ thú thôi. Đến cái tuổi này của tôi, thường thì ít tin được thằng khác lắm.”
Lâm Trung Minh trả lời.
Dường như là do dự, thân hình cao lớn kia bước đến bên cửa sổ, đi đi lại lại. Chỉ một lát sau, ông ta lộ hẳn mặt cho Lâm Trung Minh, chậm rãi nhấn mạnh.
“Tôi chỉ nói một lần, hiện tại kế hoạch đang bước vào khâu đếm ngược cuối cùng rồi!”
Lâm Trung Minh cũng đứng lên, nhìn thẳng vào kẻ mặc áo choàng kia rồi hỏi bằng một giọng điệu kỳ cục.
“Cho tôi biết anh là ai được không?”
Thân hình cao lớn giơ tay ra chạm vào dưới cổ mấy cái. Khi ông ta mở miệng trả lời, giọng nói ấy nghe như thể từ địa ngục truyền tới.
“Kẻ hèn mọn này tên là Oyama Eisaku, trưởng lão Tổ chức Yoshimoto.”
Lâm Trung Minh gật đầu.
“Vậy tôi đi được chưa?”
Oyama Eisaku lại mở công tắc ra lần nữa. Ông ta đi tới bên cạnh tủ rượu trong phòng, mở cửa kính điêu khắc ra, lấy một chai rượu vang đỏ thẫm, bậy nút bần lên rồi từ từ rót chất lỏng đỏ thẫm ấy vào ly thủy tinh.
“Để chúc mừng hành trình của quý ngài đã kết thúc thuận lợi, xin mời cạn một ly. Hai ly rượu này, một ly là pha lê, một ly là thủy tinh, xin mời tùy chọn theo sở thích.”
Oyama nói, chỉ vào hai ly rượu.
Lâm Trung Minh ngây người ra một chút, rồi khẽ mỉm cười, bước nhanh tới chỗ tủ rượu, chọn lấy một ly, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.
Oyama Eisaku mặt không đổi sắc, cầm lấy ly còn lại, nuốt từng ngụm vẻ rất thưởng thức.
“Rượu này tinh khiết quá.” Oyama nói.
“Đúng là rượu ngon.” Nói rồi Lâm Trung Minh đi thẳng xuống lầu không hề ngoái lại, mở cửa lớn, lễ phép chào hỏi người phụ nữ mập mạp, rồi đi ra khỏi tòa kiến trúc cổ điển thanh nhã ấy.
Oyama Eisaku bước nhanh xuống lầu, khoát tay ra hiệu cho một tên cao lớn ở hành lang toà nhà đối diện. Tên đó mở cánh cửa thông với căn phòng ngầm dưới đất. Trong phòng thắp đèn sáng trưng, là một phòng phẫu thuật lớn có thể so sánh với bất cứ bệnh viện lớn nào trên thế giới.
Oyama nằm lên bàn mổ. Các bác sỹ và y tá lập tức khẩn trương bắt tay vào công việc.
Trong những trường hợp cấp cứu như thế này, phải tranh thủ nhanh được giây nào hay giây đó.
Trong văn phòng trên mặt đất, một cô gái xinh đẹp thanh tú đang ngồi bên laptop gọi video, nói bằng một giọng tiếng Nhật đẹp đẽ, thanh nhã.
“Ngài Takahashi hiện đã giống như những đóa anh đào kia, héo tàn trong đẹp đẽ rồi.”
Lâm Trung Minh rảo bước qua mấy vườn hoa và nông trại, trở lại nghĩa trang bên cạnh nhà thờ, tìm đến ngôi mộ có bia mộ khắc tiếng Latin. Ông cởi áo, xé toang đường may ở cổ áo, lấy ra một miếng tròn mỏng mỏng, không dày hơn móng tay là bao nhiêu. Đó chính là một thiết bị liên lạc không dây đầu cuối có chức năng ghi âm. Thiết bị này có thể trực tiếp nối mạng di động, truyền tin cho chiếc điện thoại di động đã được cài cắm trước, sau đó thông qua chiếc di động này truyền tin đến mỗi hòm thư dữ liệu.
Lâm Trung Minh dùng sức ấn xuống một lần. Chỉ vài giây sau, ông nghe thấy tiếng pha lê vỡ: Tin tức đã được truyền đi thành công.
Hành động đơn giản ấy lại không thể thực hiện ở trong tòa kiến trúc thanh nhã kia, vì các bức tường ở đó có hệ thống lưới kim loại chặt chẽ, khiến bất kỳ loại tín hiệu không dây nào cũng không thể truyền đi được.
Ông lão bỗng cảm thấy đầu óc trở nên mông lung, còn tay chân thì bắt đầu lạnh cóng. Và rồi ông dần dần mất đi ý thức. Điều này là không thể tránh được: chai rượu kia đã bị pha chất độc sinh học. Chất độc này hoàn toàn không có thuốc giải, trừ phi phải cắt bỏ dạ dày trong vòng ba phút, rồi dùng máy lọc máu lọc lại toàn bộ máu trong cơ thể. Nếu không làm vậy, chỉ có một con đường chết mà thôi.
Vào khoảnh khắc tia ý thức cuối cùng đang vụt tắt, ông ngoái đầu lại, và dường như lại nhìn thấy lá quốc kỳ đỏ thắm tung bay!