Ha ha, tôi có cách!” Nụ cười của Willis rất giảo hoạt.
Một tiếng sau, một cô gái tóc đỏ với lối trang điểm thời thượng, cả người thơm mùi nước hoa dìu một bà lão lưng còng, mặt mũi có vẻ bệnh tật bước ra khỏi tòa nhà lao động.
Đây là hai mẹ con, người con gái đang không ngừng oán trách trình độ của bác sỹ quá thấp, khiến cho bệnh tình người mẹ càng lúc càng nặng, giờ chỉ có thể đến tìm bác sỹ tư nhân.
Có thể thấy, bọn họ không hề giàu có, những người như vậy trên đất nước này rất nhiều.
Người mẹ đang thở không ngừng, không có bất kì phản ứng nào đối với sự oán trách của con gái, người đi trên đường không lạ lẫm gì đối với những việc như thế này, chẳng ai thèm nhìn.
“Ting ting tang tang.” Tiếng xe điện đi vào trạm, cô gái và bà lão cùng lên một khoang xe, chớp mắt sau đã biến mất trong đám đông, cố tình dàn dựng nhưng không quá gây nghi ngờ.
Sân bay quốc tế Tirana năm trước, còn được gọi là sân bay Enver Hoxha, một sân bay lớn với một nhà ga tráng lệ hoàn toàn không tương xứng với khối lượng vận chuyển của nó, là do chính phủ Trung Quốc vào những năm thế kỉ trước chi rất nhiều tiền bạc và ngoại hối cùng lượng lớn nhân lực giúp đỡ chính phủ Albania xây dựng, làm căn cứ địa không quân để đối kháng với sự xâm lấn của “Chủ nghĩa đế quốc xã hội”, “Tập đoàn phản đọng Yugoslavia”, “Chủ nghĩa đế quốc phương Tây”, cũng là chiếc cửa sổ để thể hiện hình tượng của quốc gia này với bên ngoài.
Oyama ngồi ở sảnh chờ trên tầng hai quán Starbuck, uống cà phê, xem một tờ “Tin tức Triều Nhật” mới xuất bản ngày hôm qua. Ở quốc gia nghèo nhất châu Âu này, việc có một tờ báo trong nước trong thời gian ngắn như vậy khiến Oyama thấy bất ngờ.
“Này, cưng à, chúng ta sắp lên máy bay rồi.”
Bạn gái đồng hành của Oyama nhìn bề ngoài có vẻ là một cô gái xinh đẹp khoảng tuổi, dáng vẻ yểu điệu, trên người toàn đồ hàng hiệu Paris.
Oyama gật đầu với bạn gái, gấp ngay ngắn tờ báo vào, đặt trong chiếc cặp cũ kĩ mà anh vẫn đem theo bên mình, cùng cô ta đi khỏi Starbucks.
Sáu tiếng trước, Lâm Trung Minh theo sự sắp xếp của Willis Weber, cùng với thành viên trong đoàn biểu diễn ngồi xe bus, theo đường Montenegro - Albania đi vào biên giới quốc gia châu Âu lạc loài này.
Lâm Trung Minh hóa trang thành người phụ nữ già mặt mũi có vẻ bệnh tật, ngồi ở vị trí bắt mắt nhất hàng thứ ba trên xe bus, cùng ngồi với ông là một con bé trong đoàn biểu diễn, một nấm lùn cao chưa đầy một mét hai, hai người này ngồi với nhau khiến người ta không khỏi thấy buồn cười.
Trong trường hợp này trò xiếc nhỏ khá lộ liễu này được gọi là “Bí mật chủ động”. Có rất nhiều khi, kẻ đi săn lại dễ dàng quên mất con mồi đã hiển hiện trước tầm mắt.
Xe buýt lâu năm không tu sửa, bảo dưỡng cẩn thận đi trên đường cái lại xóc nảy lên nảy xuống, giống như chiếc ca nô trên biển lớn, khiến người ta cảm thấy say sóng.
Khi Lâm Trung Minh ngồi trên xe, nhớ lại cả quá trình mạo hiểm ở châu Âu của mình, bản thân đã cẩn thận cải trang vài lần, nhưng ở Montenegro vẫn bị theo dõi chằm chằm, nếu không phải may mắn gặp được bạn cũ thì gần như không có khả năng thoát thân.
Nhưng, khi ông vượt biên ở Serbia, không phải cũng đã nhờ vào sự giúp đỡ của một người bạn khác hay sao? Chỉ có thể nói rằng sự đời vô thường, lòng người dễ đổi, như vậy mới có thể giải thích mọi việc một cách hợp lí hơn.
Willis Weber là người có thể tin tưởng ư? Liệu có phải mình đang tự đi vào một cái bẫy khác? Con người đã nửa cuộc đời ở trong tình cảnh nằm giữa sự sống và cái chết này, lần đầu tiên cảm thấy rối bời.
Willis và đoàn biểu diễn của ông ta dừng chân ở hộp đêm Crystal Crown lớn nhất, hộp đêm đó đã trưng một tấm poster rất lớn, cắt ảnh một minh tinh đến từ Hamburg, quý cô Carina sẽ lên khán đài biểu diễn nghệ thuật.
Màn biểu diễn đầu tiên là vào tiếng sau, cô Carina sẽ có mặt đúng giờ trên bục biểu diễn, nhưng Willis sẽ không, ông ta chủ động đề xuất cùng Lâm Trung Minh rời khỏi quốc gia vùng núi này, hai người cùng nhau lên máy bay đến Warsaw Ba Lan.
Từ lúc bắt đầu đến sân bay, Lâm Trung Minh đã hóa trang thành một thương nhân Nhật Bản tên là Oyama Yuki, còn Willis là trợ lí đặc biệt của ông, người Ba Lan - cô Anna Lizowski.
Cả quá trình lên máy bay đều do Lizowski sắp xếp xử lí, ông chủ kiêm nhân tình của cô ta, ngoại ngữ của ngài Oyama vô cùng tồi, vài từ tiếng Anh ngẫu nhiên của ông khiến người ta chẳng hiểu gì, có điều tiền bo mỗi lần năm đô la của ông đều nhận được sự ngưỡng mộ tán thưởng của nhân viên trên máy bay.
Vài giờ sau, chiếc Airbus A của hãng hàng không Lodz Ba Lan đã bay đến sân bay quốc tế Chopin ở ngoại ô Warsaw sớm hơn dự tính chừng mười phút. Lúc này là giờ cao điểm của các chuyến bay hàng ngày, trong phòng chờ số mới được xây dựng đang nhộn nhịp náo nhiệt vô cùng.
Lâm Trung Minh ra hiệu mình muốn đi vệ sinh, bảo Willis đợi ông một lát ở lối vào nhập cảnh.
Có lẽ là do tâm trạng hồi hộp, dạ dày của Lâm Trung Minh hôm nay không tốt lắm, từ lúc lên máy bay đến giờ, ông đã đi vệ sinh mấy lần rồi.
Willis gật đầu, một mình đi vào lối vào nhập cảnh, ông ta và Lâm Trung Minh đã thống nhất với nhau, bọn họ ở Ba Lan vài tiếng đồng hồ, sau đó họ lại đổi chuyến bay của hãng hàng không Lufthansa và đến dừng chân ở một căn hộ gần Hamburg của Willis, sau đó Willis quay về Tirana luôn.
Ngồi trên bồn cầu trong nhà vệ sinh vài phút, thông qua kẽ hở cửa, Lâm Trung Minh nghe thấy tiếng xèo xèo, cùng với tạp âm, một người đàn ông già mặc đồng phục đang đẩy xe vệ sinh bước vào nhà vệ sinh.
Nhân viên vệ sinh cúi đầu, chăm chỉ quét dọn những chỗ có vết bẩn trên sàn, Lâm Trung Minh đứng dậy, mở cửa nhỏ phòng kế bên, vẫy tay với nhân viên vệ sinh, ra hiệu bảo ông ta tới đây.
“Tôi cần giúp đỡ, xin hãy đến đây một lát.” Lâm Trung Minh nói tiếng Nga, người có tuổi ở Ba Lan đều có thể nói tiếng này.
Nhân viên vệ sinh tưởng là bồn cầu có sự cố, không nghĩ nhiều, liền bước vào phòng kế bên.
“Sao vậy, thưa ngài?” Thấy người hành khách đang vẫy mình cũng là người có tuổi, nhân viên vệ sinh không đề phòng gì.
“Ở đây, ở đây!”
Lâm Trung Minh không di chuyển, chỉ vẫy tay tiếp.
Nhân viên vệ sinh cho là tiếng Nga của hành khách không tốt, không thể diễn đạt rõ ràng, liền nhún nhún vai, tiếp tục lại gần.
“A!”
Cánh cửa nhỏ phòng bên cạnh bỗng đóng lại, nhân viên vệ sinh chưa từng phải ứng phó với tình hình khẩn cấp như thế này, ông ta hoàn toàn mất ý thức rồi.
Tiếp đó, trước mắt ông ta tối sầm, ngất đi.
“Két két”, chiếc xe vệ sinh với chiếc bánh xe không được bảo dưỡng cẩn thận phát ra âm thanh đơn điệu não nề, nhân viên vệ sinh cúi đầu, đẩy xe, từ từ bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Không ai chú ý rằng, nhân viên vệ sinh đã biến thành một người khác.
Nhờ có thẻ nhân viên, ông đi thang máy dành cho nhân viên xuống tầng một, ở một góc hẻo lánh, Lâm Trung Minh mau chóng thay quần áo, giấu kĩ xe vệ sinh, quay lại phòng chờ máy bay.
Ông đến nơi check-in của hãng hàng không phương bắc Phần Lan, xuất trình hộ chiếu tên là Morozo Han người Tây Ban Nha, nhân viên rất nhanh tìm được vé máy bay đã đặt chỗ.
Vào ba tiếng trước, nhờ có dịch vụ internet trên máy bay, ông đã ngồi trong nhà vệ sinh và đặt vé.