Đài hiển thị chỉ huy trước mặt Trương Đông Hải có hai màn hình một trên một dưới, một hiển thị tình hình ngoài biển và tham số của mục tiêu căn cứ trên dữ liệu mà máy định vị bằng sóng âm giám sát tính được, đôi tay anh ta liên tục chuyển động qua lại giữa quả cầu quỹ tích và bàn phím, truyền những dữ liệu đã được tập hợp lại đến thiết bị hiển thị đầu cuối của bàn “Mô tả quỹ tích” phía sau anh ta thông qua mạng cáp quang.
Trung úy trẻ tuổi cúi đầu, chú tâm biến đổi những dữ liệu này thành một “Firewire” được hợp thành bởi dữ liệu về các địa điểm phóng lôi khác nhau có thể lựa chọn, trên Trường Thành là hệ thống máy tính “Hỏa Kì Lân” có thể tự động tổng hợp dữ liệu, cung cấp những phương án bắn khác nhau để người chỉ huy bắn lựa chọn, có lúc, hệ thống này còn có thể bắn hoàn toàn tự động, nhưng hiện giờ, Lý Hải vẫn nghiêng về phương án mà đội chỉ huy bắn đưa ra cho mình, từ đầu đến cuối ông ta vẫn cho rằng người nắm giữ vũ khí không được để máy tính hoàn toàn chi phối.
“Phương án bắn ngư lôi đã sẵn sàng.” Trương Đông Hải báo cáo với sĩ quan điều hành thông qua micro.
“Thuyền trưởng, sáu phút sau vào địa điểm bắn.” Sĩ quan điều hành nhắc nhở Lý Hải, giờ là lúc thuyền trưởng hạ quyết tâm.
Lý Hải gật đầu, ông ta quyết định thực hành thật tốt lần mô phỏng tập kích này.
“Sáu phút chuẩn bị tập kích.” Thuyền trưởng hạ lệnh.
Đèn tín hiệu trước mặt Trương Đông Hải lấp lóe không ngừng, anh ta nhanh lẹ di chuyển cầu quỹ tích, chọn ngư lôi và , ngư lôi , cắm điện chuẩn bị nhiệt.
Lúc này, hai lính chỉ huy bắn đã vào tư thế khẩn trương cao độ, máy định vị bằng sóng âm liên tục truyền dữ liệu tới màn hình hiển thị của đài chỉ huy vũ khí, dựa trên những dữ liệu này, máy tính biến chúng thành một dòng thông tin rõ ràng trực quan. Hai tay Trương Đông Hải như múa trên bàn phím, nhập một chuỗi các mệnh lệnh vào máy tính ngư lôi, động tác phía sau này cho ra một đường nét đứt, sau khi tuyến đường của mục tiêu do máy định vị bằng sóng âm test được trùng hợp hoàn toàn với đường nét đứt dựa trên lí luận của ngư lôi, Trương Đông Hải bình tĩnh báo cáo.
“Tham số ngư lôi đã sẵn sàng, bắt đầu truyền.”
Anh ta mở một nắp nhựa bảo vệ ở phía tay phải, dùng ngón trỏ ấn lên phía trên, một chuỗi dữ liệu dài đổ về ngư lôi type đã nạp điện, giờ chỉ cần vài bước cuối cùng, những ngư lôi này có thể lao ra khỏi ống phóng lôi rồi.
“Thuyền trưởng, ngư lôi đã chuẩn bị xong.” Sĩ quan điều hành nhìn Lý Hải.
Ông ta ngẩng đầu nhìn thời gian, rất hài lòng với biểu hiện ở thời điểm hiện tại của tàu Trường Thành. Đang nghĩ tới việc hạ lệnh giải trừ mô phỏng công kích, màn hình trước mặt anh ta đột nhiên xuất hiện cảnh báo trì hoãn bắn, đó là cảnh báo do tổ chỉ huy bắn phát ra, biểu thị không thể phóng ngư lôi đúng giờ ở vị trí phóng đầu.
“Chuyện gì thế?” Ông ta chất vấn sĩ quan điều hành.
Sĩ quan điều hành rảo bước tới chỗ Trương Đông Hải, anh ta thấy các tuyến đường liền mạch trên màn hình đã bị đứt đoạn, chỉ còn một đường ảo dựa trên lí luận ngư lôi đang không ngừng giãn dài về phía trước một cách cô độc.
Sĩ quan điều hành đeo tai nghe lên, lên tiếng với vẻ nghi hoặc bất an:
“Tiếp xúc của máy định vị bằng sóng âm mất tín hiệu, mục tiêu không nằm trong phạm vi.”
“Phòng máy định vị bằng sóng âm, mất dấu mục tiêu ư?”
Lý Hải đeo tai nghe, giọng hỏi của ông ta không lớn.
“Tín hiệu máy định vị bằng sóng âm tạm thời bị mất, đang thử bắt tín hiệu lần nữa.”
Giọng nói của sĩ quan phòng máy định vị bằng sóng âm vô cùng bình tĩnh, không hề hoảng hốt.
“Truyền dữ liệu cuối cùng tới đài chỉ huy thuyền trưởng.” Lý Hải nói.
Ông ta vừa dứt lời, một loạt đường cong xếp chồng lên nhau trên bản đồ chỉ đường liền được hiển thị trên màn hình lớn trước mặt Lý Hải.
Sĩ quan điều hành Ngọ Bằng Phi đã quay lại bên cạnh thuyền trưởng, đôi mắt anh ta tập trung vào bản đồ chiến thuật đã được truyền dữ liệu từ máy định vị bằng sóng âm, vuốt cằm theo thói quen, nói với giọng hỏi ý kiến.
“Có thể thử cách chủ động tìm kiếm, mục tiêu chưa thể đi quá xa.”
Lý Hải không trả lời sĩ quan điều hành ngay, ông cần thời gian để suy nghĩ phương án. Chủ động tìm kiếm là một trong những lựa chọn của tàu Trường Thành hiện giờ, nhưng nếu làm như thế, nghĩa là phải khởi động thuyền máy định vị bằng sóng âm có công suất mạnh, dùng cách chủ động phát tín hiệu về phía vị trí và cự li dự tính, chỉ cần mục tiêu ở gần, nhất định sẽ cảm nhận được tín hiệu, có lúc thậm chí không cần dụng cụ, tai của con người có thể cảm nhận được.
Theo tiêu chuẩn chiến thuật của NATO, mục tiêu bị bắn sẽ sử dụng chiến thuật chuyển hướng, thử thoát khỏi phạm vi của máy định vị bằng sóng âm tàu ngầm theo sát, có vài thuyền trưởng cẩn thận sẽ dừng không tiến về phía trước, hoàn toàn nén tiếng ồn lại, giống như hai người mù, đột nhiên đứng yên không động đậy, như thế đối tượng còn lại cho dù đối thủ có đến gần trong gang tấc, nhưng vì không nghe thấy âm thanh, nên cũng sẽ mất tung tích của đối thủ.
Nếu như đối phương thử chuyển hướng, có khả năng sẽ lại rơi vào phạm vi dò âm thanh của hai máy định vị bằng sóng âm kiểu mảng kéo của tàu Trường Thành. Nếu như đứng yên bất động, tàu Trường Thành có thể liên tục tìm kiếm kiểu chạy vòng tròn, đồng thời trong quá trình này dần thu nhỏ bán kính tìm kiếm, cuối cùng hình thành thế bao vây, thông thường, mục tiêu bị theo sát đến cuối cùng sẽ thử cách thao tác về hướng ngược lại, men theo một đường “Điểm không thể tiếp xúc” dự tính mà tăng tốc phá vây.
Bất luận đối thủ sử dụng phương án nào, Trường Thành đều có cơ hội lấy lại tín hiệu tiếp xúc máy định vị bằng sóng âm.
Ngọ Bằng Phi là Thạc sỹ chuyên ngành chiến thuật của Học viện Tàu ngầm, là một sĩ quan điều hành, phương án mà anh ta đề ra hoàn toàn phù hợp với phạm vi chiến thuật, nhưng với điều kiện đối phương cũng phải làm theo cách mà sách giáo khoa chỉ dẫn.
Sĩ quan chỉ huy phía Nhật Bản sẽ dùng những chiến thuật như trong sách ư?
Lý Hải quay đầu, hỏi sĩ quan điều hành của mình.
“Anh có nghĩ là bọn họ đã phát hiện ra chúng ta không?”
Ngọ Bằng Phi nghĩ một lát, chậm rãi nói:
“Không có khả năng này lắm, thể tích của đối phương nhỏ hơn so với chúng ta, cơ trận máy định vị bằng sóng âm cũng nhỏ, nhưng…”
Anh ta ngừng lại, tiếp tục nói:
“Nhưng thiết bị cảm biến âm thanh máy định vị bằng sóng âm của người đảo quốc lại tốt hơn so với chúng ta, có thể phát hiện ra chúng ta.”
Lý Hải nghĩ một lát, nói vào micro.
“Phòng máy định vị bằng sóng âm, phải cần tiếp xúc bao lâu nữa các anh mới lấy được tín hiệu sóng âm của đối phương?”
“Ít nhất là trên hai phút mới tiếp xúc ổn định.” Sĩ quan máy định vị bằng sóng âm trả lời.
“Phóng ngư lôi số một, ngắm chuẩn mục tiêu tiếp xúc cuối cùng, bảo hiểm chuyển sang giải trừ từ xa.”
Lý Hải hạ lệnh.
Một đèn chỉ thị màu vàng ở mặt phải của đài chỉ huy trước mặt ông ta bắt đầu nhấp nháy một cách có quy luật, xuất hiện một cửa sổ trên màn hình, trên đó hiển thị yêu cầu thuyền trưởng phải nhập mật khẩu tấn công.
Lý Hải duỗi các ngón tay, gõ một tổ hợp các số trên bàn phím.
Sĩ quan vũ khí Trương Đông Hải dùng giọng nói đặc biệt bắt đầu nhắc lại mệnh lệnh mà mình nhận được.
“Phóng ngư lôi số một, ngòi bắn chuyển sang trạng thái điều khiển từ xa.”
“Bắt đầu quy trình phóng ngư lôi.” Lý Hải xác nhận mệnh lệnh.
Ngọ Bằng Phi nhìn Lý Hải một cái, anh ta nuốt nước bọt một chút, nói:
“Chúng ta có thể tấn công sao? Cái này, cái này cần xin chỉ thị không?”
“Đừng lo lắng, tôi biết rõ mình đang làm gì.” Giọng của Lý Hải vẫn rất bình tĩnh.
Nơi sát với khoang ngư lôi của con thuyền, các lính biển nghe thấy tiếng nước biển tràn vào, điều đó biểu thị ống phóng lôi đang nạp đầy nước biển, tiếng ồn này ít nhiều khiến người ta thấy bất an.
Ngoài cửa ống phóng lôi của ngư lôi số một dưới động lực của máy thủy áp dần dần khởi động, cuối cùng các lính ngư lôi xác nhận dữ liệu áp lực trong ống phóng lôi, sau đó, anh ta báo cáo với trung tâm chỉ huy.
“Ống phóng lôi số sẵn sàng.”
Lý Hải ngẩng đầu nhìn Trương Đông Hải ở phía trước, hỏi lại lần nữa.
“Ngòi nổ chuyển sang trạng thái giải trừ từ xa chưa?”