Diệp Tẫn Dạ Tam Nguyệt

tiếc hận

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mang theo tâm trạng không vui đi vào phòng, nhưng lại phát hiện Diệp Hy đi theo phía sau, Triệu Tuyên buồn bực quay lại nhìn nàng.

Diệp Hy mặt dày đuổi hết nha hoàn trong phòng ra ngoài, còn đem cửa đóng lại, cười cười: "Tuyên nhi, còn giận sao?"

"Ta không dám giận ngài."

Triệu Tuyên xoay người ngồi xuống tháp, liếc mắt nhìn Diệp Hy một cái: "Ngài là trữ quân, muốn nạp thiếp ta nào dám ngăn cản. Ngài cứ việc nói, bao nhiêu mỹ nhân cũng được, ta giúp ngài nạp hết vào Phong Y Thiên Nguyệt, thế nào?"

Diệp Hy đổ một đầu mồ hôi lạnh, chậm chạp chuyển qua chỗ Triệu Tuyên mà ngồi xuống, nhẹ giọng dỗ dành: "Tuyên nhi, nàng biết ta không phải loại người này mà."

"Ngài còn nói?" Triệu Tuyên tức giận trừng mắt: "Đây là tổ mẫu ngài quyết định đó, người cũng đến tận cửa rồi, ngài muốn ta phải sống thế nào đây?"

"Cũng chỉ là nho nhỏ tú nữ, không quá khó giải quyết đi?"

Diệp Hy vươn tay muốn ôm Triệu Tuyên nhưng nữ nhân ngốc kia lại như con sóc thoăn thoắt thoát ly ôm ấp của nàng, trong lòng không khỏi có chút buồn bực.

"Không phải ta đã đem A Nặc Lý đuổi đi rồi sao? Nàng còn tức giận cái gì?"

"Hôm nay có một A Nặc Lý, mai này còn có ai nữa đây? Ngài có thể hứa với ta sau này sẽ không có oanh oanh yến yến nào làm phiền đến hai ta hay không? Tổ mẫu của ngài chịu buông tha sao?"

"Là tổ mẫu lo lắng ta dưới gối chưa có hoàng tước nên mới gấp gáp chọn thứ phi cho ta, chỉ cần nàng mau chóng sinh con là được rồi."

Nghe Diệp Hy nói xong, hốc mắt Triệu Tuyên đỏ bừng lên: "Nếu lỡ ta chỉ sinh được thạc quân thì sao? Có phải cả đời này phải cùng nữ nhân khác tranh giành sủng ái không?"

"Tuyên nhi, nàng nghĩ lung tung khiến mình buồn bực như vậy làm gì?" Diệp Hy thở dài, nhẹ giọng nói: "Ta nói rồi, chỉ lấy một mình nàng sẽ không nạp thêm thiếp, nếu nàng thật sự chỉ sinh được thạc quân thì cũng không có vấn đề gì, lúc đó ta thượng vị rồi cho dù là tổ phụ cũng không nói được gì chúng ta."

"Ngài sẽ không có hài tử để nối ngôi đó." Triệu Tuyên gấp gáp nói: "Vị trí cao quý đó sẽ phải chuyển giao cho một người khác!"

"Nếu có thể thì giao cho con của nhị tỷ bọn họ, chúng ta cũng không thiếu hoàng tôn."

Tuy Diệp Hy nói vậy nhưng trong lòng Triệu Tuyên vẫn không mong muốn bản thân chỉ sinh ra toàn thạc quân, cho dù là huynh đệ tỷ muội cũng không được, có thể nói nàng ích kỷ, nhưng có mẫu thân nào không muốn mang đến cho con mình những điều tốt nhất?

"Được rồi, đừng có nghĩ lung tung nữa."

Diệp Hy khuynh thân thì thầm bên tai Triệu Tuyên: "Chẳng phải chỉ cần nàng sinh hài tử là mọi chuyện ổn thỏa cả sao? Tứ tỷ cũng có hài tử rồi, còn nàng thì sao? Muốn ta chờ đến bao giờ?"

Triệu Tuyên xấu hổ trừng nàng một cái: "Là do ai vừa vỡ lòng đã vội vã xuất chinh?"

"Chẳng phải đã về bồi tội với phu nhân rồi sao?" Diệp Hy dang tay ra, cười cười: "Phu nhân, đến, ta nhớ nàng sắp chết rồi."

Triệu Tuyên che miệng cười, nhưng cũng thuận theo tiến vào ôm ấp của đối phương, gần nửa năm không gặp mặt, không chỉ nàng ấy mà nàng cũng nhớ đến sắp điên.

Tương tư là trải nghiệm ngọt ngào, phân ly trong thương nhớ là day dứt khôn nguôi.

Kia nguồn chiếm hữu tin tức tố dịu dàng vỗ về khiến phòng tuyến kiên định dần đổ sụp, chấp nhận đối phương chiếm đoạt, cũng chấp nhận ở bên nhau đời đời kiếp kiếp.

...

"Hy..."

Diệp Hy nghiêng đầu nhìn Triệu Tuyên, cong môi cười: "Có chuyện gì à?"

"Ngài đi đâu vậy?"Triệu Tuyên chống đỡ thân thể mệt mỏi muốn ngồi dậy, bàn tay nhỏ nhắn yếu ớt níu giữ tay áo nàng: "Ngài vừa về thôi mà..."

"Chớ lộn xộn, ta đi tìm tứ tỷ bọn họ."

Diệp Hy chậm rãi dìu Triệu Tuyên nằm lại xuống giường, nói khẽ: "Trong Huyền Minh cung còn khá nhiều việc, sắp tới hai người bọn họ còn phải chuyển ra ngoài sống, ta sợ tỷ phu các nàng không thể xử lý được."

"Vừa về đã bỏ ta đi, phải a, tứ tỷ ngài quan trọng, những người khác đâu là gì." Nói xong, Triệu Tuyên buồn bực đẩy tay Diệp Hy ra, quay lưng về phía đối phương, không cần hỏi cũng biết là tức giận rồi.

Diệp Hy bất đắc dĩ nở nụ cười: "Phu nhân, bình giấm của nàng càng lúc càng chua rồi, ngay cả tứ tỷ của ta nàng cũng ghen được sao?"

Triệu Tuyên không có trả lời, càng thu mình lại, cả người run đến lợi hại.

"Ai, được rồi, ta ở lại với nàng."

Diệp Hy khom người cởi giày ra, nhìn phu nhân như vậy ai lại đành lòng bỏ đi chứ?

Lúc này Triệu Tuyên mới quay đầu lại, một phát ôm cứng thắt lưng của Diệp Hy, bộ dáng có chết cũng không buông ra.

Diệp Hy bất đắc dĩ nhìn trời, xoay người nằm xuống cạnh phu nhân, đem nàng kéo vào lòng vỗ về: "Nàng xem nàng kìa, cứ như hài tử."

"Còn không phải do ngài sao?" Triệu Tuyên nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đi lâu như vậy, hại người ta nhớ ngài..."

"Hửm?"

Triệu Tuyên đảo mắt: "Không có gì."

Diệp Hy nghiêng người, bẹo bẹo má nàng: "Lại nói nàng luôn miệng nói nhớ ta, vậy mà thư gửi đi cũng không có được một lời ngọt ngào, mỗi lần xem thư tứ tỷ gửi cho tỷ phu ta đều nhịn không được mà ghen tỵ."

"Nhỡ như có người nhìn thấy thì sao?" Triệu Tuyên xấu hổ nói: "Lúc đó xấu hổ lắm."

"Nàng ngại xấu hổ, còn ta đây lo lắng xuất chinh mấy tháng nàng quên mất trong nhà còn có phu quân!!"

Triệu Tuyên liếc yêu một cái: "Cái gì mà quên, có ai lại quên phu quân của mình, hơn nữa tiểu phu quân chẳng phải tháng nào cũng gửi thư về sao?"

"Cái gì tiểu phu quân?" Diệp Hy từ trên giường nhảy dựng lên, trừng trừng mắt: "Nàng nói ai là tiểu phu quân!?"

"Không phải sao?" Triệu Tuyên đắc ý cười: "Ngài nhỏ tuổi hơn ta thì chính là tiểu phu quân."

"Hảo." Diệp Hy nheo nheo mắt, phát ra tia cảnh cáo: "Là nàng nói, đừng trách ta độc ác."

Còn chưa kịp phản ứng đối phương đã như hổ đói lao về phía nàng: "Ngài... ách... ô dừng tay!!!"

--------------------------------

Nha hoàn đang quét dọn trong sân vô tình nhìn thấy người mặc trường sam hạnh bạch bước vào, vừa định quỳ xuống hành lễ thì đối phương đã phất tay, còn cố tình đặt ngón trỏ lên môi ra hiệu yên lặng.

Vài nha hoàn nhận ra hướng bước chân của chủ tử, không khỏi ghen tỵ, nho nhỏ nghị luận sau lưng.

"Xem, lại đến phòng của nữ nhân họ Hồ kia."

"Ta nghe nói cô nương Phiên Bắc giỏi nhất là dùng tà thuật mê hoặc nhân tâm, xem ra chủ tử đúng là bị trúng tà thuật rồi."

"Thật không?" Nha hoàn sốt sắng hỏi: "Có nên mời đại phu không?"

"Trúng ta mời đại phu làm sao?" Nữ nhân kia quắc mắt: "Phải mời thầy trừ tà về!"

Tiếng thảo luận vẫn không dứt, trong lòng ai cũng đều cho rằng Hồ nữ kia chính là yêu tinh mê hoặc nhân tâm, đem hồn phách của chủ tử các nàng câu đi mất!!

Lại nói đến Diệp Tố Cung, nàng một đường đi đến tây sương, nhẹ nhàng đem cửa đẩy ra.

Trong phòng nha hoàn đang giúp Hồ Tiểu Mạch vãn kiểu tóc của nữ tử Yến quốc, y phục dị quốc mặc lúc đến đây cũng bị đổi thành một bộ trường sam thiển tử sắc, đai lưng treo một mảnh ngọc bội bán nguyệt.

Diệp Tố Cung lại ra hiệu nha hoàn giữ yên lặng, nhấc chân đi vào trong phòng, không quên đem nha hoàn vẫy lui đi hết.

Hồ Tiểu Mạch vốn đã nghe thấy tiếng bước chân từ rất lâu rồi, quân quý thảo nguyên các nàng từ nhỏ đến lớn đã cùng tước quý rong ruổi trên đồng cỏ xanh săn mãnh thú, cho dù là tiếng bước chân cách đây năm mươi dặm vẫn có thể nghe thấy được.

"Diệp Cung, ngươi đến?"

"Phải."

Diệp Tố Cung vui vẻ mỉm cười, bước ra phía sau Hồ Tiểu Mạch, nhìn nữ tử trong gương trang dung xinh đẹp, không khỏi động lòng.

"Tiểu Mạch, nàng mặc y phục Yến quốc rất xinh đẹp."

"Vậy sao?" Hồ Tiểu Mạch ảm đạm nở nụ cười: "Ta từng mặc qua y phục Yến quốc, nàng ấy cũng nói như vậy..."

Diệp Tố Cung nghiêng đầu nhìn sườn mặt tinh xảo kia, trong lòng dâng lên một cỗ cảm xúc buồn bã không nói nên lời. Nếu là trước đây nàng đã có thể ôm thật chặt nữ nhân này vào lòng, cùng nhau vui vẻ nói cười, không phải giống bây giờ như hai người xa lạ.

"Diệp Cung."

Tiếng gọi của Hồ Tiểu Mạch kéo Diệp Tố Cung trở về hiện thực, nàng nghi hoặc hỏi: "Có chuyện gì?"

"Ngươi là tiểu binh dưới trướng của Thập nhất gia?"

"Phải."

"Nói dối." Hồ Tiểu Mạch đột ngột quát lên: "Ta hỏi nha hoàn trong phủ, bọn họ nói đây chính là phủ của Trừ Cung tướng quân!! Ngươi có phải là..."

Trái tim Diệp Tố Cung đập mạnh một cái, thái dương ướt đẫm mồ hôi, căng thẳng nhìn chằm chằm Hồ Tiểu Mạch.

"Không... không phải..." Diệp Tố Cung nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Trừ Cung... Trừ Cung tướng quân có muội muội gả cho Thập nhất gia, cho nên..."

"Cho nên thế nào?"

"Cho nên ta mới lấy gan hỏi tướng quân có thể cho nàng lưu lại đây hay không..."

"Tố Cung thấy ta rồi đúng không?" Hồ Tiểu Mạch kích động chụp lấy hai vai Diệp Tố Cung: "Nàng thấy ta? Có phải hay không!?"

"Kh-không có." Diệp Tố Cung đảo mắt, tiếp tục nói: "Ta chỉ nói xin cho bằng hữu lưu lại, từ hôm đó đến nay Trừ Cung tướng quân chưa lần nào hồi phủ."

Bàn tay đặt trên vai Diệp Tố Cung yếu ớt rơi xuống, đôi mắt vô thần nay hiển lộ một tia đau đớn, vành mắt đỏ bừng chỉ chờ đến lúc yếu lòng nhất nước mắt sẽ rơi xuống.

"Không gặp cũng tốt... không gặp cũng tốt..."

Nhìn thấy Hồ Tiểu Mạch như vậy Diệp Tố Cung không khỏi đau lòng, nhịn không được tiến đến ôm nàng một cái, rất muốn nói rõ ra thân phận của mình, nhưng sợ nói ra rồi Hồ Tiểu Mạch sẽ lần nữa rời bỏ nàng.

"Hức..."

Tiếng nức nở vụn vặt thoát ra ngoài, Hồ Tiểu Mạch bám víu Diệp Tố Cung như bám víu lấy phao cứu sinh cuối cùng. Nàng nửa muốn gặp lại người đó, nửa lại không muốn, thù nhà nợ nước còn đeo trên lưng, nàng không thể ung dung mà làm như không biết gì.

Hồ Tiểu Mạch là công chúa, cũng là hậu duệ cuối cùng của Hồ gia, gánh nặng gia tộc vẫn mãi đè nặng trên vai nàng.

"Tiểu Mạch, đừng sợ, ta bảo vệ nàng." Diệp Tố Cung nhỏ giọng nói: "Ta ghen tỵ với Diệp Tố Cung, cũng tức giận Diệp Tố Cung, tại sao có thể khiến nàng đau lòng như vậy, nàng ta còn đáng làm tước quý không?"

"Không được mắng nàng ấy!" Hồ Tiểu Mạch tức giận đẩy Diệp Tố Cung ra: "Trong mắt ta không ai có thể so sánh với Diệp Tố Cung, nếu ngươi còn nói xấu nàng như vậy, ta nhất định sẽ đánh ngươi!"

Diệp Tố Cung không biết nên cười hay nên khóc, nữ nhân này yêu nàng như vậy, nàng cũng yêu nàng ấy như vậy, kết cục vẫn không thể đường đường chính chính mà ở cạnh nhau.

"Hảo, ta không nói xấu tướng quân." Diệp Tố Cung ôn giọng trấn an tâm tình bất ổn của Hồ Tiểu Mạch, cố gợi sang một câu chuyện khác: "Nhiều năm như vậy, nàng vẫn quên không được Diệp Tố Cung sao? Nàng ấy làm gì cho nàng mà khiến nàng nhất tâm chờ đợi như vậy?"

"Đã làm gì sao?" Hồ Tiểu Mạch nghĩ đến gì đó, yếu ớt cười: "Nàng ấy chưa kịp làm gì cho ta cả, nhưng đã từng hứa với ta, sau khi nàng ấy từ Diệp phủ trở về sẽ xin phép phụ hoàng được lấy ta, còn hứa cả đời này sẽ đối đãi thật tốt với ta. Kỳ thật mong ước lớn nhất của đời ta chính là có thể gả cho Diệp Tố Cung, có thể sinh cho nàng ấy một tiểu quân tước, gia đình ba người sống thật vui vẻ, bình bình đạm đạm trải qua một kiếp người. Còn nữa, nàng ấy từng hứa sau khi thành thân sẽ cùng ta rời khỏi chốn thị phi náo nhiệt, đến một nơi chẳng ai biết hai chúng ta là ai, nàng ấy không làm tướng quân nữa, ta cũng không làm công chúa, chỉ đơn giản là một đôi tình lữ hạnh phúc."

Khi khăn hỷ vén lên, dưới khăn là gương mặt vui vẻ hay ướt đẫm nước mắt?

Phút trước yêu đến cuồng nhiệt, phút sau hận đến tê tâm liệt phế. Yêu là một ranh giới rất mỏng manh, không cẩn thận bước qua sẽ hận đến mức cả đời cũng không muốn nhìn thấy đối phương.

Diệp Tố Cung trầm mặc nhìn ý cười trong mắt Hồ Tiểu Mạch, mong ước của nàng ấy chính là có thể gả cho nàng, còn mong ước của nàng chính là có thể tự tay vén lên hồng cân của nàng ấy.

Đi một con đường lớn như vậy, cuối cùng vẫn không có kết quả, chỉ có thể chua xót cười giễu cuộc đời.

"Tiểu Mạch, gả cho ta được không?"

Hồ Tiểu Mạch kinh ngạc, lại cười: "Hảo đùa giỡn, ta không có tâm tư."

"Ta không đùa, nàng gả cho ta đi, được không? Phần chân tâm ta dành cho nàng không phải nàng không hiểu, chỉ cần là thứ nàng muốn ta nhất định sẽ mang cho nàng, ta không cầu nàng ngay lập tức yêu ta, chỉ cần nàng cho ta một cơ hội mà thôi."

Ý cười trong mắt Hồ Tiểu Mạch biến mất, lưu loát rút tay lại, lạnh nhạt nói: "Cho dù ngươi cùng nàng tên có giống nhau, cho dù ngươi cùng nàng đều xuất thân quân gia, nhưng không vì thế mà ta gả cho ngươi. Trong lòng ta cũng chỉ có một Diệp Tố Cung, những người khác cho dù có giống nàng thế nào cũng chỉ là người qua đường."

"Tiểu Mạch..."

"Đừng như vậy." Hồ Tiểu Mạch khoát tay: "Nói thêm nữa ngay cả bằng hữu chúng ta cũng làm không được,"

Diệp Tố Cung trầm mặc, thở dài một tiếng, nói: "Được rồi, nàng nghỉ ngơi đi, nhưng ta vẫn mong nàng suy nghĩ lại."

Nói xong những điều cần nói, Diệp Tố Cung nhanh chóng đứng dậy muốn rời khỏi phòng.

"Diệp Cung..."

"Hửm?"

"Ta..." Hồ Tiểu Mạch mím mím môi, nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Ta muốn gặp Tố Cung, một lần thôi, được không?"

Vạt áo thật dài nhẹ lay động, tóc dài bay bay, mắt phượng hẹp dài không lộ ra tia cảm xúc nào.

"Được."

Truyện Chữ Hay