Diệp Mãn Trường An Kinh

chương 10: trời cao nhắm mắt

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đúng như lời Vân Tự Thanh, tập thể bách quan buộc tội, tất cả sai lầm của Vân Ngự Sử đều được qua ngòi bút chuyển thành vũ khí dâng lên hoàng đế, cuối cùng nhất trí chờ lệnh —— Vân Tự Thanh không chết thì không thể bình ổn căm phẫn trong lòng dân!

Có thật không?

Sự phẫn nộ của dân chúng trong thành Trường An hình như không phải có ý này.

Nếu hoàng đế kia có thể nghe được thì tốt rồi.

Nhưng dù không nghe thấy, lấy trí tuệ lúc hắn dùng để dỗ mĩ nhân, chắc hắn cũng có thể đoán được.

Vân Tự Thanh nên giết nên giữ hay nên cách chức?

Giọng điệu của bách quan, thậm chí cả mĩ nhân bên cạnh đều rất kiên quyết.

Giết!

Nhất định phải giết!

Trong lòng Hoàng đế cũng hiểu rõ, tội của Vân Tự Thanh đương nhiên không đáng chết. Hắn không những không có tội, mà còn có công, nhưng đối với hắn mà nói, công của hắn chính là tội.

Nếu giết, mọi người đều thống khoái.

Không giết, mọi người đều không thoải mái.

“Đại nhân sẽ không có việc gì chứ?” Thẩm Thuần bất an đi đi lại lại.

Vân Tả im lặng không nói.

“Hoàng đế có thể giết huynh ấy hay không?” Thẩm Thuần túm áo Vân Tả, bắt hắn trả lời.

Vân Tả giật giật khóe miệng, “Giết, đương nhiên là giết.”

Thẩm Thuần giật mình, buông lỏng tay ra.

“Vì, vì sao? Huynh ấy không phải là vị quan tốt à?”

Vân Tả nở nụ cười.

“Quan tốt, thì không thể giết ư?”

“Vân Tự Thanh còn sống, với bọn họ không có chỗ tốt gì?”

“Trong triều đình, bên trong thâm cung, người người đứng ngồi không yên. Hắn vừa chết, khắp nơi vui mừng!”

“Hắn sẽ chết, bởi vì hoàng đế không cần một trung thần sạch sẽ quá mức như vậy.”

“Hắn sẽ chết, bởi vì cả triều không sạch sẽ, không thể dung nổi một dòng nước sạch!”

“Hắn sẽ chết, bởi vì, hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý chịu chết!”

Thẩm Thuần chấn động, không dám tin nhìn hắn, “Huynh ấy sớm đã biết hoàng đế sẽ giết mình? Vậy tại sao huynh ấy…”

Vân Tả cười khổ: “Trường An, là nơi mai táng bậc trung lương. Huynh ấy nói, ngoài trừ nơi này, bản thân không còn chỗ nào để đi. Nơi này đã từng mai táng phụ thân huynh ấy, hiện giờ mai táng Vân Tự Thanh, tương lai còn có bao nhiêu người tre già măng mọc, chết bảy lần cũng không hối hận!”

Thẩm Thuần chảy nước mắt, “Tôi không hiểu, vì sao không thể không chết chứ? Trên thế giới này có nhiều địa phương tươi đẹp như vậy. Chúng ta có thể lên thuyền rời bến, đi xem các đảo của nước ngoài, có thể lên núi Thái Sơn ngắm mặt trời mọc, có thể lên thảo nguyên phương bắc phóng ngựa chạy như điên, chúng ta đến rất nhiều nơi, vì sao lại là Trường An? Vì sao là Trường An!”

Vân Tả rũ mắt xuống, “Bởi vì huynh ấy là Vân Tự Thanh. Có rất nhiều người muốn huynh ấy chết, huynh ấy không thể đi, trừ khi huynh ấy chết, một luồng hồn phách mới có thể phiêu du khắp non sông trong thiên hạ.”

“Trừ khi huynh ấy chết…” Nước mắt của Thẩm Thuần một giọt lại một giọt rơi xuống, “Nếu đã chết, cái gì cũng không còn nữa.”

Phán quyết với Vân Tự Thanh là, chém đầu, ngay lập tức hành quyết.

Tội danh này có thể lớn có thể nhỏ?

Cậu đặt lớn hay là đặt nhỏ?

Vân Tự Thanh mỉm cười chào đón mặt trời mọc.

Hắn đặt đúng rồi, nhưng đúng thì sao?

“Vân đại nhân.” Ngục tốt cung kính mở cửa lao cho hắn.

“Tôi không còn là Vân đại nhân.” Vân Tự Thanh nói.

Ngục tốt quỳ xuống, “Ngài vĩnh viễn là Vân đại nhân.”

Vân Tự Thanh ngẩn ra, cười cười.

Thế thì sao?

Có lẽ rất lâu rồi Trường An không náo nhiệt như vậy.

Vân Tự Thanh diễu qua các đường phố Trường An, hắn có suy nghĩ này.

Mỗi lần, hắn đều ngồi trong kiệu vội vàng đi ngang qua, chưa bao giờ dừng kiệu nhìn ngắm, nhìn xem hôm nay gạo mấy văn tiền mấy lượng bạc, nhìn xem hôm nay sinh ý của chủ quán thế nào. Mỗi lần, hắn ngồi trong kiệu, đều tính kế chi li, từ hoàng cung đến Vân Kiều, phải đi mất bao lâu, hắn cũng không biết. Giống như đó chỉ là một ý niệm hiện lên trong đầu, thì lập tức bị quên đi.

Đến tận hôm nay, hắn mới biết được, hóa ra phố Trường An dài đến thế, người ở Trường An nhiều đến thế. Hắn không nghe rõ bọn họ đang nói gì, nhưng nét mặt mỗi người đều không hề vui vẻ.

Vì sao?

Vân Tự Thanh mỉm cười nhìn đằng trước.

“Vân đại nhân, tôi là Vương Nguyên Cửu đây, năm đó chính ngài đã giải oan cho tôi!” Trong đám người hình như có người gào lên như vậy.

Vân Tự Thanh nhất thời không kịp nhận ra đó là ai, nghe cậu ta nói đến Tào Quốc Thâm, hắn mới chợt nhớ ra. Năm đó người kia cũng tham dự vào việc hãm hại phụ thân hắn, bốn năm trước, bị hắn bắt được nhược điểm trí mạng, một lần bị giải quyết. Đúng rồi nhân chứng đó, chính là người tên Vương Nguyên Cửu.

Còn có một người khác nữa, hình như là Thừa tướng trước đây Tiết Khanh Quý, cũng là người không hề bị kìm chế, phạm tội đủ để chết một trăm lần, cho rằng không ai dám động đến hắn, kết quả lại chết trên tay Vân Tự Thanh.

Năm năm từng việc một thoáng qua trong đầu họ, cuối cùng tụ tập lại trên người con người mặc áo trắng đang đứng trước mặt dân chúng này. Bọn họ không có mặt nạ, dùng biểu cảm chân thực nhất nhìn hắn, khóc rống lên, nước mắt giàn giụa.

Vân Tự Thanh ngẩng mặt, khóe mắt cay cay, tận đáy lòng giống như có một cảm giác muốn giết người mãnh liệt dậy sóng muốn trào ra.

“Vân đại nhân —— Vân đại nhân ——” Bên tai là tiếng dân chúng đồng thanh gào lên, lời của ngục tốt kia lại vang lên bên tai hắn. “Ngài vĩnh viễn là Vân đại nhân.”

Vĩnh viễn sao?

Không biết là ai đầu tiên, cũng có lẽ là ăn ý, người đứng hai bên phố Trường An đồng loạt quỳ xuống.

Trong một thời gian ngắn, Trường An thành rộng lớn như vậy, vào ngày hè nắng chói chang, ngàn vạn dân chúng, lại chỉ có tiếng bánh xe cọt kẹt, còn có, còn có tiếng khóc nức nở cố gắng đè nén, và có cả sự bi thương khắp đất trời không thể kìm chế được.

Trường An, giống như một tòa thành chết dưới ánh mặt trời.

Vân Tự Thanh thở dài.

Không biết có phải người trong thành Trường An đều tụ tập về đây không?

Thẩm Thuần mờ mịt nhìn bốn phía.

Ánh mặt trời phản xạ trong tay đao phủ, chói mắt đến mức khiến người ta nước mắt giàn giụa.

Cách đám người, Vân Tự Thanh nhìn thấy Thẩm Thuần, nhìn nhau từ xa.

Nàng nhìn vẻ mặt lạnh lùng của hắn, mỉm cười trong mắt.

Nàng đáp lại bằng khóe miệng giật giật, nhưng không cách nào thoải mái được như hắn. Nơi ngực trái đau đớn đến thít chặt, khiến nước mắt nàng lại từng giọt từng giọt rơi xuống.

Mặt trời không hề vì bất kì ai mà dừng lại. Trung thần cũng thế, vương hầu cùng vậy, khi lên đến đỉnh điểm, cũng là lúc sinh mệnh của Vân Tự Thanh đi đến hồi kết.

Giống như có ăn ý, người ở hàng đầu tiên, hàng thứ hai, hàng thứ ba…

Một vòng tròn đám đông từ trong ra ngoài dần dần quỳ xuống, chỉ có Thẩm Thuần, kinh ngạc đứng trong đám người.

Đây là sự ăn ý, xuất phát từ trong tâm khảm, không hề giả vờ diễn kịch. Vì ánh sáng le lói duy nhất của đất nước của Trường An, trong lòng bọn họ vô cùng đau buồn và sùng kính.

“Không thể giết Vân đại nhân!”

Không biết là ai hô lên câu này đầu tiên, giống như quăng một mồi lửa vào trong đám đông, trong nháy mắt khiến cho lửa lan rộng khắp đồng cỏ.

“Không thể giết Vân đại nhân!”

Mười người, một trăm người, một ngàn người cùng hô to ——

“Không thể giết Vân đại nhân!”

“Không thể giết Vân đại nhân!”

Trong số bọn họ, có những người Vân Tự Thanh từng vô tình giúp đỡ, nhưng càng có nhiều người, hắn không biết, thậm chí, bọn họ cũng không biết Vân Tự Thanh. Nhưng ở giây phút ấy, một tình cảm chảy xuôi trong máu của dân chúng lan tỏa ra. Đó là tất cả mọi người đau khổ cầu xin cho tia sáng cuối cùng trong bóng đêm, là tia hy vọng cuối cùng mọi người muốn giữ lại khi phải chịu cảnh bị chính trị của đất nước áp bức không thể phản kháng.

Mấy ngàn năm qua, mặt trời ở Trường An mọc lên ở đằng đông, lặn xuống ở đằng tây. Người dân Trường An thay đổi, một nhóm lại một nhóm, chỉ có thanh thiên, mặt trời đỏ, trời đất trường tồn!

Vân Tự Thanh rốt cục rơi một giọt nước mắt.

Phụ thân, đây là nguyên nhân người dù chết cũng không muốn rời khỏi Trường An sao?

Phụ thân, đây là dân chúng mà người tình nguyện dùng cả tính mệnh để bảo vệ ư?

Ngày qua mặt trời lặn, trong thành Trường An trải qua mấy ngàn năm.

Có lẽ ngàn năm sau, trên đời không còn tồn tại thành Trường An, nhưng giây phút này là chân thực, sẽ sống mãi trong lòng những người có mặt ở đây!

Lệnh bài trong tay quan giám trảm giơ lên, ném xuống mặt đất.

Đao phủ rơi lệ đầy mặt.

“Giết ngài, tôi không thể nhấc đao được.”

Vân Tự Thanh cười nói: “Cuối cùng có một người phải động thủ, cám ơn cậu vì tôi chấp đao.”

Trong nháy mắt đó, trời cao nhắm mắt.

Hoa sen bung nở.

Lưu Nhất Đao thở dài.

Ngày hè nắng chói chang, nhưng hắn phải đi áp tiêu.

Chuyện ngày hôm qua, như còn tua lại trong đầu.

trong thành Trường An, đưa tiễn khắp các phố, hô trời cao oan uổng, chung quy cũng không thể đổi lấy một thánh chỉ”Dừng đao giữ lại người”.

Hoàng đế có lẽ cũng hiểu rõ, dân chúng rất nhanh quên, giờ tàn nhẫn một chút, cho một đao dứt khoát, dân chúng oán trách mấy tháng, dần dần cũng lãng quên.

Kết cục: Cuộc sống luôn phải tiếp tục

Mở cửa ra, cuộc sống củi gạo dầu muối dấm chua trà, không liên quan gì đến chính trị.

Có lẽ lúc mọi người tuyệt vọng, lúc rơi vào cảnh bất lực, có lẽ sẽ nhớ ra Trường An từng có một Vân Ngự Sử, nếu có lúc như vậy, có lẽ Vân Tự Thanh đã hài lòng, chết cũng nhắm mắt.

Vân Tự Thanh không phải là trúc, trúc có tính đàn hồi, cong mà không gãy, bằng vào tính đàn hồi này, có thể phản kích lại đối phương gấp trăm gấp ngàn lần.

Vân Tự Thanh không phải là trúc, bởi vì hắn không có tính đàn hồi. Hắn luôn cứng cỏi không chịu uốn cong, vì thế đến phút cuối, lại phết thêm một nét bút làm người ta xót thương trong những bi kịch ở thành Trường An.

Vân Tự Thanh là mai, hắn hưởng thụ sự lạnh lẽo đơn độc giữa bầy đàn, đem đến cho ngày đông giá rét của đế quốc một hương thơm độc đáo.

Nhưng là triều đình đế quốc không muốn vì một mình hắn mà mở ra mùa đông giá rét, bọn họ cố gắng hết sức, nghĩ đủ tâm kế để bẻ cành mai này, làm nó tàn lụi, dùng sự ấm áp giả dối để chứng tỏ mùa xuân đã đến.

Vân Tự Thanh đã chết, vạn cây trên triều đình hồi xuân, tất cả bách quan, thậm chí cả hoàng đế cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lưu Nhất Đao tự trách mình quá đa sầu đa cảm, hắn không quen thân với Vân Tự Thanh, tuy rằng hắn kính nể cách làm người của hắn ta. Điểm chung duy nhất giữa hắn và Vân Tự Thanh, chính là tiểu thư đồng Thẩm Thuần bên người Vân Tự Thanh.

“Lão đại, qua cây cầu đằng trước là rời khỏi địa phận Trường An, thời tiết nóng quá, chúng ta có nên dừng nghỉ ngơi một chút hay không?”

Lưu Nhất Đao chụp một chưởng lên đầu người kia, “Nghỉ, nghỉ, cả ngày chỉ biết nghỉ! Hôm nay không đi được một trăm tám mươi dặm, lão tử sẽ không cho cậu nghỉ ngơi!”

Người nọ gánh vác kỳ vọng của chúng huynh đệ đến đây, kết quả trúng một chưởng, một bụng đầy ủy khuất lùi lại.

Lưu Nhất Đao đến bên cạnh một thiếu niên. Thủ hạ của Lưu Nhất Đao đều nhận ra, đó chính là thiếu niên ngày ấy vác Lưu Nhất Đao trên lưng về Trường tiêu cục. Nhìn thiếu niên này tuổi còn trẻ người mảnh khảnh, nhưng không ngờ có khí lực lớn như vậy, quả nhiên là tập qua công phu.

“Ôi, chúng ta còn phải đi bao xa nữa mới an toàn?”

Vân Tả ngồi trên nắp rương gỗ lớn, trên đầu đội đấu lạp che nắng, nghe Lưu Nhất Đao hỏi như vậy, hắn cân nhắc đáp: “Một trăm tám mươi dặm nữa…”

Lưu Nhất Đao trừng mắt nói: “Tôi chỉ thuận miệng nói thôi, một trăm tám mươi dặm, không cần qua đêm!”

Vân Tả thở dài: “Ra khỏi địa phận Trường An, có lẽ ổn rồi.”

Lưu Nhất Đao liếc mắt nhìn hắn, gật gật đầu, trở vào trong một tiếng, hét to: “Các huynh đệ, quá cầu là có thể nghỉ ngơi!”

Mấy chục con người cùng hoan hô, “Lão đại anh minh!”

Lưu Nhất Đao hưởng thụ nheo mắt lại.

Tuy rằng kém hàng vạn người hô lên vì Vân Tự Thanh, nhưng tốt xấu gì cũng là mấy chục huynh đệ a!

Ra khỏi Trường An, thực ra phải trải qua rất nhiều khâu kiểm tra, nhưng dựa vào hậu trường mạnh mẽ của Lưu Nhất Đao Trường tiêu cục, vài binh sĩ thủ thành cười rồi cho bọn họ đi qua.Thời buổi thái bình thịnh thế, trên đường toàn huynh đệ, có gì cần phải tra xét.

Ra khỏi địa phận Trường An, trời cao biển rộng, núi cao sông sâu.

Các huynh đệ của Lưu Nhất Đao đang ở trong lều uống trà hóng gió, cũng không phát hiện ra lão đại và thiếu niên kia đã kéo chiếc xe kia ra xa.

Lưu Nhất Đao mở thùng ra, trợn mắt nhìn: “Đệ uống hết sạch rồi!”

Hắn rống giận với người uống hết một vò rượu Đỗ Khang từ núi Cửu Tuyền sản xuất ra gửi đến của hắn, nhưng cậu ta lại đang nằm trong lòng một người khác ngủ say sưa!

Nghe được tiếng rống giận, Thẩm Thuần cau mày, cọ cọ, trở mình tiếp tục ngủ.

Ánh mắt Lưu Nhất Đao chuyển qua chuyển lại giữa hai người, kinh hãi nói: “Hóa ra hai người là đoạn tụ!”

Vân Tả không biết biến từ đâu ra một cái quạt xếp đập vào ót Lưu Nhất Đao.

“Mắt chó của huynh mù rồi!”

Vân Tự Thanh, hiện tại là Lí Diễm, cười cười, ôm Thẩm Thuần nhảy ra khỏi rương gỗ.

“Đa tạ Lưu đại hiệp ra tay tương trợ!”

“Vân… Lí công tử, sau này có tính toán gì không?” Đôi mắt của Lưu Nhất Đao còn đang đảo quanh hai người, vẫn rất nghi ngờ.

“Thẩm Thuần nói qua, trong thiên hạ có rất nhiều chỗ để đi. Tôi nghĩ, đầu tiên đi với cô ấy về núi Liên Kiếngặp sư phụ, sau đó bốn biển là nhà.” Lí Diễm rất hứng thụ với “lão nhân ba không” kia, học ít võ thuật y thuật, trong tương lại hắn có thể sóng vai với Thẩm Thuần phiêu bạt giang hồ.

Vân Tả dắt hai con ngựa đi đến, “Công tử, sau này tôi không thể đi theo người nữa rồi.”

Lí Diễm hiểu ý gật gật đầu, “Cậu cũng có phương trời riêng của mình. Đừng giục bọn họ, cậu an bài mọi chuyện ổn thỏa chưa?”

“Yên tâm đi, hoàng thượng không làm khó người của Vân phủ đâu.”

Thẩm Thuần chun mũi, cuối cùng tỉnh lại, nhìn nhìn bốn phía, phát hiện bản thân vẫn nằm trong lòng Lí Diễm, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ một chút.

“A, hoàng thượng là người tốt à.” Thẩm Thuần nhảy ra khỏi lòng Lí Diễm, cũng không biết bản thân nói gì chỉ mượn đề tài để che giấu sự xấu hổ.

“Xem ra, huynh cũng không hoàn toàn đặt sai.” Lí Diễm nói một câu như vậy, ngoài trừ Vân Tả, không ai hiểu được.

“Đúng là Bệ hạ không muốn xuống tay giết huynh, nhưng ngài lại không thể không giết huynh. Bên cạnh người có một trăm cái miệng hô giết. kết cục như vậy hẳn là tốt nhất. Huynh được tự do, lỗ tai hắn cũng được thanh tĩnh.” Vân Tả nói.

Thẩm Thuần chỉ chỉ bản thân mình, “Còn tôi còn tôi thì sao! Là tôi nghĩ ra chủ ý mà, còn có mặt nạ da người kia cũng là tôi đưa!”

“Đúng đúng, tất cả nhờ có muội!” Lí Diễm mỉm cười vỗ vỗ nàng đầu.

Đổi trắng thay đen, kỳ thực luôn luôn là thủ đoạn thường thấy trong hoàng thất, Lí Diễm hắn cuối cùng may mắn trải qua một hồi.

Thánh chỉ nói giết, Vân Tự Thanh đã chết. Nhưng nếu không có hoàng đế lén bày mưu đặt kế, Viên Kiệt Cao làm sao dám lâm trận thay đổi người.

Hắn chỉ có thể nói tiếng cám ơn với tử tù giây phút cuối kia chịu thay hắn một đao, còn có một câu: Thật xin lỗi.

Thẩm Thuần xoay người lên ngựa, sau đó là Lí Diễm.

Lưu Nhất Đao phát hiện không đúng, nhìn về phía Vân Tả.

“Cậu thì sao? Không đi theo à?”

Vân Tả liếc mắt nhìn hắn, “Tôi có khoảng trời riêng của mình, đi theo bọn họ làm gì?”

Nhìn hai người cưỡi ngựa đi xa, hai chữ “Đoạn tụ” đảo qua trong lòng, Lưu Nhất Đao xoay người đuổi theo Vân Tả.

“Khoảng trời của cậu? Khoảng trời của cậu ở nơi nào?”

Vân Tả nhìn trời, “Tôi làm sao mà biết được, thử tìm xem, trước hết nếu chưa tìm thấy ở trong tiêu cục của huynh ăn cơm chùa vậy.”

Thẩm Thuần hỏi Lí Diễm.

“Chúng ta giờ đi đâu?”

Lí Diễm nói: “Đến Liên Kiến trước, thăm sư phụ của nàng. Xem đến cùng là vị cao nhân như thế nào mới có thể đưa ra tiên đoán chính xác như vậy.”

Thẩm Thuần cười nói: “Sư phụ của muội đương nhiên là cao nhân, người trên thông thiên văn dưới tường địa lí, biết năm trăm năm đã qua biết năm trăm năm sắp tới, nhắm mắt lại đều có thể đoán được sinh tử nhân duyênchuyện đời sau. Đúng rồi, huynh nói gì… Tiên đoán gì cơ?”

Lí Diễm nhìn nàng một cái, lại cười nói: “Hai tiên đoán. Thứ nhất, là huynh sắp có kiếp nạn, cái thứ hai, là huynh sẽ cưới muội làm vợ.”

Da mặt Thẩm Thuần rất mỏng lại bắt đầu biến sắc, ngón tay run run chỉ vào Lí Diễm: “Huynh huynh huynh, sao mà huynh biết!”

Lí Diễm mặt không đỏ tim không đập nhanh lại cười nói: “Lúc người nào đó uống say tự mình nói ra.”

Thẩm Thuần tự kiểm điểm này, chẳng lẽ lần đó uống say?

Không thể nào.

Liếc trộm Lí Diễm, Thẩm Thuần không yên hỏi, “Vậy, có được không?”

“Huynh từng trả lời rồi.”

Thẩm Thuần cúi đầu lại nghĩ, vẫn không nghĩ ra kết quả.

“Đương lúc cảm khái hùng hồn, ưu tư khó quên. Dùng cái gì để giải sầu đây, chỉ có Đỗ Khang. Chỉ có Đỗ Khang.” Lí Diễm nhẹ giọng nói, “Rượu Đỗ Khang quả nhiên mát lạnh trong trẻo, hương thơm mềm dịu vấn vương, rượu tinh khiết dịu nhẹ, dư vị kéo dài mãi…”

Nói đến Rượu Đỗ Khang, Thẩm Thuần liên tục gật đầu, “Muội nói rồi, rượu là thứ tốt, Rượu Đỗ Khang của núi Cửu Tuyền lại là cực phẩm trong cực phẩm!”

Lí Diễm mỉm cười nói: “Kỳ thực Rượu Đỗ Khang của Liên Kiến cũng không tệ.”

Thẩm Thuần mở to mắt nhìn, “Liên Kiến cũng có nước có thể nhưỡng ra rượu Đỗ Khang sao? Sao muội không biết?”

Lí Diễm cười đáp: “Sau này huynh sẽ dạy muội.”

Dứt lời hắn giơ roi thúc ngựa, chạy thật nhanh.

Thẩm Thuần ở phía sau hô to: “Giờ dạy cho muội đi, giờ dạy luôn cũng giống nhau mà…”

The End

Truyện Chữ Hay