Edit: Thượng Quan Khinh Nhu
Beta: Thượng Quan Minh Lục
Tiêu Ngạn Thành nhìn cặp vợ chồng mặc quần áo dính đầy bùn đất, cũng đã đoán được đại khái chuyện gì xảy ra. Có lẽ hai người này là nông dân nhập cư vào thành phố làm công, không có thẻ bảo hiểm y tế. Sau khi khám bệnh ở Bắc Kinh về, họ không thanh toán nổi nhiều tiền. Bây giờ nghe đến việc phải nằm viện phẫu thuật, đối mặt với số tiền viện phí khổng lồ, theo bản năng liền cảm thấy bác sĩ muốn lừa tiền của bọn họ.
Hai người thậm chí còn về quê, hỏi xem phẫu thuật cần bao nhiêu tiền, trong lòng đại khái đã hiểu ra chút ít.
Vì thế, lúc Tiêu Ngạn Thành đi qua chào một tiếng, cố ý trò chuyện vài câu khách sáo, đã nhanh chóng hiểu toàn bộ câu chuyện, thậm chí còn được đôi vợ chồng trẻ tuổi tín nhiệm:
"Anh à, anh nói xem giờ chúng tôi phải làm sao?" Khuôn mặt của chồng thai phụ này đầy vẻ chân chất: "Bọn họ lừa chúng tôi phải không? Chúng tôi có nên gọi không?"
Tiêu Ngạn Thành ho một tiếng, cố tình nói: "Gọi cũng vô ích, là đường dây nóng của người tiêu dùng, không phải tranh chấp chữa bệnh. Giải quyết tranh chấp y tế phải đến bộ phận liên hệ bác sĩ - bệnh nhân của bệnh viện. Có điều, tôi vẫn phải nói, vấn đề này thật sự nên nằm viện, nếu không sẽ rất nguy hiểm."
Vừa nói anh vừa lấy điện thoại di động ra, hạ giọng: "Hai người nhìn đi, mang thai ngoài tử cung rất nguy hiểm, thấy không? Ở đây viết này."
Chồng thai phụ nhìn qua, đau lòng lấy điện thoại của mình ra bắt đầu tìm kiếm, càng tìm kiếm càng sợ đến kinh hồn bạt vía, trên mạng cái gì cũng có.
"Mang thai ngoài tử cung thật sự có thể tử vong!"
Thai phụ kia nghe được lời này, không biết là đúng lúc hay do tác dụng tâm lý, bỗng nhiên cảm thấy đau tức bụng, cảm giác đau nhức vừa tới sắc mặt đã trắng bệch, một giọt mồ hôi lớn rơi xuống: "Không ổn, không ổn, em đau..."
Chồng thai phụ thấy thế nhất thời trở nên luống cuống: "Này anh, xem xem, bây giờ phải làm sao đây?"
Tiêu Ngạn Thành vội vàng quyết định: "Nhập viện, nhanh nhập viện, không phải trong tay anh có phiếu nhập viện sao? Bây giờ còn quan tâm giàu nghèo gì nữa, bảo vệ tính mạng mới là quan trọng!"
Chồng của thai phụ: "Đúng đúng đúng! Ai… Mau chóng nhập viện!"
Thai phụ cuối cùng nhập viện trong tình trạng khẩn cấp, về phần chuyện tiếp theo như nào, Tiêu Ngạn Thành cũng không biết.
Anh cứ tiếp tục như vậy chờ ở hành lang bên ngoài phòng khám, vì theo anh quan sát thì bác sĩ sẽ có một tiếng rưỡi nghỉ ngơi vào buổi trưa. Trong thời gian nghỉ trưa này, các bác sĩ sẽ xuống tầng rồi ra nhà ăn phía sau mua cơm. Tiêu Ngạn Thành quyết định đứng đây chờ Diệp Quân.
Nhưng anh đợi mãi, thấy rất nhiều chiếc áo blouse trắng khác đi qua, chỉ không thấy mỗi Diệp Quân.
Suy nghĩ hết các trường hợp, anh hơi nhíu mày. Đây là... Không ăn cơm?
Ai mà biết đúng lúc đang nghĩ ngợi thì liền nghe thấy tiếng bước chân, Diệp Quân mặc áo blouse trắng từ cầu thang đi xuống. Cô tháo khẩu trang ra để lộ khuôn mặt dịu dàng, vầng trán sáng bóng đầy đặn, chiếc cổ thanh lịch trắng nõn. Khi thấy Tiêu Ngạn Thành, vẻ mặt cô không có biểu tình gì, bình tĩnh liếc mắt một cái rồi bước qua. Bộ dạng giống như không quen biết Tiêu Ngạn Thành. Tiêu Ngạn Thành tháo chiếc mũ màu trắng trên đầu xuống, thời điểm cô đi ngang qua chóp mũi mình, lên tiếng:
"Em chưa ăn cơm? Có thể cùng nhau ăn cơm không?"
"Xin lỗi, tôi không có thời gian." Giọng điệu Diệp Quân lạnh lùng.
"Ăn fastfood sẽ không làm chậm trễ thời gian của em, không phải em có một tiếng rưỡi nghỉ ngơi rồi mới tiếp tục khám bệnh sao? Bây giờ còn nửa tiếng nữa, vẫn kịp."
"Tôi không đói." Nói xong cô đã đi tới khúc cua cầu thang.
Tiêu Ngạn Thành vội vàng đuổi theo: "Em còn chưa ăn cơm, sao lại không đói?"
Diệp Quân không nói nên lời, cô xoay người, nhìn về người đằng sau: "Ngại quá, đúng là tôi đói. Nhưng nhìn thấy anh, tôi liền chẳng còn khẩu vị gì muốn ăn."
Tiêu Ngạn Thành không biết nói gì. Diệp Quân xuống tầng. Tiêu Ngạn Thành nghe tiếng bước chân trong hành lang vọng lại, không nhịn được giơ tay lên sờ vào mặt mình một cái. Chỗ bị Diệp Quân đánh giờ đã hết đau, có điều anh luôn nghĩ tới cảm giác lúc cô đánh mình. Thật ra, anh ngược lại hy vọng, cô cứ xông lên cho mình vài cái tát như vậy.
Buổi chiều tiếp tục khám bệnh, Diệp Quân gặp phải một chuyện phiền phức. Có một bệnh nhân do cô phụ trách kiểm tra sản khoa từ đầu tới cuối. Bây giờ sinh xong, kết quả là một vết bớt lớn màu đen bao phủ nửa người đứa trẻ, trước ngực và nửa gương mặt đều có. Lúc này, thai phụ và người nhà thai phụ tức giận, cho rằng đây là trách nhiệm của bệnh viện, từ sáng sớm đã tới ồn ào gây rắc rối.
"Chúng tôi chưa khám thai à? Chúng tôi đã làm tất cả các cuộc kiểm tra mà bệnh viện các người yêu cầu! Chúng tôi đã tiêu rất nhiều tiền, hết siêu âm lại lấy máu, bây giờ đứa trẻ sinh ra bị như thế, các người lại bảo các người không có trách nhiệm? Mả cha các người, các người không có trách nhiệm à?"
"Đừng nói những lời vô nghĩa với họ làm gì, để họ nói xem chuyện này giải quyết thế nào, nếu không tôi sẽ lên mạng nói bệnh viện hàng đầu lại đỡ đẻ có vấn đề."
Tất cả người nhà của sản phụ đều tới, dì bảy dì tám đều tới, tụ lại một chỗ mồm năm miệng mười, có vài người nói đạo lý, có vài người vừa tới đã trực tiếp mắng chửi. Lúc này, những bác sĩ khác còn chưa đến, Diệp Quân cùng trưởng khoa Tôn Kiền vừa tới đã cùng nhau đi trấn an người nhà sản phụ.
Trưởng khoa sản Tôn Kiền nói đến mức miệng đắng lưỡi khô: "Các vị, hy vọng mọi người yên lặng một chút. Phương pháp kiểm tra của chúng tôi chủ yếu thông qua xét nghiệm máu và siêu âm. Máu không thể nào phát hiện vết bớt, hình ảnh siêu âm chỉ giúp nhìn ra chất liệu, mật độ, hình dáng và chủng loại, không thể biểu hiện màu da. Siêu âm chỉ có thể mô phỏng hình ảnh, không thể thấy được màu sắc, chúng tôi không thể phát hiện vết bớt."
Diệp Quân cũng giải thích: "Tờ siêu âm của chúng tôi đã được Thượng Đô kiểm tra, phía trên có liệt kê những mục có thể và không thể kiểm tra, vết bớt không thuộc phạm trù siêu âm có thể nhìn ra."
"Vậy các người có thể kiểm tra cái gì? Nói những lời này cũng vô dụng, bây giờ phải làm sao? Chúng tôi sinh ra một đứa trẻ đen sì, cô bảo chúng tôi phải làm sao đây? Tài thật.”
Đối phương người đông thế mạnh, xô đẩy về phía trước đến mức nghẹn thở.
Diệp Quân vội vàng nói: "Chúng tôi cũng không cảm thấy dễ chịu gì khi xảy ra chuyện như vậy, việc này chúng tôi sẽ sử dụng tất cả nguồn lực để cùng nhau giải quyết vấn đề. Tiếp theo chúng ta có thể mời bác sĩ khoa trẻ sơ sinh và bác sĩ khoa da liễu cùng nhau hội chẩn để xem xét vấn đề của cái bớt này."
Có điều, những lời này của Diệp Quân chẳng thể lọt vào tai người nhà của sản phụ, bọn họ kích động, xô xô đẩy đẩy, muốn gây rắc rối, thậm chí còn có một số người tiến lên đẩy người.
Y tá và bảo vệ bệnh viện nhanh chóng lao vào, hiện trường trở nên náo loạn.
Thời điểm Tiêu Ngạn Thành chạy đến, đúng lúc nhìn thấy một người đàn ông cao lớn giơ tay nắm vào bả vai của Diệp Quân. Diệp Quân mặc áo blouse trắng, bả vai gầy nhỏ, bị người đàn ông nắm lấy bả vai đẩy một cái, không khác gì con gà con bị người ta bóp cả. Y tá xung quanh sợ hãi hét lên, có người muốn xông tới giúp đỡ Diệp Quân nhưng không kịp. Đầu óc Tiêu Ngạn Thành còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã lao ra. Đầu tiên, anh nhanh nhẹn đỡ lấy thân hình lảo đảo suýt chút nữa bị quăng ngã xuống đất như một bao cát của Diệp Quân, sau đó thuận tay ném bay người đàn ông cao lớn kia.
Xung quanh nhốn nháo đủ loại thanh âm cãi vã, khuyên can, mắng chửi. Diệp Quân thấy đầu óc mình nặng trịch, cô được một đôi tay mạnh mẽ bảo vệ, tựa sát vào lồng ngực vững vàng của người nọ.
Hơi nóng xông vào mũi, cô hoảng hốt ngẩng đầu, thấy một đôi mắt sâu thẳm rất đỗi quen thuộc, đong đầy lo lắng và ân cần đang nhìn mình.
Giống hệt như bảy năm trước.