Cưỡi trên con ngựa to lớn, Cố Thanh Sơn nhiệt huyết sôi trào, vui vẻ vô cùng, rốt cuộc hắn đã có thể về nhà, sang năm, Ninh Hinh chỉ vừa mới mười sáu tuổi, có lẽ... tất cả vẫn còn kịp.
Hắn mặc một bộ áo gấm màu xanh lá nhạt, cổ áo cùng cổ tay áo thêu những cành trúc rất tinh xảo, bên hông dắt một bảo đao tên là "Lãng nguyệt", ở yên ngựa thì dắt cây thương bằng sắt lúc trước dùng để đánh giặc, phía sau lưng đeo cung to và mũi tên. Trong hầu bao có hai trăm lượng bạc, bên trong tay nải giắt ở yên ngựa đều là quần áo được làm từ to lụa thượng đẳng.
Ngày đó ra quân, Đàm Sĩ Lễ tự mình cưỡi hắc mã đến lều lớn đón hắn vào thượng thư phủ tắm rửa, thay quần áo, cùng Đàm gia tam gia phụ thân của Đàm Sĩ Lễ ăn một bữa cơm trưa phong phú xong, rồi mới tiễn hắn rời kinh thành.
Đàm Sĩ Lễ chuẩn bị cho hắn một đống đồ lớn, nếu không có một chiếc xe ngựa khẳng định chứa không hết. Cố Thanh Sơn chỉ thầm nghĩ cưỡi ngựa thật nhanh để về nhà sớm một chút, nên cái gì cũng không cần. Hai bên đẩy qua đẩy lại mấy lần, cuối cùng, Cố Thanh Sơn mới chọn vài món binh khí thích hợp cho việc săn thú sau này, cùng một con ngựa tốt.
Biết hắn nóng vội, Đàm Sĩ Lễ cố ý cho hắn chuẩn bị một tín vật của triệu phủ, mặt trên hầu bao cũng dán giấy niêm phong của triệu phủ. Như vậy, khi đi ngang qua các huyện, châu có thể miễn đi rất nhiều số lần kiểm tra, khiến hắn một đường đi thuận lợi hơn rất nhiều.
Vàng bạc đá quý hắn không chịu nhận, Đàm Sĩ Lễ không có biện pháp, chỉ có thể chuẩn bị cho hắn hầu bao hai trăm lượng bạc, ở trong bao quần áo bỏ thêm mấy chục lượng bạc vụn để dùng trên đường. Còn liên tục trách cứ hắn không xem chính mình là đại ca, còn khách khí, đành phải nói chờ tới thời điểm hắn thành thân, sẽ đem mấy thứ này tặng cho đệ muội làm lễ gặp mặt.
Nhắc tới thành thân, Cố Thanh Sơn cũng chỉ cộc lốc cười trừ, sau đó cũng hứa nếu bản thân cưới vợ nhất định sẽ gởi thư cho Đàm Sĩ Lễ, xong xuôi mới lòng nóng như lửa đốt chạy vội đi.
Một đường nhanh như điện chớp, ban ngày ngồi trên lưng ngựa, hắn tổng cảm giác Ninh Hinh ngay sau đó liền sẽ xuất hiện ở trước mặt. Buổi tối ngủ, thì mơ thấy nàng mỉm cười ngọt ngào nói: Thanh sơn ca, ta muốn gả cho ngươi. Trong chốc lát lại nhìn đến hình ảnh nàng thành thân, nhưng tân lang lại không phải bản thân.
Suốt hai tháng, hắn liều mạng chạy tới Lai Thủy trấn. Đầu tiên tắm rửa thay quần áo, bỏ đi một thân dơ bẩn, cột lại tóc, cài chắc đai lưng, xong xuôi lại ngắm bản thân vài lần trong gương, xác định là một thanh niên tuấn tú, mới cười hì hì đi ra cửa hàng mua thêm vài bao điểm tâm, không để ý tới những ánh mắt kinh diễm trên đường, lập tức cưỡi ngựa chạy tới Ninh gia trang.
Tới cửa thôn là lúc hoàng hôn, từng mái nhà đều có khói bếp bay lên. Hàng liễu xanh ra lá non vờn quanh thôn trang nhỏ, an tĩnh, con sông Lai Thủy Hà lẳng lặng chảy xuôi, phía xa xa là ngọn núi tràn ngập những cây tùng bách hoang dã quen thuộc.
Chính là, hắn lại thít chặt dây cương, bỗng nhiên không dám đi về phía trước đi.
Nếu Ninh Hinh phải thành thân, thì hắn phải làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Hắn bóp chính mình cái trán, thật sự nghĩ không ra đáp án. Đi lính trở về, trước tiên phải đi nhà lí chính báo danh. Nếu ở nhà bọn họ nghe được tin tức Ninh Hinh đã thành thân, hắn không biết chính mình có thể hay không sẽ điên mất, có thể hay không không màng tất cả hậu quả mà chạy đến nhà chồng nàng đem nàng cướp đi...
Đang hoang mang suy nghĩ, không dám vào thôn, Cố Thanh Sơn bị một vị đại thẩm nhiệt tình gọi: "Vị đại quan nhân này, ngươi là muốn vào thôn chúng ta thôn sao? Ngươi là thân thích của nhà ai nha, nếu là không biết đường, ta có thể mang ngươi đi."
Giọng nói này có chút quen quen, Cố Thanh Sơn quay đầu lại, biết chính mình cần thiết phải đối mặt với hiện thực. Hít một hơi thật sâu, tận lực bình ổn lại trái tim đang đập, hắn trầm giọng mở miệng: "Tứ thẩm, là con, ngài không nhận ra Thanh Sơn sao?"
Doãn Tứ thẩm giật mình mở to mắt, trên dưới đánh giá hắn, cau mày hỏi: "Ngươi là ai? Ngươi lặp lại lần nữa."
"Ta là Cố Thanh Sơn đây, đã đánh giặc xong rồi nên con liền trở lại." Cố Thanh Sơn xoay người xuống ngựa, làm cho bà ta có thể nhìn rõ chính mình hơn.
Doãn Tứ thẩm đến gần hai bước, tỉ mỉ mà nhìn một lần, sau đó ném trong tay rổ rau dại mới đào, lôi kéo cánh tay Cố Thanh Sơn khóc lớn: "Thanh Sơn, thật là ngươi nha, ngươi đã về rồi, thật tốt quá. Cố Đại Lỗi, ngươi nhìn thấy đi, nhi tử của ngươi nó đã trở lại, còn có tiền đồ, cưỡi ngựa lớn, mặc quần áo vải tốt, ta cuối cùng đêm đêm không cần mơ thấy ác mộng, không cần phải đi trước mộ hai vợ chồng các ngươi tạ lỗi nữa, ô ô......"
Cố Thanh Sơn cũng có chút xúc động, đỡ lấy Doãn Tứ thẩm cười nói: "Tứ thẩm, trận này vừa mới mới vừa đánh xong, ta liền đã trở lại, còn chưa có đi nhà lí chính trong giao công văn đâu. Ngươi cũng đừng khóc, ta không phải vẫn tốt hay sao, hơn nữa ta còn học được một thân bản lĩnh, về sau có thể vào núi săn thú, khi nào thẩm muốn ăn thịt, liền cùng ta nói, ta đi săn lợn rừng cho thẩm."
Doãn Tứ thẩm bị hắn dỗ, nín khóc mỉm cười, nhặt lên rổ, lôi kéo hắn đi về nhà bà ta, vừa đi vừa nói: "Trước không cần vội đi nhà Lý chính, về nhà thẩm ăn cơm cái đã. Tiểu Xuyên đã cưới vợ, Tiểu Hà năm nay cũng mười lăm, đều trưởng thành. Aizz, đúng rồi, ngươi năm nay đã hai mươi đi. Tham gia quân ngũ làm chậm trễ việc hôn nhân, bất quá không quan hệ, vài hôm nữa tứ thẩm nhờ mọi người trong thôn làm mai cho ngươi. Nhà chúng ta phàm là Tiểu Xuyên có một ngụm ăn, ngươi cũng liền có, ngươi cứ yên tâm đi. Ngươi có tiền đồ, có thể còn sống trở về, nếu là Tiểu Xuyên đi, đã sớm mất mạng. Những người khác của thôn chúng ta thì thế nào?"
Cố Thanh Sơn cũng không tính toán muốn ỷ lại vào Doãn, bất quá Doãn Tứ thẩm có thể nhớ thương chính mình như vậy, vẫn khiến lòng hắn ấm áp. Nghĩ đến những người khác, thâm tình không khỏi trầm trọng lên: "Trừ bỏ ta cùng Ngô Đại Lực, tám người khác... đã mất cách đây hai năm. Thi thể cũng chôn cất. "
Nghe xong lời này, Doãn Tứ thẩm càng thêm may mắn nhi tử gầy yếu của bà ta không đi. Đang nói chuyện, liền đến cửa nhà, lôi kéo Cố Thanh Sơn đi vào, Doãn Tứ thẩm liền gọi nhi tử đang chẻ củi ở trong sân cùng con dâu đang nấu cơm trong phòng bếp lại nhìn xem ai tới.
Doãn Tiểu Xuyên nhìn hắn từ trên xuống dưới nhìn vài lần, mới do dự hỏi: "Là...... Thanh sơn ca phải không?"
Nương tử Tiểu Xuyên thì nhìn chằm chằm, nàng ta chưa từng gặp qua nam nhân tuấn tú như vậy, một thân khí chất này khắp thôn không có một người như vậy, cho dù là đi trấn trên họp chợ, cũng chưa từng gặp qua a.
Cố Thanh Sơn bình tĩnh cười cười: "Là ta, tiểu xuyên, ngươi nhãn lực không tồi, ánh mắt so với tứ thẩm tốt hơn nhiều."
Doãn Tiểu Xuyên nhìn hắn toàn thân quý khí, liền nói: "Sớm biết rằng tham gia quân ngũ có thể có này tiền đồ, dù có thế nào ta cũng tự mình đi, quyết không thể để huynh thay ta nha."
Doãn Tứ thẩm dùng rổ trong tay đánh vào mông hắn mắng:"Đừng nói bậy, Thanh Sơn ca của ngươi là dùng mạng đánh cược, thôn chúng ta đi mười người đã chết tám, ngươi nếu đi, có mà sớm mất mạng."
Mọi người đang nói chuyện, Tiểu Hà bưng chậu gỗ từ ngoài cửa tiến vào: "Nương, Ninh Hinh tỷ nhờ ta hỏi ngài một chút, ngày mai ngài có đi trấn trên bán trứng gà không? Tỷ ấy nghĩ đi cùng ngài."
Đột nhiên nghe được tên người trong lòng, tim Cố Thanh Sơn đập thình thịch hai cái. Lại nỗ lực làm bộ lơ đãng hỏi: "Ninh Hinh? Là Ninh Hinh muội tử nhà lý chính phải không? Nàng cũng đã mười sáu tuổi đi, còn không có thành thân sao, mà lại muốn đi trấn trên bán trứng gà?"
Ở trong ấn tượng của hắn Ninh gia là phú hộ số một số hai của thôn, mỗi lần đi họp chợ, đều là mua đồ ăn ngon, chưa bao giờ phải đi bán trứng gà.
"Aizzz! Ninh gia nay không bằng xưa a. Đừng nói cái này, Tiểu Hà, Thanh Sơn ca của ngươi đã trở lại, ngươi mau đi làm thịt một con gà, làm thêm vài món ăn, một lát chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm." Doãn Tứ thẩm lôi kéo Cố Thanh Sơn vào nhà, nên cũng lười nói đến chuyện của Ninh gia.
Sắc trời dần dần tối sầm xuống nên Tiểu Hà thấy không rõ, vội vàng chạy đến trước mặt Cố Thanh Sơn, nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, lại tò mò mà xem quần áo đắt tiền trên người hắ, bên cạnh đứng một con ngựa khỏe mạnh, lớn tiếng nói: "Oa! Thanh sơn ca ngươi phát tài a, có thể mặc quần áo tốt như vậy tốt như vậy, người cũng so trước kia tuấn tú hơn."
Cố Thanh Sơn nào có tâm tư cùng nàng ta nói chuyện tào lao, khó nén nóng vội hỏi: "Ninh gia làm Sao vậy? Lát nữa ta muốn đi nhà lí chính giao công văn, nhà bọn họ đến tột cùng xảy ra chuyện gì?"
Tiểu Hà cướp nói: "Ngươi đừng đi nhà bọn họ, hiện tại cha Ngô Đại Lực mới là lí chính. Ninh Bân ca bênh vực kẻ yếu, hồi tết Nguyên Tiêu bị người đánh cho tàn phế, hiện tại nằm trên giường không đi được. Ta vừa rồi mới hỏi Ninh Hinh tỷ, ty ấy nói vẫn còn chưa tỉnh lại."
"Ngươi mới vừa thấy Ninh Hinh đúng không, ở đâu nhìn thấy, nàng không có gì việc gì chứ?" Cố Thanh Sơn vội vàng hỏi.
"Ở bờ sông......"
Không chờ Tiểu Hà nói xong, Doãn Tứ thẩm nói tiếp: "Ninh Hinh nhưng thật ra không xảy ra việc gì, chẳng qua nghe nói nhà chồng con bé cũng thuộc hạng chẳng ra gì......"
Thoáng như một cái sét đánh giữa trời quang, bổ vào Cố Thanh Sơn trên đầu, làm hắn lập tức liền thở không nổi.
"Ninh Hinh...... Ninh Hinh đã lấy chồng?"
Bỗng nhiên toàn thân hắn run rẩy, trong lòng bàn tay một mảnh lạnh lẽo, không thể tin được những gì bản thân vừa nghe, dùng đầu ngón tay bấm chặt vào lòng bàn tay, đều không cảm thấy đau.
"Vẫn chưa thành thân, năm trước mới vừa định thân. Nhưng mà từ khi ca ca con bé xảy ra chuyện, đắc tội nhà họ Triệu giàu có ở trên trấn, nghe nói nhà chồng con bé liền hủy hôn ước." Doãn Tứ thẩm nói tiếp.
"Tốt, hủy hôn là tốt..." Cố Thanh Sơn lẩm bẩm tự nói, rồi đột nhiên tỉnh ngộ lại, những lời này không phải là lời hắn nên nói. Như thế nào sau một lúc về đến nhà, hắn liền không bình tĩnh như vậy? Trải qua nhiều trường hợp chém giết tanh máu, hắn đã sớm luyện được một thân khí định trầm ổn nha. Ninh Hinh a..... Ninh Hinh, chỉ cần nhắc đến nàng, hắn liền trở nên thiếu kiên nhẫn.
Cố Thanh Sơn thừa dịp người khác không nghe rõ, vội vàng nói: "Tứ thẩm, ta là nói ta phải đi. Ta phải đi nhà lí chính báo tên trước, một lát còn muốn đi trấn trên, đêm nay liền không ở nhà ăn cơm, về sau còn nhiều thời gian ăn, ta đi trước."
Hắn vội vàng kéo ngựa đi, Doãn gia giữ không được, đành phải tùy ý hắn.
Cố Thanh Sơn xoay người leo lên ngựa, hướng tới bờ sông mà chạy. Xa xa nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn, lại có chút xúc động muốn rơi nước mắt. Hắn nhảy xuống, ném cương ngựa, nhìn chăm chú vào bóng dáng thương nhớ ngày đêm kia, từng bước một đi chậm rãi đến gần.
Nàng trưởng thành, mái tóc đen nhánh đã dài đến eo, vài ngọn tóc bị gió thổi bay bay, bàn tay nhỏ trắng nõn đang dùng sức giặt một bộ quần áo màu xanh đen, có lẽ là quần áo của phụ thân hoặc là ca ca nàng, chỉ là không biết đến khi nào trên tay nàng mới có thể cầm bộ quần áo của hắn để giặt.
Nàng giặt xong quần áo, đặt ở trên một tảng đá sạch, có lẽ là do ngồi xổm lâu nên eo đau, dùng đôi tay nhỏ đấm đấm. Vì cái động tác này khiến hắn thấy rõ ngực nàng, thân hình yểu điệu mê người.
Cố Thanh Sơn cổ họng hơi động, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, sợ dọa đến nàng, tận lực khống chế được giọng nói kích động của mình, tiến lên thêm mấy bước, dùng ngữ khí tự cho là thực bình tĩnh gọi một tiếng: "Ninh Hinh!"
Ninh Hinh không có quay đầu lại, mà là cuối lưng xuống bưng lên một chậu nước, không chút chần chừ nào mà xoay người, hắt ra, trong miệng còn quát mắng: "Ngươi còn không cút cho ta."
Cố Thanh Sơn không kịp dự phòng, một chậu nước cứ thế mà hắt ở trên mặt cùng trước người hắn. Những giọt nước men theo mày kiếm tí tách rơi xuống, cũng đem ánh mắt si ngốc hiện ra càng thêm triền miên. Hắn vốn mặc quần áo vải khá mỏng, bị nước làm ướt, liền dính sát ở vào người, phác hoạ ra hình dáng cơ ngực, cơ bắp của cánh tay, cường tráng ngời ngời.