Diễn Viên Lấn Sân

chương 9

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong phim trường, ánh sáng yếu ớt nghiêng mình ngoi lên những mái nhà, trời đã sáng.

Các bộ phân đang khua chiêng gõ trống chuẩn bị, tối hôm qua đu đưa cả đêm, sáng nay trời chưa tỏ đã phải rời giường khởi công nên cả đám trông như gà mắt đen.

Nhà gồm phòng ngủ phòng khách được dùng làm phòng nghỉ cho đạo diễn, quét dọn và tân trang rồi mà vẫn chẳng thể giấu nổi nét cũ kĩ. Nhâm Thụ bận quá nên chẳng mấy khi đến đây.

Cù Yến Đình đi lòng vòng từng phòng một, thủng cũng được mà cũ cũng xong, tất cả những vị trí không gọn gàng ngăn nắp anh chỉ liếc mắt rồi thôi. Dường như đối với anh căn phòng rách nát này chẳng khác gì phòng khách sạn xa hoa.

Quay về phòng khách, trên bàn uống nước đặt bữa sáng và cafe Espresso, suất, Nhâm Thụ ăn một suất.

Cù Yến Đình đi qua đi lại, kéo laptop dịch ra, nói: “Đừng làm bẩn máy tính của tôi.”

Nhâm Thụ hỏi: “Cậu muốn ở đây thật hả? Không chê cũ à?”

Cù Yến Đình đáp: “Đóng cửa, yên tĩnh.”

Xe RV đã thuê từ trước, mà theo kế hoạch Cù Yến Đình sẽ ở ngoài. Thêm chiếc nữa chẳng phải việc gì khó nhưng chỗ đỗ xe nằm ngay bên cạnh diễn viên, anh ngại phiền.

“Rồi, cậu cứ dùng đi.” Nhâm Thụ mở cafe ra, rầu rĩ nhấp một hớp. “Anh khởi công nên hết cách rồi chứ sao cậu cũng đến sớm thế?”

Cù Yến Đình nói: “Muốn tìm cậu tạo bảng phân cảnh ấy mà, sợ đến muộn cậu lại bận mất.”

Có rất nhiều quy định đối với một kịch bản và quy định còn hay thay đổi thất thường. Đầy trường hợp lúc được duyệt thì là đề tài hot, quay xong lại bị cấm chiếu.

Cù Yến Đình có vài mối quan hệ nên đã gửi kịch bản cho nhân viên nội bộ kiểm duyệt phim xem thử, tuần trước anh vừa nhận được tin nhắn phải điều chỉnh một vài phân cảnh và lời thoại.

Nếu giai đoạn hậu kỳ phải cắt xén hoặc lồng tiếng thì sẽ ảnh hưởng tới hiệu ứng phát sóng ở một mức độ nào đó. Anh và Nhâm Thụ bàn bạc với nhau, quyết định rằng anh và đội sẽ sửa kịch bản, giải quyết xong xuôi trong giai đoạn trước.

Cù Yến Đình mở laptop ra, nói: “Tôi đã làm xong sửa chữa sơ lược rồi, sửa chữa cụ thể thì phải kết hợp với bảng phân cảnh của cậu, cố gắng giảm sự thay đổi hình ảnh tới mức nhỏ nhất, để cậu sửa bảng phân cảnh đỡ tốn sức hơn.”

“Cảm ơn anh em.” Nhâm Thụ nhìn màn hình chăm chú. “Sửa kịch bản không biết mất bao lâu, hay thế này nhé, cậu sửa đến đâu anh quay đến đấy, vừa hay xem xét được kĩ càng hiệu ứng màn ảnh.”

Cù Yến Đình không có ý kiến gì: “Cảnh số không có nhiều thay đổi, trước giữa trưa tôi có thể làm xong. Buổi chiều quay thử xem, nếu thuận lợi thì chúng ta cứ làm theo cách này.”

Nhâm Thụ hơi lo lắng: “Có vội quá không? Cậu phải cho anh thời gian sửa bảng phân cảnh, sửa xong anh còn phải bàn bạc chi tiết với tổ quay phim nữa.”

Cù Yến Đình không chốt ngay, cầm cây bút bên cạnh máy tính, xoay nhanh thân bút quay từ hổ khẩu đến ngón út.

Sau năm sáu giây im lặng, anh nói: “Hay là, để tôi sửa qua bảng phân cảnh trước, giúp cậu làm dễ hơn?”

Nhâm Thụ do dự đáp: “Ờm….”

Móng tay quẹt qua cán bút, Cù Yến Đình nhếch môi cười khẽ: “Tôi đùa thôi.”

Nhâm Thụ cười nói: “Bảng phân cảnh là trách nhiệm của đạo diễn, vứt cho cậu thì anh thành ngồi không ăn bám mất. Nếu không thì thế này, khi nào cậu sửa xong thì mình gọi các tổ trưởng đến họp, bàn bạc với nhau, cố gắng tới chiều quay được.”

Cù Yến Đình gật đầu: “Được, cứ làm như cậu bảo đi.”

Nhâm Thụ nói: “Để anh thu xếp một tí, lúc nào quay thì anh và cậu cùng giám sát luôn, có vấn đề gì nói thẳng ra, sau ống kính chúng ta tuy mà .”

Cù Yến Đình: “Nghe đạo diễn Nhâm hết.”

Nhâm Thụ đã đánh sạch bữa sáng: “Anh phải đi khởi công đây, có việc gì cậu cứ bảo với Tiểu Trương nhé.”

“Được.” Cù Yến Đình nói. “Cảm ơn.”

Nhâm Thụ đứng dậy bước tới cửa, tay đặt lên núm cửa nhưng không mở ngay.

Hắn quay đầu lại nhìn Cù Yến Đình, chần chừ chốc lát rồi bỗng hỏi khẽ: “Anh em, cậu bảo sửa bảng phân cảnh, có phải vì muốn trải nghiệm cảm giác làm đạo diễn không?”

Cù Yến Đình nói: “Sao hỏi thế?”

Nhâm Thụ trả lời: “Bộ phim ngắn hồi năm hai đại học cậu quay giật giải nhất, cái lúc nhận giải cậu đã nói trở thành đạo diễn là ước mơ của cậu.”

[] Mấy chương trước hình như bảo năm cuối mà hiu hiu ~

Cù Yến Đình cười cười: “Mấy lời trót lưỡi đầu môi mà cậu cũng tin.”

Nhâm Thụ bật cười, mở cửa ra nói: “Mất công anh đây lấn cấn, đi đây.”

Cửa đóng lại, trong phòng lâm vào tĩnh lặng. Cù Yến Đình không chạm vào sandwich và cafe, nhặt kịch bản công tác của đạo diễn lên, tiêu hết thời gian ăn bữa sáng để xem cẩn thận.

Đột nhiên, trên trần nhà vang lên tiếng “Kíttt”.

Phòng bên trên là phòng hóa trang, Lục Văn trang điểm xong định bụng đứng dậy khiến chân ghế ma sát với mặt đất tạo ra tiếng động chói tai. Hắn bước vào phòng thay quần áo, quần thể thao rể tiền và áo hoodie là trang phục của Diệp Tiểu Vũ.

Tôn Tiểu Kiếm theo vào giúp đỡ, vẻ mặt Lục Văn giống hệt tối hôm qua rời khỏi phòng VIP, hormone mất cân bằng nghiêm trọng. Bởi vì hắn đã biết thân phận thật sự của Cù Yến Đình và ngẫm lại đủ các trò con bò của mình.

Cởi áo khoác, Lục Văn giơ tay giũ giũ chiếc áo hoodie: “Chả phải anh bảo nếu em giải thích thì thầy Cù sẽ không so đo nữa hay sao.”

Tâm tình Tôn Tiểu Kiếm trải qua tai họa ngập đầu, hữu kinh vô hiểm, thấp tha thấp thỏm, lo bò trắng răng, giờ biến thành gắng gượng thay đổi.

Hắn đáp: “Không so đo thôi là đủ à? Mục tiêu ban đầu là khiến biên kịch Cù tán dương cậu.”

Lục Văn nói: “Sao phải đặt mục tiêu vĩ đại quá làm gì.”

Tôn Tiểu Kiếm sầu khổ: “Tuy rằng khởi đầu xui rủi nhưng mọi thứ mới vừa bắt đầu thôi mà. Nếu cậu quay phim nghiêm túc, không đâm đầu vào chỗ chết nữa thì chắc sẽ cứu vãn được chút ấn tượng của biên kịch Cù về cậu.”

“Em biết rồi.” Lục Văn bắt đầu cởi quần.

Tôn Tiểu Kiếm nói: “Cậu biết cái khỉ gì. Ngoài ra, nhìn thấy biên kịch Cù cậu nhất định phải tỏ thái độ tôn kính, mỉm cười dễ mến, xum xoe nịnh nọt nhiều vào. Lúc nào cũng phải nhớ, cậu là tuyến cần ôm đùi, đừng có giở cái điệu bộ cậu ấm cô chiêu chết bầm ra.”

Lục Văn đáp: “Em mà mặc cái quần thể thao rách này vào thì kiêu căng tự mãn gì cũng bay sạch.”

Sợ Tôn Tiểu Kiếm lải nhải không chịu yên, Lục Văn chạy vọt đi như chân bôi dầu. Thần kinh hắn thô, tự cảm thấy mọi chuyện tối qua là một bước ngoặt hoàn mỹ, tuy rằng lúc ấy Cù Yến Đình đóng rầm cửa kết thúc cuộc nói chuyện.

Ra khỏi phòng , Lục Văn cắm tay trong túi quần bước xuống tầng, hai khuỷu tay ép sát vào sườn, chỉ sợ mặt tường loang lổ và tay vịn cầu thang bụi bặm cọ vào người mình.

Bước tới bậc thang cuối cùng, hắn dừng lại, trông thấy một tấm biển mới dán trước cửa phòng – phòng nghỉ của biên kịch.

Lục Văn dạo bước tới trước cửa, cành cạch, cửa bỗng mở ra.

Cù Yến Đình cầm băng dính và một tờ giấy, bên trên viết “Không phận sự miễn vào”. Anh không ngờ ngay ngoài cửa có một người lù lù đứng đấy, giật mình mất vài giây, thấy rõ là ai rồi lại sửng sốt tiếp vài giây nữa.

Lục Văn đổi dáng lông mày, tự nhiên nhưng không thanh tú.

Mắt trang điểm nhạt tới mức gần như không thấy, nhưng thực ra đôi mắt đã được chải chuốt để nhìn trẻ con hơn. Tóc ngắn bù xù, gương mặt dịu hiền hơn, trên gò má trái chấm một nốt ruồi màu nâu nhạt. Hắn thọc tay túi quần đứng đó, dây giầy không buộc chặt, cả người thoạt nhìn như một học sinh trung học cá biệt.

Lúc casting, Nhâm Thụ nói trông hắn không hề giống một người hai bảy hai tám tuổi mà rất có hơi thở thiếu niên.

Một người đứng trong một người đứng ngoài nhìn nhau một lúc, Lục Văn mở miệng trước: “Chào thầy Cù ạ.”

Cù Yến Đình không đáp lại hắn, chỉ mải loay hoay băng dính trong tay.

Lục Văn nhớ lời dặn của Tôn Tiểu Kiếm bèn chủ động bước tới gần, nói: “Thầy Cù, để em dán cho.”

Hắn nhận lấy giấy, chữ trên giấy là chữ viết tay, mạnh mẽ xinh đẹp. Đặt giấy lên cửa, hắn hỏi han ân cần: “Thầy Cù tối qua ngủ có ngon không?”

Cù Yến Đình ngẩng đầu bắn cho Lục Văn một cái liếc mắt, nhờ phúc thằng ngốc nào đó mà đêm qua anh nằm mơ thấy người bố đã qua đời nhiều năm, tỉnh dậy khỏi giấc mơ thì mất ngủ luôn, bây giờ hai vành mắt đen sì đây này.

Lục Văn nhanh miệng đổi đề tài: “Anh đã ăn sáng chưa, chưa thì để em gọi người đại diện đi mua cho.”

Cù Yến Đình cất tiếng: “Khỏi cần vồn vã như thế.”

Lời ngon tiếng ngọt bị lật tẩy, Lục Văn xấu hổ lắm, mạnh miệng đáp: “Em chỉ hơi nhiệt tình thôi mà.”

Hắn nhìn Cù Yến Đình, tâm trạng vô vàn phức tạp. Sau khi biết thân phận thật của Cù Yến Đình, tự cảm thấy không thể chọc vào nên giờ khách sáo hơn nhiều, nhưng ấn tượng ban đầu quá sâu đậm nên cứ hở ra cái là quên mất thân phận Cù Yến Đình, định làm theo ý mình.

Lục Văn tiếp tục cố gắng ôm đùi, hỏi: “Thầy Cù, trong kịch bản có vài chỗ em không hiểu, anh có thể chỉ bảo em chút không?”

Dán xong xuôi, Cù Yến Đình nâng tay gõ gõ lên tờ giấy, trả lời bằng năm chữ “Không phận sự miễn vào.”

Nghe đồn Cù Yến Đình không thích tiếp xúc riêng với diễn viên, quả nhiên là thật.

Lục Văn chỉ cần vỏn vẹn giây để từ bỏ, không ôm đùi được thì thôi kệ đi, hắn nói: “Em đi quay phim đây, có duyên gặp lại thầy sau!”

Bộ phận quay chụp chia làm hai tổ AB, có khi chia theo diễn viên chính – phụ, có khi chia theo nội – ngoại cảnh.

Hôm nay Lục Văn đi theo tổ A, buổi sáng quay chụp một vài cảnh sinh hoạt đời thường vặt vãnh, địa điểm giới hạn trong mấy cửa hàng bên khu phố đối diện.

Ngã tư đường đã chật sẵn rồi nay còn vây kín người, ngoại trừ nhân viên đoàn phim và quần chúng vây xem thì còn lòi ra cả đống em gái. Lục Văn đi tới đi lui mà chả có ai gọi hắn cả, hiển nhiên mấy em gái không phải fan của hắn.

Có một cảnh diễn ở quán ăn vặt, Diệp Tiểu Vũ ăn mì Trùng Khánh với mấy tên bạn đểu. Để giữ gìn cổ họng nên Lục Văn quanh năm không hút thuốc không ăn cay, nhưng Diệp Tiểu Vũ sống ở Trùng Khánh, không cay không vui.

Lần đầu, Lục Văn cay quá không chịu nổi, nhẹ răng trợn mắt bị đạo diễn hô dừng; lần hai, nét mặt vững vàng thì lại cay tới mức run bắn lưỡi không nói rõ lời kịch; lần ba, hắn ổn rồi thì hai diễn viên phụ lại bị lệch nhịp.

Quay lần mới qua, Lục Văn bị cay tới mức mướt mồ hôi, phải chỉnh trang lại.

Nghỉ ngơi giữa giờ phút, hắn định bụng quay về trang điểm thay quần áo, vừa bước ra cửa quán thì được Tôn Tiểu Kiếm đưa cho một bình sữa bò nguyên chất to bự.

Lục Văn cầm sữa bò băng qua đường cái, mới vừa đi đến cửa khu chung cư đã nghe thấy tiếng rít chói tai đầy hưng phấn của đám em gái đứng bên ngoài.

Hắn ngu người nhìn thử và thấy nam số trong đám đông – Nguyễn Phong.

Nguyễn Phong cao hơn mét , nước da trắng nõn, tóc nhuộm nâu nhạt. Hắn rất đẹp trai, cái kiểu đẹp trai khiến mấy em gái phải thét chói tai của lưu lượng tiểu sinh. Nhìn qua thì thấy tràn trề sức sống trẻ trung, nhìn kĩ hơn sẽ phát hiện ra trên người hắn có cả khí chất tuấn tú cổ điển, do là hồi nhỏ từng học hí khúc.

Đám đông hỗn loạn, dưới vòng vây của bảo vệ và trợ lý, Nguyễn Phong – người cũng như tên – lướt đi nhẹ nhàng như một cơn gió.

Hắn bước tới gần, nhìn thấy Lục Văn thì chậm bước chân.

Hai người đứng trước cửa khu chung cư, cho nhau cái nhìn ba bốn giây.

Nguyễn Phong vươn tay trước: “Chào, tôi là Nguyễn Phong.”

Lục Văn nắm lấy: “Tôi là Lục Văn.”

Nguyễn Phong nhếch môi: “Nhìn cậu ngoài đời đẹp trai thật đấy, mới quay đầu cái đã nhìn thấy cậu ngay rồi.”

Lục Văn nói: “Tôi cũng vừa nhìn đã thấy cậu ngay.”

Mấy người đạo diễn ở ngay bên con phố đối diện mà Nguyễn Phong lại không nhìn, đi thẳng vào trong khu chung cư nhìn quanh quất. Hắn lễ phép lên tiếng: “Nghe nói biên kịch Cù vào đoàn, tôi đi chào hỏi thầy Cù trước đã, chúng ta nói chuyện sau nhé.”

Lục Văn nhớ tới thái độ sang chảnh lạnh lùng của Cù Yến Đình, nhủ lòng có đi hay không đây.

Trong lúc ấy, Nguyễn Phong đã chạy vào khu chung cư như thể không chờ nổi nữa.

Lục Văn phải về phòng thay quần áo, nối gót theo sau, vừa đi vừa mở bình sữa.

Nhân viên tập trung ở trên đường nên khu chung cư vào lúc này có vẻ quạnh quẽ. Lục Văn chậm rì đi tới trước cửa đơn nguyên , nhìn thấy Nguyễn Phong chạy lên ba bậc, vẻ mặt gấp gã dừng trước cửa phòng .

Hắn tạm dừng chân và bước sang bên cạnh, tránh phải chứng kiến cảnh tượng Nguyễn Phong bị sập cửa vào mặt khiến đối phương xấu hổ.

Cốc cốc cốc, Nguyễn Phong đập cửa rền vang.

Chời mọe, hổ báo thế. Lục Văn mướt mồ hôi thay đối phương.

Không bao lâu sau cửa mở ra, Cù Yến Đình xuất hiện bên trong cánh cửa.

Hai người đối mặt, Nguyễn Phong đưa lưng ra ngoài nên không thấy nét mặt, nhưng dáng vẻ của Cù Yến Đình thì lộ ra. Anh nở nụ cười, nét cười ấy đầu tiên là ngạc nhiên và mừng rỡ, sau đó là thân thiết không chút đề phòng, dễ gần hơn nhiều so với những lộ diện trước đây.

Nguyễn Phong cao hơn, vươn tay đặt lên vai Cù Yến Đình, nhưng chưa hết, còn dính cả người ôm trọn Cù Yến Đình. Động tác của hắn vô cùng tự nhiên, ôm chặt Cù Yến Đình chui vào trong phòng, vội vã sập cửa như sợ bị người ta bắt gặp.

Trên cửa vẫn dán mấy chữ “Không phận sự miễn vào” chói lọi.

Trước cửa đơn nguyên, Lục Văn trợn mắt há hốc mồm, uống một hớp đầy sữa bò nguyên chất.

Chúi: Thực ra nếu để ý thì sẽ thấy ẻm Lục đang đi tìm chết đúng như những gì giới thiệu tóm tắt =))))))))) Đầu tiên là gây mích lòng một cách ngu dại. Bây giờ sang tới cảnh : Biên kịch chữ dâm dê đê tiện quy tắc ngầm tiểu thịt tươi, nhỡ ổng để mắt tới tui thì sao, tui nên làm gì giờ

Truyện Chữ Hay