Chương :
"Nếu có một ngày thầy Cù làm đạo diễn thì chúng ta hãy gặp lại nhau trên phim trường."
Biên tập: Chuối
Ánh nắng rạng ngời ấm áp vương trên mặt đất, Cù Yến Đình sững người bất động nhìn ông lão, anh hơi híp mắt, rồi nét mặt như không chắc chắn lắm, ngập ngừng gọi: "Ông... Ông Dư?"
Ông lão bóp chai coca vang lên tiếng răng rắc, thản nhiên nói: "Lâu rồi không gặp mà thay đổi cả xưng hô luôn à?"
Bấy giờ Cù Yến Đình mới hoàn hồn, bước lên nghênh đón, dáng điệu ngơ ngơ ngác ngác, càng đến gần càng thấy mông lung: "Ông..." Anh đổi cách xưng hô kịp thời: "Anh Dư, là anh thật à? Sao anh lại ở đây?"
Ông lão giang tay, nở nụ cười thân thiết như xưa và bảo: "Anh nhặt chai nhựa."
Kí ức của Cù Yến Đình xáo trộn giây lát, nhưng anh đã hiểu, vài giây sau chậm rãi bật cười. Ông lão thấy Lục Văn chạy sang bên đây bèn đeo kính lên và bảo: "Bạn của cậu đến kìa."
"Sao anh biết cậu ấy ----" Cù Yến Đình khựng lại, chẳng lẽ ông cụ mà Lục Văn bảo mới quen chính là ---- Anh không khỏi cười tươi hơn.
Lục Văn bị mọi người giữ chân ở đầu ngõ một lúc, chụp ảnh tập thể mừng đóng máy xong mới được thả, không ngờ mới chậm vài phút thôi mà Cù Yến Đình đã nói cười vui vẻ với ông lão rồi.
Hắn đi thẳng đến bên Cù Yến Đình, sung sướng nói: "Thầy Cù ơi, sao anh lại đến đây?"
Cù Yến Đình duỗi tay định lau mồ hôi bên tóc mai cho Lục Văn, nhưng ngẫm lại đang đứng trước mặt người khác nên đành móc khăn giấy trong túi ra và nói: "Chúc mừng em đóng máy, lau mồ hôi đi đã."
Nhưng Lục Văn chả coi ai ra gì, ánh mắt dính chặt lên người Cù Yến Đình, hân hoan hỏi: "Anh tới đón em đấy à?"
Ông cụ đang đứng ngay trước mặt làm Cù Yến Đình xấu hổ, anh lặng lẽ vỗ lưng Lục Văn nhắc hắn chú ý. Lục Văn hiểu ngay, quệt mồ hôi nhìn ông cụ và nói: "Lão tan tầm đấy à?"
Ông cụ quay về với dáng điệu thờ ơ: "Ừ."
Lục Văn hỏi: "Ban nãy hai người cười gì thế?"
"Cười gì đâu." Ông cụ đáp: "Đầu ngõ ồn áo thế, quay xong rồi à?"
Lục Văn đoán lão không biết "Đóng máy" là gì đâu, bèn nói: "Quay xong hết rồi, lão à, hôm nay tôi phải về đây."
Ông cụ bình thản nói: "Ờ."
"Chỉ ờ thôi à?" Lục Văn vo tròn khăn giấy đáp vào thùng rác bên tường: "Dù gì tôi cũng từng đến nhà lão chơi rồi mà."
Mấy bữa cơm, vô vàn chai nhựa, đèn sưởi hay chăn bông, Lục Văn cho rằng không đáng kể, nhưng đã đến nhà nhau chơi thì khác, điều ấy có nghĩa là hai bên đã trở thành bạn bè. Dù cho chỉ là bèo nước gặp nhau.
Ông cụ bảo: "Chứ muốn gì nữa, tôi lạy lục cậu nhé?"
Lục Văn bĩu môi: "Thôi dẹp đi."
Ông cụ ngước mặt nhìn trời, thở dài: "Ôi, tôi cũng phải về nhà thôi."
Lục Văn nói ngay: "Lão à, hẹn gặp lại."
Dứt lời, hắn khoác vai Cù Yến Đình, giữa ban ngày ban mặt không dám gần gũi quá, chỉ kề vai sát cánh như đôi bạn thân được thôi, đi được vài bước, hắn nói: "Em về xe RV thay quần áo với thu dọn đồ đạc rồi đi xe của anh nhé."
Hẵng còn sớm, Cù Yến Đình hỏi: "Có cần về công ty không?"
"Không cần đâu, em được nghỉ hai ngày." Lục Văn ở trong đoàn phim bứt rứt lắm rồi, hắn háo hức và mừng rỡ nói: "Buổi tối bọn mình liên hoan đi, rồi hưởng thụ thế giới hai người, ngày mai em dẫn anh đi cưỡi ngựa nhé?"
Cù Yến Đình muốn nói mai anh phải đi làm, nhưng nhìn đôi mắt cún con long lanh của Lục Văn thì không thốt nên lời, quan trọng là... Anh quay người nhìn ông cụ vẫn đứng nguyên tại chỗ và hỏi: "Anh đại, anh về nhà nào?"
"Anh đại?!" Lục Văn dí sát lỗ tai anh gào lên đầy sợ hãi: "Anh bị mù à! Người ta bao nhiêu tuổi mà anh gọi là anh?!"
Ông cụ nói: "Còn về nhà nào được nữa, vẫn cái chỗ bao năm không đổi ấy."
Cù Yến Đình nói: "Vậy em chở anh đi nhé?"
Ông cụ nói: "Được thế thì còn gì bằng."
Lục Văn kéo tay Cù Yến Đình: "Lão ấy ở ngay hẻm Cỏ Thơm mà! Đệt, hai người có đúng là nói tiếng Trung không thế? Sao tôi nghe chả hiểu gì sất?"
Nửa tiếng sau, xe Bentley chạy khỏi đoàn phim, Lục Văn kéo thấp mũ lưỡi trai ngồi ở ghế phó lái, lông mày nhăn tít, kéo dây an toàn ngoái lại nhìn ghế sau mấy lần.
Ông cụ khom lưng hơi ngả về phía trước, khoanh tay trông y đúc ngồi dưới bóng cây.
Lục Văn thấy lạ vãi chưởng, thậm chí hơi choáng, trên đường hắn về nhà sau khi đóng máy, trong xe Cù Yến Đình, ấy thế mà có thêm một ông lão nhặt ve chai?
Cù Yến Đình quen lão ư? Chỉ có thể là lý do đó thôi, nhưng sao họ quen nhau? Chẳng lẽ trước kia lão thu gom phế liệu ở Vườn Lâm Tạ? Lục Văn khoanh tay nghĩ ngợi vớ vẩn, rốt cuộc đang lái xe đi đâu vậy?
Đường cao tốc thoáng đãng, Cù Yến Đình nắm tay lái phi như bay về nội thành, thỉnh thoảng liếc nhìn nét mặt rối rắm của Lục Văn, anh lại gõ ngón tay cười thầm.
Trở lại nội thành, Cù Yến Đình chạy đến đường Phồn Vinh phía Nam thành phố, đó là một khu phố cũ được xanh hóa rốt tốt, cây cối hai bên đường đã có hơi thở mùa xuân. Những căn nhà vườn lâu năm tọa lạc tại vị trí này có giá cả lên đến mấy chục triệu, xung quanh nhà vây hàng rào màu đỏ.
Cù Yến Đình giảm tốc độ, dừng xe tắt máy trước cổng một căn nhà.
Lục Văn chìm trong mơ hồ, xuống xe, cùng Cù Yến Đình theo ông cụ vào nhà, lối đi trong vườn, bậc thềm hiên nhà, ông cụ quen cửa quen nẻo dẫn họ vào nhà.
Căn nhà được trang trí như trong phim dân quốc khiến người ta lóa mắt, trên vách tường ngoài huyền quan treo một bức ảnh đen trắng chụp tập thể, áng chừng - người.
Lục Văn lướt qua không nhìn kĩ, vào đến phòng khách, hắn tiếp tục quan sát những đồ vật khác.
Ông cụ đặt túi xuống và nói: "Giúp việc nghỉ mấy hôm vẫn chưa quay lại, hai cậu cứ ngồi tự nhiên, tôi đi rửa mặt đã."
Dứt lời, ông cụ bước lên cầu thang xoắn ốc, chậm rãi đi lên tầng. Cù Yến Đình ngồi xuống sô pha, rút điện thoại ra, lần trước gọi video vẫn chưa nhắc đến tình hình của bộ phim chiếu mạng, giờ phải nói mới được.
Chẳng đợi anh mở miệng, Lục Văn đã ngồi xuống bên cạnh thì thầm hỏi: "Rốt cuộc chuyện này là sao?!"
Cù Yến Đình bảo: "Kể ra thì dài dòng lắm."
"Chẳng lẽ đây là phim giật gân ư!" Lục Văn giơ tay lên vẽ nửa vòng tròn trên không trung: "Ông lão ấy ở đây á? Anh đùa em đấy à, không lẽ lão thừa dịp chủ nhà lơ là..."
Cù Yến Đình phì cười: "Trí tưởng tượng của em phong phú thế sao không làm biên kịch đi?"
"Em sợ cướp mất cần câu cơm của anh." Anh dám khen thì Lục Văn dám nhận, hắn đưa mắt liếc cầu thang và bảo: "Anh mau nói cho em biết có chuyện gì đi."
Cù Yến Đình hỏi: "Sao em với ông ấy quen nhau?"
Lục Văn trả lời: "Thì gặp lúc quay phim, em thấy lão già rồi khốn khổ quá... Bèn giúp tí xíu, thỉnh thoảng gặp nhau trò chuyện dăm ba câu."
Cù Yến Đình hỏi tiếp: "Em không thấy ông ấy nhìn quen quen à?"
"...Có." Lần đầu tiên gặp ông cụ, Lục Văn đã thấy quen rồi, bấy giờ Cù Yến Đình hỏi thế làm hắn càng lơ mơ hơn: "Nhưng em không nhớ nổi -----"
Còn chưa dứt lời, trên cầu thang đã vang lên tiếng bước chân, Lục Văn lập tức ngẩng đầu nhìn.
Khác hẳn lúc đi lên, bước chân đi xuống của ông cụ nhẹ và vững, tới bậc cuối cùng thì dừng lại. Cởi áo khoác dày quịch ra, thay bộ sơ mi quần âu là lượt phẳng phiu, sống lưng thẳng tắp, hai vai buông thõng bằng phẳng.
Mặt mũi cũng đã rửa sạch, lông mày rậm rạp được cắt tỉa, râu ria xồm xoàm được cạo gọn, gỡ hết lớp vỏ bên ngoài, mái tóc hoa râm chải ngược ra sau. Rốt cuộc lão cũng tháo kính ra, để lộ đôi mắt sáng ngời.
Ông cụ đứng đó, nho nhã đoan trang, khóe miệng cong cong mỉm cười, vừa chính vừa tà.
Lục Văn ngu người luôn: "Dư... Dư Hiếu Khanh..."
Cuối cùng hắn đã hiểu cảm giác quen thuộc ấy, dù là diễn viên hay khán giả, gần như không một ai không biết lão.
Dư Hiếu Khanh bước tới, - tuổi nhưng được giữ gìn cẩn thận nên dáng người không kém gì thanh niên, trông ông phong độ biết mấy. Gương mặt đã chinh chiến trên màn ảnh rộng mấy chục năm và đảm nhận vai chính trong vô số tác phẩm kinh điển, chỉ nhăn mày mỉm cười thôi cũng như kể cả một câu chuyện.
Ông xuất thân trong một gia đình quý tộc, nhiều đời làm quan to, thời trẻ mà debut, ngay từ tác phẩm đầu tiên đã đoạt giải thưởng danh giá, sau đó sự nghiệp lên như diều gặp gió, tiếng tăm lẫy lừng, trở thành người có sức ảnh hưởng mạnh mẽ trong làng giải trí, mấy năm gần đây đột nhiên ẩn mình và say mê với kịch nói.
Bức ảnh tập thể bên ngoài huyền quan được chụp vào lần đầu tiên ông cầm giải Ảnh đế, có sự góp mặt của tất cả các diễn viên chính, cô nhóc tóc bím trong ảnh chính là Đào Mỹ Phàm đóng vai mẹ Diệp.
Dư Hiếu Khanh ngồi xuống ghế sô pha đơn, cất lời "Xin lỗi vì đã bắt hai cậu chờ lâu nhé".
Lục Văn ngơ ngơ ngác ngác, sau khi ông cụ tẩy trang, không chỉ có bề ngoài thay đổi mà quan trọng nhất là khí chất và thần thái khác nhau một trời một vực, khi mở miệng, ngay cả giọng nói cũng trở nên trầm lắng truyền cảm.
Mèo mù vớ cá rán, hắn quen được Dư Hiếu Khanh, bây giờ đang ngồi trong nhà Dư Hiếu Khanh, tất cả không phải mơ đấy chứ?
Cù Yến Đình kệ xác Lục Văn, bổ sung lời chào muộn màng, anh gọi: "Anh đại."
Dư Hiếu Khanh cười nhìn anh và bảo: "Bao năm rồi chúng ta chưa gặp nhau nhỉ?"
Cù Yến Đình tính toán: "Mười ba năm rồi."
"May mà cậu vẫn còn nhận ra anh." Dư Hiếu Khanh bắt chéo chân: "Nếu không phải Tết âm lịch năm nào cậu cũng gửi quà cho anh thì anh đã tưởng cậu quên anh rồi."
Cù Yến Đình cười bảo: "Sao thế được."
Rốt cuộc thì Lục Văn cũng hoàn hồn, ánh mắt đờ đẫn đảo qua đảo lại từ Cù Yến Đình sang Dư Hiếu Khanh, ngẩn tò te hỏi: "...Hai người quen nhau?"
"Đúng thế." Dư Hiếu Khanh đáp: "Bọn tôi quen nhau lâu rồi."
Chả biết Lục Văn kích động gì nữa: "Sao hai người quen được nhau?!"
Cù Yến Đình: "Na ná cách em quen được ông ấy."
Năm đó Cù Yến Đình vừa lên năm Đại học, tối nào cũng làm thêm ở KFC, cứ đến rạng sáng là có một người vô gia cư vào tiệm nghỉ ngơi. Quản lí bảo anh đuổi người đó đi mà anh không đành lòng, bèn cam đoan rằng sau khi người đó rời đi sẽ chịu trách nhiệm quét dọn và khử trùng, thế nên ngày nào cũng phải tăng ca.
Sau này thấy người đó đói bụng, Cù Yến Đình bèn đưa hộp cơm của mình cho người ta ăn, cứ thế gần một tháng trôi qua, người vô gia cư lột xác, hóa ra là Dư Hiếu Khanh.
Lúc đó Cù Yến Đình đần thối y chang Lục Văn bây giờ, Dư Hiếu Khanh cho anh tiền bồi thường nhưng anh không nhận mà chỉ xin chữ kí.
Sau đó Dư Hiếu Khanh đóng một bộ phim điện ảnh có tên là "Vô tích sự", ông diễn một người vô gia cư và dành được Giải nam diễn viên xuất sắc nhất Liên hoan phim Cannes.
"Đến nay anh vẫn nhớ rõ như in." Dư Hiếu Khanh mở lời: "Anh ngồi trên chiếc ghế trong góc nhà ăn hộp cơm của cậu, cơm rang xì dầu, lúc ấy anh đã nghĩ, ít trứng quá."
Cù Yến Đình cười đỏ cả mặt: "Sau đó anh không nên mời em ăn uống linh đình mới phải, làm em sợ chết khiếp."
Dư Hiếu Khanh nói: "Nếu cậu giàu sang, cậu giúp anh thì đó là có ơn, nhưng túng quẫn mà vẫn giúp anh thì đó là ơn sâu nghĩa nặng, chưa kể lúc bấy giờ cậu mới chỉ là một đứa trẻ tuổi."
Thời gian trôi nhanh như cơn gió, Cù Yến Đình nói: "Đã hơn chục năm rồi còn gì, anh đừng nhắc lại nữa."
Dư Hiếu Khanh lắc đầu: "Nhưng anh chưa bao giờ quên, cậu nói cậu thích phim của anh."
"Anh đại." Cù Yến Đình nói: "Thích phim của anh là chuyện hết sức bình thường."
Mười ba năm trước, Dư Hiếu Khanh trải nghiệm cuộc sống của người vô gia cư, suốt mấy ngày không có gì vào bụng, lúc sắp ngất xỉu thì đi ngang qua KFC và gặp được Cù Yến Đình. Ông lặp lại y nguyên câu nói vào mười ba năm trước: "Anh nhận ơn của cậu thì chắc chắn sẽ báo đáp."
Lúc ấy Cù Yến Đình hãy còn ngây ngô lắm, anh bảo không cần. Dư Hiếu Khanh hỏi anh có đi học không, thế mới biết thì ra anh là sinh viên chuyên ngành đạo diễn.
Lục Văn im lặng nghe mê say hồi lâu: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó bọn tôi giao hẹn với nhau." Dư Hiểu Khanh kể: "Anh đã hứa, chờ sau này cậu tốt nghiệp làm đạo diễn, anh sẵn lòng đóng một bộ phim của cậu."
Lời hứa ấy đối với một sinh viên chuyên ngành đạo diễn chẳng khác nào quả ngọt từ trên trời rơi xuống, Cù Yến Đình quả thực phấn khởi đến nỗi mất ngủ suốt mấy ngày. Anh nhớ lại, bàn tay đặt trên quần, bỗng chẳng biết phải nói gì.
Dư Hiếu Khanh thở dài: "Cậu không có điện thoại, anh đành để lại địa chỉ chỗ này cho cậu tiện bề đến tìm anh. Kết quả mười ba năm trôi qua, không ngờ sẽ gặp lại thế này."
Cù Yến Đình gọi một người vô gia cư là "Anh đại", sau này không đổi xưng hô, trở thành bạn vong niên với Dư Hiếu Khanh, cũng là tình bạn giữa những người quân tử.
Đương nhiên anh vẫn nhớ như in lời hứa năm xưa, nhưng chỉ biết lấp liếm rằng "Sự đời khó lường", bởi thế anh chưa bao giờ đến nhà mà mỗi năm chỉ gửi quà xem như lời hỏi thăm.
Cù Yến Đình mím môi dưới: "Sau khi tốt nghiệp... em đổi nghề làm biên kịch rồi."
Dư Hiếu Khanh đã nghe đồn từ lâu, ông không rõ nguyên nhân cụ thể và cũng không hỏi đến cùng, ông nói: "Vậy lời hứa của anh còn cơ hội thực hiện không?"
Cù Yến Đình nói với vẻ gian nan: "Chuyện đã qua lâu lắm rồi, anh không cần để bụng đâu."
Lục Văn nghiêm túc lắng nghe, bầu không khí đột nhiên yên tĩnh làm hắn hơi khép nép, không ngờ chạm vào tầm mắt của Dư Hiếu Khanh, hắn nhoẻn miệng, nở nụ cười ngu dại.
Dư Hiếu Khanh thấy thế thì cười theo: "Thế còn cậu?"
Lục Văn: "Hả?"
"Ơn cũ là cậu ấy, ơn mới là cậu." Dư Hiếu Khanh nói: "Chẳng lẽ cũng không cần tôi để bụng?"
Lục Văn quả quyết lắc đầu, hắn chẳng phải người làm việc thiện không màng báo đáp, gặp chuyện tốt lành đương nhiên phải nắm chặt, hắn to gan đáp lời: "Ông Dư, tôi muốn đóng phim với ông ạ."
Dư Hiếu Khanh cười bảo: "Tham vọng gớm nhỉ, không phải phim nào tôi cũng đóng đâu đấy."
"Tôi biết." Lục Văn lặng lẽ đặt tay lên lưng Cù Yến Đình.
"Nếu có một ngày thầy Cù làm đạo diễn thì chúng ta hãy gặp lại nhau trên phim trường."
...
Preview chương :
"Mình đang cách Sophie khá gần, hay là đến Sophie ăn tối nhé."
"Anh sợ Liên Dịch Minh ngại không lấy tiền chứ gì? Đương nhiên nó không được phép lấy tiền rồi, bọn em toàn ghi nợ cho nó thôi."
"Em chăn đơn gối chiếc nửa tháng nay, anh phải đút cho em ăn no đấy nhé."
"Em làm gì thế..."
"Em muốn uống sữa."