Lục Văn và Cù Yến Đình tức thì tỉnh táo.
Cù Yến Đình đúng như cái tên đẹp đẽ của anh, bật dậy nhảy xuống giường nhẹ tựa chim yến, anh đi chân trần, sợi tóc rũ trên trán khẽ rung rinh. Lục Văn cũng vội vã ngồi dậy, vạt áo phong phanh để lộ lồng ngực, hắn xổ một câu “Cái đệt” rồi lại nằm xuống.
Cù Yến Đình xỏ dép lê, vẫn chưa hết hoảng hồn: “Tiểu Phong…. Sao em lại đến đây?”
Nguyễn Phong đứng sững trước cửa, không biết có nên vào phòng hay chăng, sắc mặt xoắn xuýt trả lời: “Em đến quay chương trình.”
Lục Văn kinh ngạc bật dậy lần nữa, khép vạt áo và nói: “Thật à? Chẳng phải cậu gạt đi rồi mà?”
“Em thay đổi ý định rồi.” Nguyễn Phong cau mày: “Vì anh trai em ở đây, nên em mới đến, không ngờ em đến chả đúng lúc gì cả.”
Cù Yến Đình mang theo mái đầu rối tung bước ra ngoài cửa, anh chìa tay nói: “Không đúng lúc gì chứ…”
Nguyễn Phong nhìn chiếc nhẫn trên tay Cù Yến Đình, không nhịn được liếc lên giường, hắn kéo Cù Yến Đình ra và nói: “Em ở phòng bên cạnh, anh sang đây với em.”
Hai anh em lần lượt vào phòng, Nguyễn Phong khép cửa lại rồi cởi áo khoác choàng lên vai Cù Yến Đình. Bày biện trong phòng không khác gì phòng sát vách, Nguyễn Phong mở vali lấy một bộ chăn ga.
Cù Yến Đình nói: “Để anh làm cho, đi đường có mệt không, ăn sáng chưa?”
“Ăn ở sân bay rồi.” Nguyễn Phong không nín nổi nữa, quẳng ga giường đi và hỏi: “Sao anh ngủ chung với anh Lục Văn?”
Cù Yến Đình nói quanh nói co: “Vì không có lò sưởi nên lạnh lắm.”
“Thế cũng đâu cần phải ôm?”
“Ngủ say quá không tự chủ được.”
Nguyễn Phong lôi gối của mình ra ném lên giường, nói: “Tối nay anh ngủ chung với em.”
Cù Yến Đình đồng ý: “….Điều đó là đương nhiên rồi.”
“Nhẫn cũng là anh Lục Văn tặng à?” Nguyễn Phong nâng tay Cù Yến Đình, sờ sờ thấy chiếc nhẫn không lỏng không chặt mà rất vừa vặn: “Sao lại đeo ở ngón áp út?”
Cù Yến Đình nói: “Ban đầu định đeo ngón giữa, nhưng làm ra bị nhỏ hơn.”
“Vì sao anh Lục Văn tặng nhẫn cho anh?”
“Vòng tay khó làm quá.”
“Đây là trọng điểm à?!”
“Không phải ư?”
“Anh chạy tới đây chỉ vì anh Lục Văn sao?”
“Anh…” Cù Yến Đình bị hỏi mà choáng luôn: “Em hỏi gì mà hỏi lắm thế? Tranh thủ thời gian trải giường chiếu đi.”
Nguyễn Phong như con thú nhỏ cảnh giác, thừa dịp bốn bề yên lặng, hắn ghé sát lại gần thì thầm: “Câu hỏi cuối cùng. Anh, anh Lục Văn có biết anh là gay không?”
Cù Yến Đình buồn ngủ díp mắt ngồi xuống cuối giường, ngón tay luồn vào trong tóc, anh chưa từng nói rõ xu hướng tình dục của mình, nhưng tình hình phát triển đến độ này thì chắc chả cần phải nói nữa.
Nguyễn Phong nói: “Anh à, anh không nên thân mật với trai thẳng quá.”
Cù Yến Đình phì cười: “Ờm.”
“Anh đừng có coi nhẹ!” Nguyễn Phong nhắc nhở anh: “Nhỡ đâu phải lòng thì chỉ có anh chịu tổn thương thôi!”
Tiếng gõ cửa vang lên, Cù Yến Đình chạy trối chết ra ngoài cửa, Lục Văn ăn mặc chỉnh tề, sang đây xem có cần giúp gì hay không. Hai người nhìn nhau, lúng ta lúng túng đứng hai bên khung cửa.
Lục Văn thấy hành lý không nhiều lắm bèn hỏi: “Tiểu Nguyễn, cậu ở đây bao lâu?”
Nguyễn Phong trả lời: “Em là cứu viện thôi, bao giờ quay xong hai tập thì đi.”
Cù Yến Đình nói: “Sau đó đã có sắp xếp gì chưa?”
“Vào đoàn, đúng lúc có bộ phim bấm máy.” Căn phòng này Cận Nham Dư từng ở, Nguyễn Phong bèn nói: “À đúng rồi anh, bộ phim lúc trước đạo diễn Tằng quay có Cận Nham Dư nhỉ.”
Cù Yến Đình đáp “Ừ”: “Sao thế?”
“Chịu ảnh hưởng chứ sao, ngay từ đầu quyết định chọn lưu lượng đã rước lấy nhiều ý kiến trái chiều rồi, khỏi phải nói bây giờ xảy ra chuyện thế này ngay trước thời gian công chiếu. Cận Nham Dư hại ekip chương trình thì chỉ là chuyện nhỏ, chứ mích lòng Tằng Chấn mới là đáng sợ.”
Lục Văn than thở: “Sĩ diện thật, lên hẳn phim của đạo diễn Tằng rồi mà cậu ta còn so đo mấy chuyện cỏn con.”
“Đúng thế.” Nguyễn Phong gật gật đầu: “Lần đầu tiên Tằng Chấn dùng nghệ sĩ lưu lượng, chẳng biết thích cái gì ở Cận Nham Dư nữa.”
Cù Yến Đình khoanh tay tựa khung cửa, nghiêng đầu đi nhìn ra hành lang, hít một hơi đầy không khí ướt lạnh của buổi sớm mai. Anh không phát biểu gì cả, mà chờ Lục Văn và Nguyễn Phong trò chuyện xong mới nói: “Tiểu Phong, đi chào hỏi bác thợ Tào đi đã.”
Trong sân đứng đầy người của tổ quay phim, Lục Văn và Nguyễn Phong xuống dưới, vào gian chính gặp Tào Lan Hư. Có vết xe đổ của Cận Nham Dư, Tào Lan Hư cẩn thận quan sát Nguyễn Phong, chỉ sợ có thêm đồ đáng ghét nữa.
Nhưng Nguyễn Phong vừa lễ phép vừa lanh lợi, hai ba câu đã làm ông cụ không đanh mặt được nữa.
Chào hỏi xong, tổ quay phim trao đổi lịch trình với nhau, buổi sáng đến cửa hàng trang sức bạc của Tào Lan Hư, buổi chiều tụ họp với các khách mời khác và ghi hình tại Viện bảo tàng Di sản văn hóa phi vật thể của trấn cổ.
Cù Yến Đình thay quần áo, dưới nhà đông người nên anh rót nước phích đánh răng rửa mặt trong phòng luôn, xong xuôi anh khom lưng nhìn vali của Lục Văn định tìm lọ kem dưỡng lần trước để bôi.
Lục Văn đẩy cửa bước vào, vui vẻ nói: “Anh làm gì thế, kiểm tra hành lí đấy à.”
Cù Yến Đình thẳng người dậy, trông thấy Lục Văn trang điểm nhẹ bèn hỏi: “Chuẩn bị lên đường à?”
“Ừm, em lên lấy sạc dự phòng.” Lục Văn lục lọi moi hộp kem dưỡng và mở nắp: “Hôm nay lịch trình kín mít, chắc phải tối muộn mới về được, bác thợ Tào cũng đi theo nên chỉ có anh ở nhà một mình thôi.”
Cù Yến Đình nói: “Lát nữa tôi sẽ ra ngoài đi dạo.”
Lục Văn nói: “Thu thập tư liệu đúng không, à, có phải gọi là sưu tầm phong tục tập quán?”
Cù Yến Đình gật đầu: “Em biết sưu tầm phong tục tập quán cơ à?”
“Nói thừa.” Lục Văn nói: “Anh đừng có coi thường người ta nhé, ngoại trừ anh biết viết lách ra thì em còn có bạn là nhà văn đấy.”
Đến giờ lên đường, Lục Văn cầm đồ xuống nhà, đoàn người tuôn ra khỏi cổng.
Nửa tiếng sau, Cù Yến Đình mang theo máy ảnh và chân đỡ máy ảnh ra khỏi cửa. Mùng một Tết nơi nơi rộn ràng náo nhiệt, có hội chùa hội làng, quay cả buổi sáng được vô vàn tư liệu sống.
Buổi chiều về đến nhà, Cù Yến Đình chỉnh sửa trên máy tính, sưu tầm thực địa kết hợp với tư liệu trên giấy tờ, chuyến này thu hoạch được kha khá.
Khoảng giờ, Cù Yến Đình xong việc mở danh bạ điện thoại, tìm số Vương Minh Vũ. Hàng năm cứ mùng anh sẽ đi chúc Tết, năm nay ở xa nên không chắc chắn lắm.
Cù Yến Đình bấm gọi, không bao lâu đã nhấc máy.
“Yến Đình à?” Giọng điệu Vương Minh Vũ khá thoải mái.
Cù Yến Đình nói trước: “Cô giáo, năm mới vui vẻ ạ.”
“Già thêm một tuổi, sao mà vui cho nổi.”
Vương Minh Vũ rất ít khi nói đùa, xem chừng tâm trạng bà khá tốt. Với hiểu biết của Cù Yến Đình thì hẳn là bà viết kịch bản suôn sẻ đây mà, anh hỏi: “Tết nhất mà cô không nghỉ ngơi mấy hôm à?”
“Khỏi cần, nghề cầm bút phải không ngừng.” Vương Minh Vũ hỏi anh: “Em thế nào rồi, Phòng làm việc nghỉ hả?”
Cù Yến Đình đáp: “Vâng, Quỹ từ thiện gửi tài liệu cho em, em đang sưu tầm ở quê.”
Vương Minh Vũ dài giọng “À” lên, bà hỏi: “Mùng mấy em về?”
Cù Yến Đình nhận ra giọng điệu bà thay đổi bèn hỏi ngược lại: “Cô có việc gì ạ?”
Vương Minh Vũ nói: “Cô mời một vài người bạn trong nghề đến nhà chơi, hẹn vào mùng , đúng lúc em tới đây thì gặp luôn.”
Tuy Vương Minh Vũ nói qua loa nhưng Cù Yến Đình đã hiểu. Những người bạn trong nghề của bà đều là nhân vật tầm cỡ trong giới biên kịch, có quyền phát biểu tại các cuộc họp Nghiên cứu và thảo luận quy mô lớn, có sức ảnh hưởng với việc bình xét giải thưởng, nắm giữ nhiều nguồn vốn, tài nguyên và xuất bản, phát hành đứng đầu ngành.
Mà mời đến nhà chơi vào đúng mùng , hiển nhiên Vương Minh Vũ muốn giới thiệu Cù Yến Đình với họ. Cái nghề này cần lí lịch dày, phải từ từ tích lũy, Cù Yến Đình không ngờ trước năm tuổi mình có được một cơ hội như vậy.
Vương Minh Vũ nói: “Cô đã thông báo cho từng người rồi, thím giúp việc đã lên thực đơn xong xuôi hết cả.”
Cù Yến Đình tựa sát lưng ghế, day day sống mũi thanh mảnh, nói trắng ra là Vương Minh Vũ đang lót đường cho anh, còn là một con đường xán lạn. Nhưng anh không mừng rỡ như những tưởng.
“Yến Đình.” Vương Minh Vũ nói: “Phải biết lo sớm tính xa cho bản thân mình.”
Cù Yến Đình trâm ngâm chốc lát và đáp: “Thưa cô, mùng em sẽ đến sớm.”
Quyết định rồi, trò chuyện dăm ba câu, Cù Yến Đình nhân cơ hội hỏi về Tằng Chấn: “Cô ơi, nếu tụ họp ở nhà thì có ảnh hưởng đến thầy nghỉ ngơi không ạ?”
Vương Minh Vũ nói: “Hai hôm nay ông ta không ở nhà.”
Cù Yến Đình chầm chậm miết bụng ngón tay: “Thầy đang bận gì thế cô?”
“Quay xong phim rồi vốn định đi nghỉ phép.” Ngữ điệu Vương Minh Vũ trở nên lạnh lùng: “Tiểu thịt tươi ông ta nuôi gặp chuyện không may, đành phải hủy chuyến đi để ở nhà thu dọn.”
Cù Yến Đình ra vẻ hiếu kì: “Chuyện ấy thì phải thu dọn kiểu gì?”
Vương Minh Vũ nói: “Danh tiếng thối nát thì cứu vãn danh tiếng bằng cách đi làm từ thiện thôi.”
Cù Yến Đình nói: “Thầy không tức giận hả cô?”
Vương Minh Vũ khinh miệt nói: “Sao mà không tức giận cho được? Nếu không vì bộ phim thì ông ta đã chả quan tâm sống chết của cái thứ đó, chỉ là đồ hàng nhái, bề ngoài giống —–”
Trong điện thoại chợt im bặt, Vương Minh Vũ cắt đoạn cuối đi biến thành một tiếng than thở khẽ khàng như có như không. Mãi lâu sau, bà nói: “Được rồi, hai ngày nữa em về đi, mùng gặp.”
Cù Yến Đình nói: “Vâng, hẹn gặp lại cô sau.”
Trời tối dần, trong phòng u ám, Cù Yến Đình không đứng dậy bật đèn, sau khi cúp máy cứ ngồi đờ trên ghế. Mãi đến khi dưới nhà vang lên tiếng mở cổng, anh mới hoàn hồn đi ra khỏi phòng.
Vịn tay lên lan can, Cù Yến Đình khom người nhìn già trẻ lớn bé đi vào cổng: “Quay cả ngày có mệt không?”
“Mệt chết đi được.” Nguyễn Phong than vãn: “Em muốn ăn cơm nồi đất.”
Cù Yến Đình xắn tay áo đi xuống nhà: “Bác thợ Tào muốn ăn gì để tôi nấu.”
Tào Lan Hư nói: “Có bát canh nóng là được rồi.”
Ông cụ đi vào nhà, Nguyễn Phong ra góc tường trêu chó, chỉ còn mỗi Lục Văn đứng dưới mái hiên. Sau lưng là nhà bếp, Cù Yến Đình đi ngang qua hắn, chả hỏi han câu nào mà chỉ bảo: “Vào phụ giúp đi.”
“Tại sao chứ?” Lục Văn la hét theo vào.
Cù Yến Đình nói: “Một người là em trai ruột của tôi, một người là người lớn tuổi, tôi không gọi em thì gọi ai.”
Lục Văn phản bác: “Thế em là, là…” Hắn chợt cứng họng, hắn có là cái gì đâu. Bước đến bên bếp lò hắn ngửi thấy mùi thơm ngòn ngọt bèn nhấc lồng bàn lên, bên trong là hai miếng bánh ngọt.
Cù Yến Đình bắt tay vào rửa rau, nói: “Ăn lót dạ đi.”
Lục Văn cắn một miếng, chẳng biết có phải đang đói hay không mà ngon hơn hắn tưởng nhiều: “Còn nữa không? Em cầm cho Tiểu Nguyễn với bác thợ Tào nếm thử.”
“Chỉ có miếng thôi.” Cù Yến Đình nói: “Tôi đi dạo chợ phiên, thấy bán nên mua, bà cụ ấy mỗi ngày chỉ làm một giỏ thôi.”
Lục Văn cầm miếng bánh ngọt khựng lại, hắn hiểu rồi, bèn sấn tới kiếm chuyện: “Em không phải em trai ruột, cũng không phải người già, vì sao chỉ để phần cho mỗi em ăn?”
Cù Yến Đình đáp: “Thương em ngốc nghếch.”
Lục Văn quen thói ngứa đòn: “Thế anh thương nhiều vào, em chịu được hết.”
Nước sôi ùng ục, Cù Yến Đình đổ thức ăn đã thái xong vào nồi, không nhấc cao tay nên bị nước nóng bắn lên mu bàn tay phải rụt tay lại.
“Anh cẩn thận chút!” Lục Văn lập tức nắm tay anh đặt dưới vòi nước lạnh: “Có đau lắm không?”
Cù Yến Đình không hề gì, người biết nấu cơm ai mà chẳng từng bị bỏng và cắt vào tay, nước lạnh dội lên mu bàn tay, tiếng ào ào át mất giọng anh: “Lục Văn, mai tôi phải về rồi.”
Lục Văn sững sờ: “Anh muốn tránh mặt em ư?”
“Đâu ra.” Cù Yến Đình giải thích: “Tết âm lịch phải tụ họp nhiều, xã giao công việc ấy mà, tôi không từ chối được.”
Lục Văn yên lòng thở phào, hắn nói: “Thế được rồi, dù gì mùng em cũng về nhà. Anh đừng quên thời gian suy nghĩ ngày đấy, chậm một ngày là phải tính lãi.”
Cù Yến Đình tì răng lên cánh môi, anh vẫn chưa quên mấy lời bậy bạ của Lục Văn, gì mà trả trước nụ hôn đầu tiên với cả đêm đầu tiên, chỉ sợ tiền lãi cũng không phải chuyện gì đứng đắn, nhưng dằn lòng không được mà hỏi: “Tiền lãi là gì?”
Lục Văn nghĩ cả rồi: “Chậm một ngày thì phải cho em hát thêm ca khúc cuối phim. Chậm hai ngày thì phải cho em đóng nam chính trong phim của anh thêm lần nữa. Chậm một tuần thì ghê gớm rồi, em muốn đóng phim điện ảnh.”
“…” Cù Yến Đình tưởng bở, tức đến mức tắt nước đi: “Em thích tôi hay là muốn tôi bao nuôi em hả?”
“Ha! Anh không biết thẹn hay sao mà còn nói!” Lục Văn chỉ vào miếng bánh ngọt cuối cùng: “Người ta thì tát một cái cho một quả táo ngọt, còn anh cho táo ngọt trước sau đó mới thọc một dao, thật dã man con ngan!”
Cù Yến Đình oan quá: “Tôi thọc vào chỗ nào của em hả?”
“Thọc vào tim gan em đây này!” Lục Văn la lên: “Anh sắp về rồi, anh tưởng em cam lòng chắc!”
Cù Yến Đình tức thì tắt tiếng, anh chưa bao giờ gặp một người đàn ông nào ngây thơ đến vậy, ngọt dính như uống một hớp mật ong đầy, đến cả cõi lòng cũng tràn trề mật ngọt.
Lục Văn cũng im lặng, vén vạt áo len bọc bàn tay ướt sũng của Cù Yến Đình, lau tay cho anh, vứt hết sĩ diện đi luôn: “Anh thích thọc thì cứ thọc, đừng thọc vào thận là được.”
Cù Yến Đình cười khẽ, anh không biết nói những lời sến sẩm dịu dàng, mà hỏi: “Nhà mới của em đã nhóm lửa khai bếp chưa?”
Lục Văn lắc đầu: “Chưa ạ.”
“Thế,” Cù Yến Đình nói: “Khi nào có thời gian, tôi qua nấu cơm cho em.”
Nét mặt Lục Văn thay đổi xoành xoạch giữa “hưng phấn” và “ngoan hiền”, hắn ra sức gật đầu, ngứa đòn nói: “Cái hộp Okamoto trên tầng…. cũng chưa mở (khai) đâu.”
Cù Yến Đình đẩy hắn ra: “Vớ vẩn! Cút!”
Ăn cơm tối xong, Lục Văn xung phong đi tắm trước, Cù Yến Đình thứ hai, Nguyễn Phong cuối cùng. Đêm dài đằng đẵng không có gì để làm, ba người ngồi xếp bằng trên giường đánh bài.
Lục Văn thua hết một nửa số tiền mặt trong người, đau khổ nói: “Anh em hai người tha cho tôi đi, tiền của nhà tôi không phải lá rụng.”
Cù Yến Đình xuống giường thu dọn túi du lịch, anh lái xe đến nên ngày mai phải xuất phát sớm, trên đường dừng lại nghỉ ngơi vài bận thì sẽ không mệt quá. Nguyễn Phong ôm lấy một cái gối đầu và bảo: “Anh, em về phòng trải giường chiếu trước.”
Lục Văn thấy tình hình sai sai: “Tiểu Nguyễn, cậu cầm gối làm gì?”
“Ngủ ạ.” Nguyễn Phong nói: “Đêm nay anh trai em không ở phòng anh nữa, mà ngủ chung với em.”
Lục Văn nghẹn lời, đêm trước khi xa nhau mà còn phải chia phòng, sao thảm thương thế nhỉ? Hắn nhấc tay ôm bụng và nói: “Tiểu Nguyễn, anh ngủ một mình lạnh lắm, anh thể hàn.”
Nguyễn Phong lấy làm lạ nói: “Anh ôm bụng làm gì? Đấy là tử cung lạnh.”
Cù Yến Đình không chịu nổi hai tên này nữa, xách túi du lịch sang phòng bên cạnh, Nguyễn Phong nối gót theo sau. Cửa phòng đóng lại, Lục Văn lăn lộn trên giường, dang tay dang chân.
Đêm tối dần trôi, trời chưa sáng Cù Yến Đình đã dậy, để tiện lái xe nên anh ăn mặc phong phanh, lúc ra ngoài lạnh run người. Nguyễn Phong vẫn chưa dậy, anh nhẹ nhàng ra khỏi phòng ngủ.
Đi ngang qua phòng cách vách, cửa phòng chợt bật mở, Lục Văn mắt mũi nhập nhèm đứng bên trong.
Cù Yến Đình giật bắn người, bình tĩnh lại rồi mới nói: “Em dậy sớm thế làm gì?”
“Tiễn anh lên đường.” Lục Văn ngáp dài, giành lấy túi của anh: “Tiện thể đi tiểu.”
Ngoài đường là màu xám tro ảm đạm trước lúc bình minh, xe Bentley đỗ mấy ngày rồi, cả trong lẫn ngoài lạnh thấu xương, Cù Yến Đình khởi động xe làm nóng, hạ cửa sổ xuống nhìn Lục Văn đứng bên ngoài.
“Lái xe cẩn thận.”
“Ừ.”
“Không muốn dặn dò em cái gì à?”
“Ghi hình suôn sẻ, đừng gây chuyện nữa. Gặp khách mời khác phải mau mắn chút, Đồ Anh và Từ Hựu Kha đều là những diễn viên vô cùng ưu tú, em không phải nịnh bợ, chỉ cần giao tiếp bình thường thôi thì em sẽ khiến người ta quý mến.”
“Thế Y Xuyên thì sao, siêu mẫu chân dài.”
“Liên quan gì đến em, em là gay cơ mà?”
Lục Văn lười chẳng muốn cúi người, chỉ nghiêng đầu: “Anh yên tâm, em sẽ ngoan ngoãn và chăm sóc em trai anh.”
“Ừ, nhớ hòa thuận với Tiểu Phong nhé, buổi tối ai về phòng nấy, không cho phép ghép phòng. Nó hay làm nũng lắm, em cứ kệ nó là nó tự khắc im miệng.”
Trong xe ấm lên rồi, Cù Yến Đình cũng dặn dò xong xuôi. Anh vươn tay túm vạt áo Lục Văn kéo hắn lại gần hơn, hai người cách nhau một ô cửa sổ vuông vuông, đằng chân trời nhú màu trắng bạc.
“Lục Văn, cảm ơn em.” Cù Yến Đình nói: “Đây là cái Tết tuyệt vời nhất của tôi.”