Thứ hai tuần sau, Chu hầu tước chính thức công bố hôn lễ của Dĩ Linh công chúa cùng Liêu tướng quân giữa Điện Quang Minh. Biểu hiện chung của mọi người là tay bắt mặt mừng và buông lời chúc tụng. Những người đứng cạnh Thần Phong thì hè nhau đánh vào vai anh, trách sao không nói sớm cho họ biết. Thần Phong thì cười cười, không biết đó có gọi là “ngượng ngùng” không? Về chuyện chị tôi mang thai thì tạm thời ém nhẹm, đợi khi họ chính thức là vợ chồng sẽ nói sau. Vì chị họ sắp có gia đình riêng nên tôi phong cho chị làm Quận Chúa, đồng thời tặng luôn Nam Cung vì chị từng nói sẽ không về Liêu phủ mà ở lại Hoàng Cung để chăm sóc cha. Nam Cung với Đông Cung dù sao vẫn gần hơn rất nhiều so với Liêu phủ… Tôi có hơi tò mò về cách sắp xếp này nhưng ngại không dám hỏi. Với tính cách của anh ấy chẳng lẽ lại chấp nhận đi ở rễ Hoàng gia? Dĩ Linh xét cho cùng không hề giống với những cô gái khác. Chị là mẫu người mạnh mẽ, độc lập và gần như có khuynh hướng làm… “trụ cột gia đình” hơn cả đàn ông. Nghĩ về vấn đề này tôi lại tưởng tượng ra cảnh Ngài tướng quân vừa mặc giáp phục vừa đeo tạp dề, bên hong có mang ấn kiếm nhưng tay lại cầm dao gọt… khoai tây! (=.= trí tưởng tượng thiệt là phong phú!)
Sống cùng Thần Phong gần năm, tôi dĩ nhiên hiễu rõ cái tính bá đạo và muốn làm chủ mọi tình huống, kể cả chuyện gia đình của anh ấy. Liệu hai người họ có cãi vã nhau không nếu cả chồng và vợ đều muốn tỏ ra hơn đối phương? Đó là điểm “không ổn” duy nhất của hôn sự này, ngoài ra tất cả đều khá hoàn hảo. Như mọi người nói, họ là đôi long phụng tương xứng, trai tài gái sắc…
Đến ngày thứ ngay sau đó, một cái thiệp hồng đã tới tay tôi. Sao mà nhanh quá vậy? Vừa mới bàn bạc mà chưa đầy tuần đã có thiệp mời rồi… Người ta bảo vì hai người họ quá yêu nhau, dẫn đến “không chờ nổi” mà gấp rút đốt cháy giai đoạn. Nhưng theo tôi thì có lẽ vì cái thai đang lớn, không thể chậm trễ…
Run run giở tấm thiệp xinh xắn ra, tôi xem kĩ ngày giờ và địa điểm tổ chức. Là thứ tuần sau, tức là còn đúng tuần. Hôn lễ cử hành theo đúng nghi thức Cung đình. Nghe nói Liêu tướng quân sẽ cho người phát tiền cưới suốt dọc đoạn đường nối Liêu phủ với Cung điện Quang Minh. Như vậy chắc chắn dân chúng ai nãy sẽ đổ xô ra đứng! Qủa nhiên nhà họ Liêu rất biết lợi dụng cơ hội để khoe sự giàu có của họ (==) Tôi cẩn thận bỏ tấm thiệp trở lại bao và đút vào thật sâu trong ngăn tủ kéo. Khóa tủ lại, tôi thấy lòng mình trống rỗng… Lại buồn nữa rồi… rõ ràng hôm qua trước lúc ngủ đã tự hứa sẽ vui vẻ trở lại kia mà! Đánh lừa chính bản thân mình không hề là một việc dễ làm.
Hôm nay Thần Phong đích thân tới đưa thiệp nhưng tôi nào dám gặp mặt, chỉ cho người nhận thay rồi lịch sự mời anh quay trở về… Tôi muốn nói chuyện với anh ấy một lúc nhưng sợ rằng sẽ không kiềm chế mà thổ lộ tình cảm với anh. Như vậy chắc chắn Thần Phong sẽ khó xử, không chừng đến tai chị họ sẽ khiến chị tức giận. Tôi không muốn làm hỏng hòa khí với người trong gia đình nên tốt nhất là cứ làm ngơ như không có việc gì.
Càng tới gần ngày thứ ba, tâm trạng tôi cùng hỗn loạn không yên… Mỗi đêm đều nằm mơ thấy lễ cưới hoành tráng của họ. Tôi đứng một bên tấm thảm đỏ, nhìn đôi cô dâu chú rễ đẹp như thiên thần nắm tay nhau bước vào thánh đường. Họ càng cười hạnh phúc thì tôi càng khổ sở dằn vặt. Lúc nào giật mình thoát khỏi giấc mộng cũng bị vã mồ hôi, gối đẫm nước mắt và khó thở nữa. Cứ tưởng mình sẽ không sao nhưng ngày qua ngày, cái ‘bệnh” đó càng nặng hơn. Tôi mất ngủ, ăn ít đi nên nhanh chóng tiều tụy… Tới ngày chủ nhật thì Vi Linh chịu hết nổi phải gọi ngự y dù tôi không cho phép. Sau khi khám xong ông bác sĩ khẳng định do “tâm bệnh” mà ra.
Tôi không muốn bị người khác nghi ngờ về nguyên nhân cái “tâm bệnh” này nên ép buộc ông phải nói rằng mình bị bệnh thủy đậu, phải cách ly trong nửa tháng theo dõi tình hình. Như vậy tôi sẽ có lý do chính đáng không tham gia lễ cưới mà thực tế thì căn bệnh này đang hoành hành trong nước. Tôi nghiêm ngặt tuân theo quy tắc “cách ly an toàn” cũng giống như lấy mình làm gương cho dân chúng, tuyên truyền cả nước cùng nhau chống lại dịch bệnh!
Thật là một Nữ Hoàng vĩ đại! Thật là một Nữ Hoàng thông minh! Thật là diệu kế (~.~)
Cách thức này suy đi nghĩ lại đều vẹn cả đôi đường. Tôi an tâm nhốt mình trong tẩm phòng, bỏ luôn các buổi chầu và dĩ nhiên sẽ “không thể” tham gia hôn lễ. Tin tức Nữ Hoàng bị thủy đậu in hết lên trang nhất các báo và lan truyền khắp nơi nhanh hơn cả tốc độ ADSL (==) Thế là lần lượt mọi người từ Thái hậu tới các quan thần đổ xô đi thăm bệnh. Tôi khiên quyết không gặp ai vì sợ bản thân sẽ lay bệnh cho người khác.
Chuyện giả bệnh cuối cùng lại mang tới một kết quả không thể “ngờ” nhất! Dĩ Linh và Thần Phong quyết định dời ngày cưới lại nửa tháng để chờ tôi khỏi bệnh vì lễ cưới Hoàng gia không thể nào thiếu Nữ Hoàng được!?
Tin tốt là: tôi đã làm chậm trễ “chuyện không muốn” đó lại ngày!
Tin xấu là: cuối cùng tôi có trốn đằng trời cũng phải tham dự lễ cưới!
Cứ tưởng kế sách của mình là cao tay như Gia Cách Lượng, nào ngờ nó còn có “tác dụng phụ”.
Oh my god…I don’t want to be the Queen anymore!!! (>_