Trong đầu Nguyệt Hồi vang lên ầm ầm, cái gì mà vô sỉ, cái gì mà táng tận thiên lương, những thứ đó đều không quan trọng, quan trọng nhất là hắn nói thích.
Thích ai cơ? Thích nàng? Trên đời sao mà có chuyện buồn cười thế được! Nàng méo xệch miệng, biểu cảm mang theo kinh hoảng, “Huynh thích muội cái gì cơ? Muội là nha đầu không có tiền đồ, ngoài ăn ra thì chẳng biết gì hết, huynh thích muội? Hơn nữa huynh là ca ca của muội, sao huynh lại thích muội cho được?”
Cho dù chỉ mới trở về nửa năm, ca ca muội muội cũng rất thân thiết, nàng tuy chảy dãi ba thước nhưng trong lòng lại không vượt qua được đoạn quan hệ huynh muội kia.
Nói thật lòng, nàng đúng là không có tiền đồ như chính nàng đánh giá, rõ ràng trước kia còn suy nghĩ bậy bạ, còn nói đáng tiếc sinh ra cùng một nhà.
Bây giờ có cơ hội rồi, chính miệng hắn nói thích nàng, vì cớ gì nàng lại lùi bước?
Liếc mắt một cái đánh giá hắn, vẻ đẹp của hắn không còn sao, mắt lệch mũi nghiêng rồi sao? Không hề.
Hắn đẹp, mỗi thời điểm lại có một ý vị riêng.
Khi mặc cẩm y hoa phục thống lĩnh xưởng vệ thì hắn là Chưởng ấn sáng chói như ánh nắng; khi trở về yến cư thâm trạch thay áo suông hắn là một chén rượu trắng hoa lê; bây giờ thì sao, bị thương rồi, người ngày thường kiêu căng ngạo mạn một khi nằm liệt giường sẽ lại hiện ra một vẻ đẹp yếu ớt khác…Không thể ngắm kỹ người này, nếu lỡ ngắm rồi sẽ khiến ban đêm nằm mơ.
Đó là vì sao? Là do mình quá nhút nhát! Trước kia gan nàng phình to, cứ nghĩ chỉ cần nhìn mặt hắn là đủ sống cả đời, bây giờ người ta không muốn làm ca ca của nàng nữa, chỉ muốn cho nàng nhìn mặt, kết quả nàng lại sợ đến nỗi run rẩy cả người.
Cẩn thận nghĩ lại, có lẽ là do kính sợ thành quen, trong lòng nàng tôn kính hắn, ca ca nên là mặt trăng trên trời cao, ngắm được không với được.
Ánh trăng treo trên cao rất đẹp, một khi rơi xuống thì sẽ đè chết người.
Còn Lương Ngộ thì sao, thì ra hắn dũng cảm hơn trong tưởng tượng nhiều.
Vốn dĩ nàng giả bộ hồ đồ ra sức khước từ, hắn đã nghĩ sẽ chẳng thể tiếp tục được nữa, nhưng cứ thế từ bỏ thì thực sự không cam lòng.
Tính tình Nguyệt Hồi là thế, ngươi cho nàng một gói đường, dù cách một con sông nàng cũng có thể bơi sang được.
Nhưng nếu ngươi cách một tầng cửa sổ nói lời yêu đương với nàng, khi mở cửa ra chỉ sợ đã sớm chẳng còn ai.
Nam hạ là cơ hội tốt, nếu trong lòng không buông xuống được, vậy thì cứ đâm cho hắn vỡ đầu chảy máu đi.
“Vậy thì tại sao bao nhiêu lần ta muốn tìm nữ nhân, muội lại không đồng ý?” Hắn chống người hỏi nàng, “Chẳng phải bởi vì…bởi vì trong lòng muội cũng có ta, cho nên mới bao phen cản trở?”
Nguyệt Hồi há hốc, vấn đề này thực sự rất khó trả lời.
Nàng quả thật có tham vọng độc chiếm hắn, cảm thấy chỉ mới tìm được ca ca về, hà cớ gì lại có một nữ nhân chạy từ đâu ra cướp mất phân nửa tình yêu của ca ca! Nàng hy vọng mọi ánh mắt của ca ca đều đặt trên người nàng, hy vọng mọi dịu dàng của ca ca chỉ có hiệu lực với một mình nàng.
Nàng không thích ca ca ve vãn đánh yêu với người khác, bởi vì một khi ca ca bận thương người khác rồi thì còn rảnh đâu mà thương nàng nữa…Nàng sao có thể không màng xấu hổ mà tiết lộ tâm tư này được, cho nên khi hắn nhìn vào mới nhầm tưởng thành nảy sinh tình cảm bất luân với ca ca phải không!
Nguyệt Hồi có chút ủ rũ, xem ra chính những hành động càn rỡ của nàng mới từng bước đẩy hắn bẫy rập, nói vậy có nghĩa hắn mới là người bị hại.
Nàng luống cuống xoa tay, “Muội là sợ huynh bị người ta lừa, mấy nữ nhân trong cung đều toàn nhắm vào quyền thế của huynh.”
Khóe môi Lương Ngộ tự giễu cười rộ lên, “Loại người như ta, còn ngóng trông được người khác đối đãi bằng chân tình?” Thế rồi thở dài, “Cũng chỉ là vì nắm quyền, cho nên mới đổi được hòa nhã của kẻ khác.”
Người mạnh mẽ hơn nữa thì trong xương cốt vẫn có nhược điểm không thể động vào, Nguyệt Hồi nghe hắn nói xong, lại cảm thấy hắn sao mà đáng thương đến thế, “Ca ca, huynh đừng nói vậy, trên đời này không có ai tốt hơn huynh, thật đấy.”
“Ta tốt như thế…” Hắn dời tầm mắt nhìn về phía nàng, “Thì cớ sao muội lại không thích ta?”
Hắn ép sát từng bước, làm cho trái tim Nguyệt Hồi đập tán loạn trong lồng ngực, nàng ấp úng nói: “Đó…chẳng phải…chẳng phải vì huynh là Lương Nhật Bùi sao! Nhật Bùi Nguyệt Hồi, đây là tên cha mẹ đã đặt, cha mẹ mong tương lai sau này chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, không muốn để chúng ta…chúng ta…”
“Làm phu thê?” Hắn nói nốt câu cho nàng, trong lòng chỉ cảm thấy khổ sổ.
Đến bây giờ hắn mới thực sự hiểu những lời Thịnh Thời nói, vì sao huynh muội làm phu thê sẽ bị người ta chỉ trích cả đời.
Cha mẹ còn chưa cho phép đã lén lút với nhau như trộm, ấy là không biết xấu hổ, là vượt qua luân thường, đáng bị người trong thiên hạ bút chê miệng trách.
Nếu cha mẹ còn sống thì thật tốt, dù phải quỳ hắn cũng muốn xin được cưới Nguyệt Hồi.
Nhưng mà cha mẹ không còn nữa, hai cái bài vị kia có thể cho hắn câu trả lời gì đây?
Hắn nhắm mắt lại, bướng bỉnh lẩm bẩm: “Không cần biết muội có đồng ý hay không, ta thích muội.
Muội biết là được, không cần đáp lại.”
Kiểu ăn nói này……Nguyệt Hồi chớp mắt, xoa xoa cái gáy, “Biết là được…Muội biết xong bị dọa sợ luôn rồi, được cái gì mà được!”
Liếc nhìn hắn, giữa mày hắn chứa đầy thái độ nhất ngôn cửu đỉnh, ra lệnh cho người khác quen rồi, ngang ngược thế đấy.
Nguyệt Hồi lui một bước, “Tạm thời không nói chuyện này nữa, vết thương trên người huynh chưa đỡ, không nên tức giận, bây giờ phải dưỡng thương trước, chờ khi khỏi hẳn lại thương lượng tiếp, được không?”
Nàng giống như trẻ con đang cố thoái thác có lệ, trong lòng Lương Ngộ lại uất nghẹn.
Chẳng phải nàng chạy bến thuyền hiểu rõ sự đời sao, sống ngoài phố phường cởi mở khoáng đạt sao? Đến phút cuối cùng lại lòng vòng không dứt khoát, không có nổi một lời thẳng thắn, làm hắn thất vọng.
Hắn thở dài, “Là ta làm muội khó xử rồi.”
Nguyệt Hồi không biết nên trả lời thế nào, khó xử thì đúng là khó xử, từ ca ca biến thành người qua đường, lại từ người qua đường bắt đầu sinh ra một thứ tình cảm khác, một loại quan hệ khác, đầu óc nàng nhất thời không theo kịp.
Lương Ngộ đã dùng hết sức lực còn sót lại rồi, về sau lại chìm vào mê man, trên người vẫn không bớt nóng, lăn lộn đến tận hừng đông mới dần ổn định.
Khi sáng sớm Nguyệt Hồi đi ra khỏi khoang, lúc này mới nhìn rõ tình cảnh bi thảm của vùng biển xung quanh vịnh miệng ưng.
Vỏ thuyền vỡ trôi nổi khắp nơi, nước biển đánh vào đá ngầm ở phía xa, khuấy trộn lên từng lớp bọt sóng.
Những xưởng vệ đó đã không nghỉ ngơi suốt một đêm, bây giờ vẫn chèo thuyền gác đi tìm kiếm khắp nơi.
Đúng lúc Phùng Thản đi qua, Nguyệt Hồi gọi một tiếng Đại đương đầu, “Những người bị rơi xuống nước bây giờ ra sao rồi?”
Phùng Thản nói: “Cứu lên được ba người còn thở, vớt được bảy thi thể, còn lại năm người sợ đã dạt đi mất, có tìm về được hay không thì phải chờ xem ông trời có khai ân hay không.”
Mới dứt lời thì nghe thấy phía dưới vang lên tiếng gọi ầm ĩ: “Có rồi, có rồi…”
Nguyệt Hồi vội chạy đến mép thuyền nhìn, mọi người đang hợp lực kéo một người từ dưới nước lên, xác chết ướt dầm, nặng nề im lặng.
Một người vốn sống sờ sờ, thiếu một hơi đã biến thành đồ vật, Nguyệt Hồi nhìn mà kinh hãi, vội vàng lùi về.
Phùng Thản khoanh tay thở dài, “Nếu bỏ mạng trên chiến trường thì cũng coi như chết có ý nghĩa, rơi vào nước chết đuối, không uất ức sao được!” Dứt lời thì nhìn về lầu khoang, “Đốc chủ thế nào? Đã đỡ chưa?”
Nguyệt Hồi nói: “Bây giờ lui sốt rồi, chờ khi dậy thay thuốc thêm một lần, chắc sẽ khỏi nhanh thôi.”
Phùng Thản gật đầu, khoanh tay nói: “Trên biển ẩm ướt, chỉ sợ miệng vết thương sẽ lâu lành, cô nương còn phải vất vả nhiều.”
Nguyệt Hồi không quá thích kiểu tác hợp vô tình cố ý của bọn họ, trong lòng còn ngổn ngang, liền thử dò hỏi: “Đại đương đầu, các ngài đều biết tôi với Chưởng ấn là người một nhà phải không?”
Phùng Thản bảo biết, “Nhưng cũng chẳng phải ruột thịt.” Ngữ khí cực kỳ chắc chắn.
Vậy tức là trong mắt bọn họ, chỉ cần không phải ruột thì thì sẽ không có nhiều trở ngại.
Lúc trước Lương Ngộ tìm nàng về, nói với bên ngoài là người thân trong họ, về sau Trưởng công chúa đại náo cũng không đâm thủng chuyện này ra, bây giờ lại thành đánh bừa mà trúng rồi.
Có phải là ý trời hay không? Người ngoài nhìn vào thì đúng là chẳng chút tật xấu gì, làm cho nàng càng muốn trốn đi, sợ miệng lưỡi người xói mòn cả vàng.
Tất cả bọn họ đều là thuộc hạ của Lương Ngộ, tuy ai ai cũng cúi đầu nghe theo hắn nhưng trong lòng bọn họ thầm cảm thấy một thái giám tìm đối thực chẳng dễ dàng, dù sao thân thể đã không đầy đủ, thích ai muốn ai đều dựa vào hứng thú.
Nguyệt Hồi thở dài, đi loanh quanh trên boong hai vòng.
Ngày mới rồi, một vòng thái dương dâng lên từ đáy nước, mặt trời buổi sớm không chói mắt, tròn tròn to to nhưng một cái mâm son ném vào trong nước.
Phùng Thản cũng nhàn rỗi, đứng bên cạnh nhìn nàng nửa ngày, “Đại cô nương, cô nương có tâm sự hay sao?”
Nguyệt Hồi lắc đầu nói không có, “Tôi ở trong phòng cả đêm, ra đây hít thở một chút.”
Phùng Thản nói: “Hít thở xong thì quay về thôi, không đến lúc Đốc chủ dậy chẳng thấy ai.”
Nguyệt Hồi xì một tiếng, “Tôi chỉ là đứa nha đầu, đi một tí cũng không được à!” Nói xong còn buồn bực, cố sức nghĩ cách bật lại, “Đại đương đầu, mọi người đều đang bận kia kìa, mỗi mình ngài luẩn quẩn ở đây, định trốn việc hay sao?”
Phùng Thản bị nàng làm cho á khẩu, cuối cùng hừ một tiếng, phất áo đi về phía đuôi tàu.
Nguyệt Hồi thở dài, có chút buồn bã, hiếm lắm mới được đi xa, còn nghĩ trên đường đến Lưỡng Quảng sẽ chỉ toàn chuyện vui, đáng tiếc lại gặp phải gió lốc, lại công bố thân thế, náo loạn một đống thứ.
Nàng vốn là người thích xem náo nhiệt, bây giờ náo nhiệt lại rơi lên đầu mình thì thấy chán nản vô cùng, quả đúng là không nên đi chuyến này.
Ngẫm lại tiểu Hoàng Đế, đó là người đầu tiên nói thích nàng, nếu còn ở lại trong cung thì chưa nói đến làm nương nương, ít nhất cũng tránh xa được chân tướng kinh người kia.
Có lẽ Lương Ngộ sẽ chôn bí mật trong bụng cả đời, làm ca ca tốt của nàng cả đời.
Nàng xoay người nhìn vào khoang, không biết người bên trong đã dậy hay chưa.
Đến giờ thay thuốc rồi, nếu để muộn sẽ ảnh hưởng đến vết thương, đành phải quay về thôi.
Lề mề một lúc vẫn vòng vèo quay về trong sự không tình nguyện, vừa vào cửa thì thấy Lương Ngộ đang lao lực ngồi dậy, nàng hoảng sợ, vội chạy đến đỡ: “Huynh cần gì thì cứ gọi một tiếng là được, tội gì phải tự mình dậy.”
Lương Ngộ muốn rút tay về, lạnh mặt nói: “Chỗ này không cần muội hầu hạ, đi ra ngoài.”
Đã bị thương như thế rồi còn cãi bướng, vết thương cũng sẽ không vì hắn quyền cao chức trọng mà buông tha cho hắn.
Nguyệt Hồi biết trong lòng hắn khó chịu, tạm thời không so đo, hắn muốn né ra, nàng lại đỡ tay càng chặt.
Chờ đến khi hắn đứng vững vàng mới lại hỏi: “Rốt cuộc là huynh cần gì? Muốn uống nước sao? Huynh đứng đây, muội đi rót.”
Mặt mày Lương Ngộ đã hiện vẻ nôn nóng, “Ta không cần uống nước, muội ra ngoài đi đã.”
“Muội ra ngoài thì huynh biết phải làm sao? Chẳng may đâm vào đâu rồi lại ngã, bao nhiêu người đang chờ nghe hiệu lệnh của huynh kia kìa.” Nàng hiên ngang lẫm liệt một phen, lại lẩm bẩm nói thầm: “Người phải cáu giận là muội mới đúng, muội đã hào phóng thế rồi, huynh ồn ào cái gì…Còn càn quấy nữa thì ném huynh xuống thuyền!”
Cuối cùng Lương Ngộ hết cách, gắng sức nhắm mắt lại, sau đó mệt nhọc nói: “Ta muốn như xí, muội ra trước đi, được không?”
Nguyệt Hồi a một tiếng: “Huynh muốn như xí?”
Lương Ngộ không được tự nhiên lắm, “Uống bao nhiêu thuốc như thế, chẳng nhẽ không cần như xí?”
Nguyệt Hồi sửng sốt, “Để muội lấy bô cho huynh…” Kết quả là dưới cái nhìn lạnh lẽo của hắn, sợ đến mức bay nhanh ra ngoài cửa.
Thời thế này đúng là hoang đường, Nguyệt Hồi dựa vào cửa mà nghĩ, cô nương thì sống như nam nhân, còn hắn thì giống y như cô nương.
Nàng vốn định đi luôn nhưng lại sợ hắn có bất trắc, đành phải ghé tai nghe động tĩnh bên trong.
Đáng tiếc nghe nửa ngày vẫn chẳng nghe thấy gì, nàng quên mất bên dưới bô có lót tro…Thực ra nàng vẫn luôn rất tò mò việc như người không tiện đi như xí kiểu gì, nhưng chuyện kiểu này lại không thể mặt dày thỉnh giáo người trong nghề được… Khốn nỗi tà tâm của nàng không bao giờ tắt, sau khi biết được thân thế thì đã trải qua bàng hoàng, chậm rãi tiếp nhận lấy sự thật không phải huynh muội ruột.
Nếu không phải huynh muội ruột thì âm thầm thăm dò một chút, chắc sẽ không bị sét đánh đâu phải không?
Cuối cùng hắn cũng đi từ trong gian phòng tối buông mành ra, biểu cảm nhàn nhạt, mặt mũi không còn kéo căng như trước.
Chậm rãi bước đến rửa tay trên cái chậu đặt trên giá, chậm rãi lấy khăn xuống lau.
Chờ lau xong thì quay người lại, ngoài ý muốn trông thấy nàng, cơn xấu hổ lập tức khuếch trương thêm mấy lần, người hiếm khi đỏ mặt như hắn cũng phải bừng hết cả tai cả mặt lên.
Nàng hô to một tiếng trước vẻ kinh ngạc của hắn “huynh đừng ngại, muội sẽ không cười huynh”, móc một bình thuốc trong ngực áo ra, quơ quơ về phía hắn, “Đến giờ đổi thuốc rồi.”
Hắn quay người ngồi xuống ghế dựa, “Cứ thế này đổi đi.”
Nếu thiên hạ còn kẻ nào dám nói Lương Ngộ làm từ vàng ngọc, không chịu được khổ thì nàng sẽ hung hăng nhổ vào mặt kẻ đó.
Có mấy ai bị thương toạc cả vai thế này mà ngày hôm sau đã xuống giường tự mình đi như xí được? Bây giờ thay thuốc còn không chịu lên giường nằm, phải ngồi mới chịu, ngoài hắn ra đúng là chưa thấy người thứ hai.
Khi hắn xuống giường còn cố phủ thêm trung y, bây giờ đổi thuốc không khoác được nữa, đành giơ một bên vai lên cởi cái áo xuống.
Trước đây Nguyệt Hồi từng thấy dáng vẻ hắn lúc mới tắm xong, khi đó đã cảm khái dáng người hắn đẹp, không chút thịt thừa.
Bây giờ đã cách mấy tháng, được ngắm lại mà vẫn chưa đã thèm.
Bởi vì trên vai có vết thương, một nữa người phải cuốn băng gạc, càng như thế lại càng lộ rõ vai rộng eo thon, khí khái nam nhân lẫm liệt.
Nguyệt Hồi thẹn thùng đứng đằng sau, tóc hắn rối tung, nàng giúp hắn gom tóc lại vén ra trước ngực, nhẹ nhàng nói: “Ca ca, huynh gắng chịu đau một chút.”
Nàng vẫn luôn gọi hắn là ca ca, thứ xưng hô dùng dằng không rõ này làm hắn buồn rầu.
Có lẽ cứ thế này thôi vậy, mặc kệ về sau, cũng chẳng cần sửa đổi nữa.
Hắn là người đầu tiên chào đón khi nàng đến với cuộc đời, sau này người bầu bạn nàng lâu nhất, chắc chắn cũng sẽ là hắn.
Nguyệt Hồi rời tầm mắt đang ngắm nghía loạn xạ ra khỏi eo hắn, cuối cùng cũng định thần lại, mặc dù trước đó Trịnh thái y đã lấy máu bầm một lần nhưng miệng vết thương vẫn tiếp tục chảy máu.
Đợi khi cởi hết vải băng ra, trông thấy miếng vải dùng để phủ lên miệng vết thương đã thấm đẫm chuyển thành màu đen.
Nàng lau tay, do dự mãi mới bóc miếng vải xuống, bởi vì miếng vải dính liền với miệng vết thương, hắn hơi co người lại.
Nguyệt Hồi không dám tiếp tục, hoảng sợ hỏi: “Đau lắm sao? Hay là muội đi tìm Trịnh thái y đến.”
Lương Ngộ nói không cần, “Vai đau đến mấy cũng chẳng bằng đau bằng vết thương trong lòng.
Ta còn tưởng muội sẽ thông cảm cho ta…”
Lời này bảo người ta phải đáp thế nào, nàng ngập ngừng nói: “Muội thông cảm huynh mà, nếu được thì muội tình nguyện mình không phải người Lương gia, để huynh có thể bớt chút tủi thân.”
Lương Ngộ cười nhạo, “Ta tủi thân không phải ở chỗ có phải người Lương gia hay không, rõ ràng muội biết.”
Ôi trời, đây là muốn bức chết người sao! Nguyệt Hồi cắn môi, mở miếng vải bố kia ra.
Miệng vết thương bên dưới đã được khâu lại, nhưng nhìn thì vẫn dữ tợn.
Nàng lấy khăn đã luộc qua nhẹ nhàng lau, sau đó cẩn thận rắc thuốc bột lên, vừa nói: “Huynh cho muội một chút thời gian, chờ muội ngủ một giấc, đến khi muội nghĩ xong sẽ trả lời huynh.”
Hắn nghe xong trầm ngâm, chỉ tay lên giường nói: “Đã sai người đổi chăn đệm mới rồi, bây giờ muội đi ngủ luôn đi, ta chờ tin tốt của muội.”