Điện Từ Bi

chương 37

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thấy nàng vẫn còn sống, Lương Ngộ nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng sao trên đời lại có người như vậy được chứ, có thể nằm sấp ngủ lâu như vậy, còn chẳng di chuyển đầu.

Nhìn lại cái gối dính ướt nhẹp, hắn sầu đến nhíu mày.

Nguyệt Hồi thấy trên má lạnh buốt, giơ tay lau khóe miệng.

Nàng ngủ say quá, chảy nhiều nước miếng đến vậy mà vẫn chẳng phát hiện ra.

Bởi vì ngủ ngày cho nên sau khi tỉnh dậy có một cảm giác không biết đây là đâu, thấy Lương Ngộ đang đứng trước giường, buồn rầu nhìn nàng, lại ngó nghiêng bài trí trong căn phòng, nàng mới nhớ ra đây là trị phòng Chưởng ấn, nàng cũng đang ngủ trên giường của ca ca.

Những thứ khác vẫn ổn, nhưng mà chảy nước miếng có hơi mất mặt, nàng chầm chậm ngồi dậy, chầm chậm nhìn hắn, “Ối trời, sao ướt thế này?”

Lương Ngộ lại rất thản nhiên, “Gọi người vào thay là được.”

“Không được.” Nguyệt Hồi nói: “Ướt một vũng như thế, người ta hiểu nhầm muội tè dầm thì sao?”

Lương Ngộ bất đắc dĩ đỡ trán, “Muội nghĩ nhiều rồi, không thay thì làm thế nào? Chờ nó khô chắc?”

Nguyệt Hồi nghiêm túc nghĩ ngợi, cảm thấy cũng không phải không thể.

Chỉ là nàng không còn mặt mũi mà nhiều lời, lặng lẽ túm cái gối bên cạnh che chỗ đó đi, một lần nữa nằm trở lại, mỉm cười nói: “Thế là xong.”

Lương Ngộ lắc đầu, chưa thấy cô nương nào lôi thôi như thế bao giờ, hắn nhíu mày lại, nói nàng là “mèo giấu phân”.

Cái gọi là mèo giấu phân tức là lao lực che giấu, che tới che lui thì chân tướng vẫn sờ sờ ra đó.

Nguyệt Hồi cũng chẳng cãi lại, lớn thế này rồi mà còn ngủ chảy nước miếng, đúng là đáng bị người đời cười cợt.

Nàng hèn nhát kéo chăn che mặt, nhỏ giọng hỏi hắn: “Đằng Thái Hậu, về sau có thêm ầm ĩ gì nữa không?”

Lương Ngộ nói: “Ầm ĩ thì đương nhiên là có, còn sai người đến truyền lời, nhưng còn phải xem ta có rảnh mà nhìn đến nàng ta hay không.”

Tuy Nguyệt Hồi hận Thái Hậu chèn ép người quá đáng, nhưng mà vẫn kiêng kị thân phận người ta, ngay cả Hoàng Thượng cũng phải gọi Thái Hậu là mẹ, chẳng may ồn ào quá mức lại thành một trận phong ba.

Nàng chỉ chuyên tâm cầu mong thái bình, hào phóng nói: “Huynh là huynh, muội là muội, chúng ta là họ hàng, trước mặt Thái Hậu phải tỏ vẻ như thể người ngoài là được.

Không thì huynh cứ mắng muội vài câu, thay muội bồi tội, tốt xấu gì cũng đừng chọc tức nàng.”

Lương Ngộ lại nói muộn rồi, “Hai ma ma Chưởng hình kia đã bị đưa ra ngoài, bây giờ có nói gì với Thái Hậu cũng là vô ích, chẳng cần lo che lấp làm gì nữa.

Lát nữa ta qua đó một chuyến, có những lời cần phải nói rõ ràng ra, nếu không tương lai sẽ phiền phức.

Muội đừng để ý làm gì, cứ dưỡng thương cho tốt là được…Sao rồi, còn chóng mặt không?”

Nguyệt Hồi nói đã đỡ hơn nhiều, thế rồi lại lẩm bẩm: “Thái Hậu cũng chẳng ra làm sao, nàng ta còn gọi muội là cái bô…Muội thấy nàng mới giống cái bô thì có.”

Lương Ngộ nghe thì sửng sốt, đúng là kể từ sau Vũ Liệt Hoàng Hậu thì chẳng còn ai ra dáng quốc mẫu được nữa, toàn bộ năng lực của đương kim Thái Hậu đều dựa hết vào mồm mép rồi.

Chỉ là Nguyệt Hồi không vui lắm, nàng vốn rất thích tên mình, nhưng vào miệng Thái Hậu lại thành ra như vậy.

Còn cả hai ma ma kia nữa, nói nàng không cong eo xuống được là bởi vì bụng không tiện, đổi một kiểu khác để ám chỉ nàng không còn trong sạch, đúng là khiến người ta bực mình.

Nàng gọi ca ca một tiếng, ôm lấy đệm chăn hỏi: “Có phải các nữ quan ngự tiền đều có lui tới với Hoàng Thượng không?”

Lương Ngộ đang đứng trước án đốt lại lò hương, mở nắp ra cho thêm tháp hương vào, nghe xong nàng hỏi, sóng mắt xoay chuyển liếc nàng một cái, “Trước khi đại hôn Hoàng Thượng phải biết được chuyện phòng the nam nữ, đây là quy củ đời trước để lại.

Lẽ ra ngự tiền chỉ có bốn vị nữ quan Tư tẩm, Tư trướng, Tư nghi, Tư môn để cho Hoàng Đế ngự hạnh, nhưng quy củ là thứ chết, con người mới là vật sống, đã làm Hoàng Đế thì việc này cũng chẳng có nhiều giới hạn.” Nói xong thì dừng một chút, hỏi nàng: “Hoàng Thượng làm gì muội à?”

Nguyệt Hồi vội nói không có, lầm bầm lầu bầu: “Bảo sao hễ mở miệng là lại bôi xấu người ta…”

Bên cạnh người mình thích lúc nào cũng đầy oanh yến vây quanh, dẫu là ai cũng không vui được! Lương Ngộ nhìn cái tháp hương mới bỏ nằm trong ngọn lửa dần dần bén cháy, tỏa ra khói hương, hắn lấy kẹp đồng gảy gảy, vô tình vô tự nói: “Những nữ quan đó vốn là dùng cho việc sinh hoàng tự, nếu sau này Hoàng Thượng có lòng thì sẽ tấn vị các nàng, để các nàng chính thức ở lại hậu cung; nếu không được Hoàng Thượng yêu thích thì tống cổ đến Dịch Đình Cục hoặc một xó xỉnh nào đấy.

Hoàng Đế không việc gì phải đối tốt với riêng ai hết, bởi vì cả đời hắn sẽ có rất nhiều nữ nhân, muốn được giữ lại thì ngoại trừ có hỉ ra, còn phải dựa vào cao số.”

Nguyệt Hồi không nói gì, lại hiểu biết thêm một chút về gian nan trong cung.

Thực ra thiếu niên đã động lòng thì không gì là không thể, thích một thời gian, nhìn thấu được rồi, tự hiểu phải biết bảo vệ mình là được.

Hắn đậy cái nắp lại, đổi sang một khẩu khí nhẹ nhàng: “Bên ngoài tạnh mưa rồi lại đổ tuyết.

Chẳng phải muội thích xem Tử Cấm Thành đốt pháo hoa đó sao, năm nay vừa đúng lúc Hoàng Thượng lập Hậu, qua năm còn tự mình chấp chính, pháo hoa còn lớn hơn năm ngoái nhiều.

Muội phải ngoan ngoãn nghỉ ngơi thì ngày mai mới dậy được.”

Nguyệt Hồi nghe xong cái này thì lập tức vui vẻ, cười nói: “Thực ra bây giờ muội dậy luôn cũng được.” Kết quả vừa mới nhấc đầu lại kêu ui da một tiếng, nằm trở lại nói: “Còn thiếu chút nữa.

Nhưng mà năm nay muội có thể xem cùng huynh rồi, đây là cái tết đầu tiên sau khi chúng ta nhận thân, sẽ vui lắm đây.”

Lời này nghe đúng là thư thái, hắn cũng nghĩ như vậy.

Đoàn tụ được rồi, lại vì vài nguyên nhân mà chẳng thể ăn mừng tứ phía, cuối cùng hai huynh muội đành lén ăn bữa cơm đoàn viên, coi như cốt nhục nhận nhau.

Thực ra đây là một cơ hội khá tốt, đúng dịp tết, cả hai lại đều ở trong cung, đến lúc đó bày một bản tiệc nhỏ, mọi người sum vầy cũng được.

Nhưng ăn việc ăn tiệc của bọn họ là chuyện nhỏ, chuyện lớn vẫn là đại yến thiên địa.

Lương Ngộ nói với Thái Hậu bận bịu chuẩn bị đại yến, thực ra đúng là bận thật, tiệc năm mới lại còn thêm đón tiếp cả nhà Hoàng Hậu, càng phải để tâm hơn hẳn bình thường.

Hắn tự mình đến phòng bếp xem xét, nghe Quản sự báo cáo thực đơn, khi đang nói đến đoạn lão thái thái Từ gia ăn chay, nên bài trí thịt chay thế nào, Từ Ninh Cung lại đến truyền lời một lần nữa.

Quả thực lúc này không đi không được, bức Thái Hậu nóng nảy, nàng ta lại vọt đến Càn Thanh Cung làm ầm chưa biết chừng.

Lương Ngộ đành dặn phòng bếp liệt kê thêm một phần thực đơn nữa, buổi tối đưa đến Tư Lễ Giám xem qua.

Người bên cạnh hầu hạ hắn khoác áo choàng, mở ô lên, lúc này mới tiền hô hậu ủng đi đến Từ Ninh Cung.

Giang Thái Hậu nhìn xuyên qua cửa sổ phía nam, trông những thái giám đó phô trương đi đến trước cửa cung.

Lương Ngộ nhìn thì có vẻ vẫn khiêm tốn như thường, thực ra lại chẳng coi ai ra gì.

Bên ngoài mãng bào đỏ son là áo choàng đen tuyền, nếu không phải quen biết hắn thì quả thực còn tưởng hắn là Thân Vương xứ nào.

Hắn vào cửa, mỉm cười theo thói quen, đôi mắt thâm sâu, đuôi mắt nhếch lên.

Cắp mắt kia giấu bao nhiêu tâm kế, bao nhiêu âm mưu, đúng là khiến người ta không dám ước lượng.

“Ngày cuối năm bận đến nỗi chân không chạm đất, nương nương cho truyền mà lại không đến kịp, thần đáng bị phạt.” Động tác hành lễ của hắn luôn có một vẻ thong dong, một chắp tay một cong eo, trông như hờ hững mà lại chẳng có sai lầm để bắt bẻ.

Thái Hậu đã sớm không vừa mắt, vội vàng chất vấn: “Hai ma ma bên cạnh ta bị ngươi đưa đi đâu?”

Lương Ngộ đã quen đối đáp mấy trò này, “Người trong cung nương nương, thần chưa bao giờ hỏi đến.

Nếu không biết đi đâu thì thần sẽ sai người tìm kiếm, nương nương đừng sốt ruột.”

Nhưng Thái Hậu cũng chẳng kém, “Sai người đi tìm? Ngươi quá giỏi làm bộ rồi đấy! Ta vừa mới phạt nữ quan bên cạnh Hoàng Đế chân trước thì chân sau ngươi đã đuổi tới, về sau hai ma ma qua tay ngươi không thấy tăm hơi, còn tìm cái quái gì?”

Lương Ngộ mỉm cười, “Thần không hiểu lời này của nương nương lắm, nữ quan kia chịu phạt xong thì thần đón về trị phòng, ma ma Chưởng hình đi đâu thì làm sao thần biết?”

“Chịu phạt xong rồi? Xưởng thần muốn nói nàng đã phạt đủ một canh giờ ấy à? Nếu phạt đủ thì làm sao đến giờ vẫn còn sống?”

Tức là Thái Hậu thực sự muốn phạt đến chết, lúc đầu mặt mày Lương Ngộ rất đỗi ấm áp, nghe nàng ta nói lời này xong, hắn biết đã đến lúc không cần phải lưu tình.

Ý cười đầy mặt bỗng nhiên tan mất, hắn nghiêm mặt lại, liếc mắt một lượt lũ cung nhân đứng gác, “Đi hết ra ngoài.”

Thái Hậu ngẩn ra, giương mắt nhìn nhau với Trân ma ma, “Uy phong của Xưởng thần dùng sai chỗ rồi, đây là Từ Ninh Cung, không phải Tư Lễ Giám của ngươi.”

Nhưng gương mặt hắn lạnh lẽo kinh người, hờ hững nói: “Mời Thái Hậu nương nương cho bọn họ lui xuống hết đi, đây là vì giữ gìn mặt mũi cho nương nương.

Nếu nương nương khăng khăng giữ lại, thần cũng không phản đối.”

Một cung toàn nữ nhân, nam nhân còn lại đều do Tư Lễ Giám quản, đến lúc động đao động kiếm mới cảm thấy một cảm giác lấy trứng chọi đá.

Trân ma ma thấy không ổn, e sợ chuyện này sẽ sa lầy.

Mấy thiếu giám ngoài cửa mặt mũi lạnh tanh, rất giống tượng gỗ trong miếu, nếu lúc này không nghe theo Lương Ngộ thì chỉ sợ Thái Hậu thực sự không xuống đài nổi.

Trân ma ma rất có nhãn lực, yên lặng đi ra ngoài noãn các xua tay cho mọi người trong điện lui hết xuống.

Đám thiếu giám thấy vậy, lúc này mới rời khỏi Từ Ninh Cung.

Tòa cung điện rộng lớn lập tức trống rỗng, giống như phế tích bị người ta vứt bỏ.

Thái Hậu ngồi trên nam khang có chút hốt hoảng, tự trấn định nói: “Lương Ngộ, ngươi bây giờ đúng là một tay che trời, đã quản đến tận Từ Ninh Cung của ta rồi.”

Lương Ngộ hừ cười, “Thái Hậu nương nương quá khen, thần vốn chẳng phải người như vậy.

Trước kia thần gián ngôn với nương nương, cầu nương nương lập Sở Vương làm Thái Tử, khi đó chúng ta chung sức hợp tác, rõ ràng là cả hai cùng có lợi, cớ làm sao sau khi nương nương ngồi lên bảo tọa Thái Hậu lại bắt đầu nảy sinh bất mãn? Nương nương, nương nương biết mình thiệt ở đâu không, thiệt ở chỗ không có con trai, trong số mấy vị Hoàng tử của Tiên Đế, chỉ có lập Sở Vương mới là tốt nhất cho nương nương.

Nếu nương nương vẫn còn nhớ thương Tấn Vương thì nhầm rồi, nghe nói Thành Thuận phi sống bên ngoài cũng chẳng ra sao, Tấn Vương căn bản không thèm hiếu thuận với nàng ta.

Một người mà ngay cả mẹ ruột còn chẳng để vào mắt, nếu thực sự phản loạn thì liệu có nể tình bà dì này không?”

Giang Thái Hậu bị hắn nói cho nóng cả tai, tuy đều có lý, nhưng khi không đủ tỉnh táo thì sẽ luôn đứng núi này trông núi nọ.

Thái Hậu cười lạnh, “Vậy bây giờ ta có được thư thái hay không? Một tên nô tài cũng dám bò lên đầu ta rồi!”

Lương Ngộ khoanh tay, chậm rãi gật đầu, “Nhưng mà tên nô tài này sẽ không muốn lấy mạng nương nương, tốt xấu gì Hoàng Thượng vẫn gọi nương nương một tiếng Mẫu hậu, thần vẫn rất kính trọng nương nương.

Nhưng nếu nương nương cứ tiếp tục càn quấy, đánh mất phong phạm quốc mẫu, thế thì thần sẽ có rất nhiều thủ đoạn phố phường vô lại để đối phó, không tin thì nương nương có thể thử xem.”

Thái Hậu quả thực bị hắn nói cho không hoàn hồn nổi, cả đời nàng trôi chảy đã quen, ở nhà nàng là đích nữ, vào cung liền làm Hoàng Hậu, về sau Tiên Đế băng hà lại thăng làm Thái Hậu, có ai dám nói chuyện với nàng thế này! Nhưng bây giờ hay rồi, bị một tên nội quan kẹp đao giấu kiếm quở trách, nàng tức đến nỗi xuất huyết đến nơi, trong tai lùng bùng, quắc mất đứng lên, “Lương Ngộ, ngươi đang giáo huấn ta sao?”

Lương Ngộ nói không dám, “Thần chỉ là khuyên can nương nương, ăn được bao nhiêu thì xới đầy bấy nhiêu.

Bây giờ Hoàng Hậu đã định, nương nương tội gì phải túm mãi không buông.

Ngày mai là đại yến thiên địa, nếu nương nương không nuốt được cục tức này thứ cứ cáo ốm đi, tránh cho khỏi mất mặt.”

Thái Hậu suýt nữa bị hắn làm cho tức chết, “Giỏi lắm, còn dám hạn chế hành động của ta, ta vẫn còn là Thái Hậu của Đại Nghiệp, ngươi dám hỗn hào?”

Lương Ngộ chắp tay, “Thần nói một câu nương nương không thích nghe, chỉ cần thủ đoạn của nương nương tương xứng với tính tình thì thần thực sự không dám.

Bây giờ Hoàng Thượng sắp tự mình chấp chính, thần phải bảo vệ mọi thứ cho tốt, không thể để cung đình này rối loạn.

Nương nương thì sao, cứ yên tâm ở lại Từ Ninh Cung này mà bảo dưỡng, nếu có tên thuộc hạ nào dám xúi giục thì nhớ nhìn hai ma ma đi lạc kia làm gương.”

Hắn vừa nói vừa cười, những lời kia giống như phun ra từ một con rắn độc, cuốn lên từng chút một, cuốn đến tận cổ, khiến người ta không thở nổi.

Thái Hậu ngã ngồi xuống giường đất, nhìn tình cảnh này mà xem, đúng là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.

Nàng không khỏi cười khổ, ”Không ngờ nổi, đường đường một Thái Hậu, thế mà lại bị ngươi bắt chẹt, đúng là đáng khóc…Ta chỉ hỏi ngươi, rốt cuộc có phải có kẻ đã mạo danh ta truyền ý chỉ đổi người?”

Lương Ngộ lắc đầu, “Thần chỉ nghe Trương thủ phụ sai phái, Trương thủ phụ nói có thì là có, Trương thủ phụ nói không thì là không.”

Thái Hậu cười nhạt, chua chát nói: “Cũng trách ta tính sai, giao hết cho Trương Hằng, lại cho ngươi cái cớ thoái thác.

Ngươi cũng đừng khoe khoang với ta, ta còn không biết dã tâm của ngươi hay sao, từ khi ngươi tới đề bạt Sở Vương ta đã nhìn ra ngay ngươi không hề đơn giản.

Tư Lễ Giám cũng thế, Đông Xưởng cũng vậy, đều chỉ là ván cầu của ngươi.

Ngươi nhận đứa muội muội kia về đưa đến bên cạnh Hoàng Đế, chỉ cần muội muội này hoài long chủng là ngươi có thể đời đời nắm quyền.

Chưởng ấn Tư Lễ Giám sao đủ cho lòng tham của ngươi, sợ là ngươi còn muốn lên làm Thái Thượng Hoàng!”

Công bằng mà nói thì dù ăn nói khó nghe, song không thể phủ nhận Thái Hậu thông minh hơn hắn tưởng một chút.

Những việc này chỉ nên hiểu mà không nên nói ra, nói ra thì chính là tội ác tày trời, tru di cửu tộc.

Lương Ngộ cong eo, “Thái Hậu nương nương đánh giá cao thần quá rồi, thần không có cái tâm này, cũng không có cái gan này.

Thần đi đến hôm nay, tất cả đều là vì Hoàng Thượng, nương nương có thể không ưa thần nhưng không thể hoài nghi lòng trung thành của thần, nương nương vì hận thù cá nhân mà chửi bới thần như thế, thực sự chẳng ra thể thống gì.” Vừa nói vừa bước đi hai bước, lui đến đứng giữa tấm thảm nhung, vái một vái thật dài, “Phượng thể nương nương không khỏe, đừng tham gia đại yến ngày mai nữa.

Bây giờ không còn sớm, thần còn nhiều việc cần xử lý, nương nương nghỉ ngơi trước đi.

Ngày mai thần sẽ đưa một bàn cỗ theo thực đơn đại yến vào Từ Ninh Cung, nương nương cứ yên tâm.”

Hắn nói xong xoay người rời đi, nhanh chóng đi xuống nguyệt đài.

Từ trước đến nay Tư Lễ Giám phô trương không nhỏ, thuộc hạ đi theo quả thật tôn kính hắn như lão tổ tông.

Thái Hậu mất vía nhìn theo qua song cửa, thấy Trân ma ma tiến vào, lẩm bẩm nói: “Trân Nhi, tôn vinh Thái Hậu của ta chỉ đến được hôm nay thôi.

Tên Lương Ngộ kia muốn cấm đoán ta, nhốt ta cả đời trong Từ Ninh Cung mất.” Nói đoạn, vinh quang trước kia lại ùa về như sóng biển, nàng chưa bao giờ nghĩ cảnh đêm của mình sẽ thê lương thế này, nhất thời không nhịn được, nhào lên bàn khóc kêu Tiên Đế.

Tóm lại việc khó nhằn nhất đã tạm thời giải quyết xong, là điềm tốt cho yến tiệc ngày mai.

Chỉ cần đề phòng Thái Hậu cá chết lưới rách, đến lúc đó phải tăng thêm nhiều nhân thủ gác cổng phòng bị, hẳn là không ho he được gì.

Đoàn người đi trong đường hẻm, thấy trời sắp tối, đêm nay sắc trời rất kỳ quái, đỉnh đầu bay đầy tuyết, sao Hôm lại treo trên tường cung phía tây.

Tuy Nguyệt Hồi không bị thương da thịt nhưng cũng không nên hoạt động, có lẽ đêm nay vẫn nên để nàng ngủ lại trị phòng của hắn.

Ở lại trị phòng của hắn… Một sợi chỉ kỳ quái luẩn quẩn trong lòng hắn cả ngày, không biết là từ đâu ra, cũng không biết nên buộc vào đâu, cuối cùng không dám nghĩ nữa.

Hắn vào nha môn, dặn dò Tăng Kình: “Sắp xếp một gian phòng khác để ta qua đêm, đừng cách xa quá, đề phòng cô nương gọi ta không nghe thấy.”

Tăng Kình đã thấy thủ đoạn đối phó với Thái Hậu của hắn, đúng là đối lập hẳn với bây giờ, việc công việc tư là hai gương mặt khác biệt nhau.

Đây cũng là lẽ thường tình, Tăng Kình không dám nhiều lời, vội vàng nhận mệnh, nhanh chóng đi gánh vác.

Truyện Chữ Hay