Tần Cửu An đáp một tiếng “có ngay ạ”, vội vàng đi lo liệu nhiệm vụ Chưởng ấn sai phái.
Nhưng nếu đổi lại là một tháng trước, Chưởng ấn tuyệt đối sẽ không có chuyện muộn thế này vẫn muốn về.
Bây giờ trong nhà không còn trống không nữa, thế là lại có động lực để phấn đấu.
Người như bọn họ ấy mà, tịnh thân vào cung có nghĩa là đoạn tuyệt sạch sẽ quan hệ với quê nhà, cho dù sau này tiền đồ vô lượng cũng không hề có ý định áo gấm về làng, dù sao đã thành thái giám, đoạn tử tuyệt tôn rồi, về cũng chỉ để người ta chê cười sau lưng, cam tâm bò lên trong Tử Cấm Thành cũng chẳng phải vì trông mong được người quê nhà gọi một tiếng “gia” ngoài mặt.
Nhưng nói thì nói vậy, dẫu đã rời xa cố hương, nhưng nếu có người đến nhờ cậy ngươi, đương nhiên trong lòng vẫn là vui thích, rốt cuộc đều là tình thân cốt nhục, nào ai trốn nổi thất tình lục dục đâu.
Sống nơi kinh thành người chẳng ra người ma chẳng ra ma, thời gian trôi qua cũng phải thấy cô quạnh.
Tần Cửu An đi ra Thần Vũ Môn truyền lệnh, bảo Tăng Kình trực đêm nay sai người đánh xe, Tăng Kình hỏi: “Muộn thế này rồi, lão tổ tông còn xuất cung à?”
Tần Cửu An cắm tay áo vào nhau, sụt sịt cái mũi, “Lại chẳng.
Không giấu ngươi, ta cũng muốn có một muội muội.”
Làm Tăng Kinh chỉ biết cười gượng một cái.
Lão tổ tông không có hứng thú với Vương nương nương cũng phải thôi, dù trẻ đẹp hơn nữa thì vẫn là từng có con với một người khác, lão tổ tông thích sạch sẽ thế cơ mà, không muốn dính vào nồi nước đục đó đâu.
Về nhà vẫn là nhất, muội muội tiến cung cũng không sao, không tiến cung thì nuôi trong nhà cũng chẳng ngại, đường nào cũng đi được, nếu là y, về nhà giữa đêm y cũng chịu.
Bọn họ ở đằng này đã chuẩn bị sẵn sàng, quay lại nhìn, người kia cũng đang đi từ Trinh Thuận Môn ra.
Tần Cửu An và Tăng Kình dẫn theo đám hầu bước nhanh tới đón, nâng cánh tay để Lương Ngộ vịn bước lên xe.
Người trong xe ngồi vững rồi mới nhàn nhạt nói: “Để ý mọi việc nhiều hơn, đặc biệt cẩn thận vật dễ cháy, cuối năm rồi, ai cũng chỉ mong được yên ổn.”
Tần Cửu An và Tăng Kình cong eo dạ vâng, đứng trong gió tây bắc nhìn theo xe ngựa đi xa dần.
Cũng may ngõ Băng Trản rất gần, ra khỏi cửa cung chưa đầy một khắc đã đến.
Tiểu thái giám gác đêm thấy có xe ngựa rẽ vào đầu ngõ thì vội gọi to Chưởng sự.
Tào Điện Sinh luôn luôn ngủ muộn, nghe xong thì vội chạy ra.
Xe đi đến trước bậc thềm, Cẩm Y Vệ đánh xe vén mành cửa, Tào Điện Sinh vội bước lên đỡ người trên xe, hỏi: “Đốc chủ trở về giờ này, không biết ở trong cung đã kịp xơi gì chưa ạ? Nếu chưa thì tiểu nhân sai người chuẩn bị.”
Lương Ngộ nói không cần, “Ăn từ sớm rồi.
Cô nương đâu? Đã ngủ chưa?”
Tào Điện Sinh đáp: “Ban nãy còn đang hỏi nên cho dế ăn chay hay là ăn mặn, đoán chừng vẫn chưa ngủ.
Tiểu nhân bảo người đi truyền lời cho cô nương một tiếng, sáng nay cô nương dậy từ sớm lắm, vốn định tiễn Đốc chủ ra cửa, tiếc là không kịp, còn ảo não một lúc lâu.”
Xem ra vẫn là một nha đầu có lòng, Lương Ngộ phát hiện thực ra hắn cũng không đến mức khắc nghiệt như người khác tưởng, ít nhất phiền muộn trong lòng đã vơi đi phân nửa khi nghe Tào Điện Sinh bẩm báo.
Hắn cởi cúc áo choàng, Tào Điện Sinh vội đỡ áo xuống cho hắn, hắn sửa sang lại tóc tai nói: “Không cần ồn ào, ta qua đó nhìn một cái là được.”
Tào Điện Sinh dạ vâng, không khỏi cảm khái đúng là người một nhà không có thù qua đêm.
Đốc chủ có bao giờ nhẫn nại với người ngoài được đến vậy đâu, chỉ có cô nương mới có thể khiến hắn bao dung hết lần này đến lần khác.
Tào Điện Sinh xách đèn lồng đi trước, vừa đi vừa bẩm: “Còn việc này chưa kịp báo Đốc chủ, hôm nay quan viên lo việc nuôi trai lấy ngọc ở Quảng Đông vào kinh, kính hiến Đốc chủ hai hộp ngọc trai mới thu năm nay.
Tiểu nhân thấy chất lượng tốt hơn so với năm ngoái không ít, có viên còn to bằng móng tay cái.”
Lương Ngộ ừm một tiếng, “Ao trai Bình Giang, ao trai Lạc Dân Lôi Châu, ao trai Sở Dương Mai Vĩnh An, còn có ao trai Thanh Anh Liêm Châu, đó đều là những nơi sản xuất ngọc trai tốt của Đại Nghiệp ta.
Mấy năm nay liên tục dâng tấu nói chi phí nuôi trai tăng quá mức lợi nhuận thu được, nhà ta còn chưa kịp ra tay xử lý thì bọn chúng đã tự đưa đến cửa trước rồi.
Cứ để yên chỗ ngọc đó, chờ qua năm ta sẽ đưa lên Hoàng Thượng.” Hắn quay đi, mỉm cười, “Nơi béo bở như vậy, thay vì nhét vào miệng người khác thì chẳng bằng chúng ta ăn luôn.
Đám tiểu tử bên dưới đều đang trông mong được ra ngoại trấn, để cho chúng nếm thử một chút cũng chẳng hại gì.”
Tào Điện Sinh hiểu ý, giả lả cười đáp: “Đốc chủ nói có lý ạ, đúng là mấy tên quan viên trông coi nuôi trai quá tham rồi, đã thò tay xin triều đình bạc lại còn bán ngọc giá cao sang Tô Lộc Quốc, thế rồi Tô Lộc Quốc lại đầu cơ vào Đại Nghiệp.
Ra ra vào vào thế này hao tổn bao nhiêu chi phí, bên trên chỉ đành coi như không biết.”
Lương Ngộ cười lạnh, “Chẳng nói bây giờ, từ xưa đến nay có triều đại nào không như vậy? Chút bổng lộc của triều đình còn chưa đủ cho bọn họ đi xem một vở kịch.” Nói xong thì đã đi tới ngoài viện của Nguyệt Hồi, không nên đem công sự về nhà, hắn liền nâng tay ý bảo Tào Điện Sinh chờ ở ngoài.
Nhìn vào trong thấy đèn vẫn còn sáng, nha đầu đi vào rồi lại đi ra, xem chừng Nguyệt Hồi vẫn chưa ngủ.
Nghĩ lại chuyện ngày hôm qua mới thấy đúng là hắn đã quá mức so đo, vốn chẳng phải chuyện lớn gì, kết quả càng tiếp lời càng nghiêm trọng, mình bực bội mà nàng cũng sợ hãi không nhỏ.
Hắn cũng chẳng biết nên làm thế nào để xoa dịu, chỉ đành chậm rãi bước lên bậc thang, chậm rãi đi dọc theo hành lang gấp khúc.
Bỗng nhiên trong yên tĩnh vang lên tiếng dế kêu, hắn dừng chân, lại chẳng vui nữa rồi.
Nguyệt Hồi ở trong vẫn chẳng hề hay biết, nàng đã cho dế ăn, bây giờ đang táy máy hai cái hồ lô đường lê.
Đồ đựng dế cũng phải chú ý rất nhiều, nàng nghĩ ngợi ngày mai phải đi khoét cho hồ lô một cái miệng, sau đó kiếm cái nút cù giác nhuộm màu lục đậm, như thế là xứng với phần thân màu nâu đỏ nhất, chắc chắn sẽ vừa khoa trương vừa đẹp mắt.
Còn đang suy nghĩ miên man thì loáng thoáng nghe thấy tiếng nha đầu ngoài cửa thỉnh an, nàng giật mình, biết ngay là ca ca đã về.
Vội vàng bỏ hồ lô xuống chạy ra cửa, thấy Lương Ngộ đang từ phía hành lang lại đây, mới về nhà chưa kịp thay quần áo, vẫn mặc bộ duệ tát ban ngày.
Nguyệt Hồi thích dáng vẻ hắn khi mặc công phục, dát vàng đeo bạc giống như đóa hoa phú quý, trông vừa quyền thế vừa giàu có.
Đúng ra nàng vẫn còn chút ấm ức, nhưng mà ngẫm lại thì người tai to mặt lớn như Lương chưởng ấn đã chịu nhường một bước rồi, nàng có lý do gì mà không xuống theo?
Vì thế nàng nhảy ra khỏi ngạch cửa, rất đỗi thân thiết mà gọi một tiếng ca ca, “Huynh mới về à? Vừa về đã đến chỗ muội rồi?”
Lương Ngộ nhìn nàng dưới ánh đèn trên hành lang, nàng đúng là nha đầu vô tâm vô tính, ngày hôm qua không vui, qua một đêm đã quên hết sạch.
Cũng là vì phiêu bạt bên ngoài chịu quá nhiều khổ sở rồi, chẳng bao giờ được sống thoải mái, cho nên mới nuôi ra đứa bé nghèo uống cháo cầm hơi mà tính tình vẫn luôn kiên cường.
Hắn gật đầu, bước về phía nàng, “Ta nghe nói hôm nay muội mua hai con dế?”
Nguyệt Hồi nói đúng rồi, kéo hắn vào cửa như thể đi xem kho báu.
Chỉ thấy có một cái hộp giấy rất to được lấy vải bông vây quanh tứ phía, ở giữa có hai con dế xanh mượt ngẩng đầu ưỡn ngực, bởi vì bụng vẫn chưa căng, cánh trên lưng rũ xuống rất dài, trông giống như tướng quân trẻ tuổi sung sức.
“Huynh nhìn đi, hai con dế này rất đẹp đúng không?” Nguyệt Hồi cười nói, “Trông màu cánh vừa sậm vừa thô, muội mua được hai con rất dũng mãnh đấy.”
Lương Ngộ lùi ra sau nửa bước, đối với người không thích côn trùng mà nói, chỉ cần lại gần một chút đã thấy khó chịu.
Hắn thậm chí còn ngửi thấy một thứ mùi loáng thoáng như mùi cỏ thối, lập tức giơ tay che mũi, rời tầm mắt đi, “Muội nghĩ gì thế hả? Tại sao lại cứ thích đi nuôi mấy thứ này? Nhìn chẳng khác gì châu chấu…”
Hắn mới dứt lời thì hai con dế kia lập tức cất tiếng kêu to, Nguyệt Hồi âu yếm không thôi, sốt ruột đính chính cho chúng nó: “Dế biết kêu, châu chấu không biết kêu.
Châu chấu vừa gầy vừa dài, trông như con quỷ đói, làm sao mà giống được dế của muội, vừa rắn chắc vừa tráng tráng kiện, bóng loáng thế này cơ mà.”
Lương Ngộ chẳng thấy khác gì cả, thực ra chỉ liếc nhìn một cái đã khiến hắn thấy bứt rứt trong người.
Có những người bị như vậy đó, có thể giết người không chớp mắt, thế mà lại kiêng dè một con dế nhỏ.
Hắn cố tình né tránh, Nguyệt Hồi đần độn vô tâm đến mấy cũng phải phát hiện ra, “Huynh sợ côn trùng hả? Sao phải sợ nó, nó cũng chẳng cắn huynh.”
Lương Ngộ che mũi lại lùi ra sau nửa bước, dù có sợ thì đương nhiên vẫn không chịu thừa nhận, cũng chẳng biểu lộ một chút manh mối sợ hãi, lưng thẳng tắp, nỗ lực duy trì thể diện, nghiêng đầu nói: “Không phải ta sợ, là ta thấy không sạch sẽ.
Nuôi mấy thứ này làm gì không biết, đem nó ra ngoài vườn phóng sinh đi.”
Nguyệt Hồi nói không thể được, “Loại dế đông này phải được hầu hạ, đưa ra ngoài một lúc là lạnh chết luôn.” Nói xong thì liếc hắn, trong lòng hiểu rõ, dưới chân hoàng thành này không có gì là bí mật, nhất cử nhất động của nàng là vì cái gì, hắn đã sớm biết.
Thay vì bị hắn bóc trần thì chi bằng tự mình thành thật khai ra luôn.
Nguyệt Hồi đặt dế lại vào trong hồ lô, đậy cái nắp lại rồi mới nói: “Thực ra dế này là mua cho Hoàng Thượng, trong thâm cung tịch mịch, có dế kêu sẽ vui vẻ hơn chút đỉnh.
Muội tính trước tiên dạy cho Hoàng Thượng chơi dế đã, đợi đến khi hắn thạo nghề rồi, mấy nương nương muốn lấy lòng hắn đương nhiên cũng nuôi dế theo.
Đến lúc đó muội sẽ trở thành đầu mối bán dế của Tử Cấm Thành, một con lượng lượng đều do muội ra giá.”
Lương Ngộ nghe xong, đúng là nhìn nàng bằng con mắt khác, “Định buôn bán trong Tử Cấm Thành cơ đấy, tương lai rộng mở.”
“Muội đều là vì muốn tốt cho chủ tử, phân ưu cho chủ tử thôi mà, có gì sai đâu?” Nàng cười, “Lại còn có huynh đứng đầu Tư Lễ Giám nữa, chỉ cần huynh lên tiếng không cho thái giám khác tuồn dế bên ngoài vào, thế thì mối làm ăn này sẽ kéo dài thật dài, lại còn càng làm càng lớn.”
Cũng coi như có đầu óc, tính giở trò lũng đoạn, không cho người ta cạnh tranh.
Lương Ngộ cảm khái, “Muội đúng là muốn xưng bá trong cung rồi.”
Nguyệt Hồi cảm thấy chẳng có gì kỳ quái, “Mỗi nghề trong kinh đều có người như vậy, giống như nhặt than thì gọi là than bá, gánh phân thì gọi là phân bá.
Chí hướng muội không lớn, chỉ cần làm trùng bá trong cung thôi, cả đời không phải lo ăn lo mặc.”
Lương Ngộ không còn gì để nói, chỉ biết gật đầu.
Nguyệt Hồi thức thời đón đầu, hắn cũng đoán trước được bầu không khí sẽ không còn ngượng ngùng như hôm qua nữa, nhưng hắn có thể nhìn ra được trong tâm tư nàng đã có biến hóa, điểm này khiến hắn không thể bỏ qua.
Hắn trầm ngâm, đi tới trước cái ghế ngồi xuống, một lúc lâu sau mới nói: “Hôm nay ta về muộn, muội không hỏi lý do sao?”
Nguyệt Hồi thầm nghĩ Tư Lễ Giám bao nhiêu là việc, trì hoãn một hai canh giờ là chuyện bình thường còn gì.
Nhưng hắn đã có ý dẫn đường, thế là nàng không thể không nể mặt, cười đáp: “Muội cũng định hỏi, nói chuyện lung tung xong lại quên béng mất.
Thế sao huynh lại về muộn, đã hạ chìa khóa một lúc rồi mà.”
Lương Ngộ cụp mắt, bàn tay gõ nhẹ trên đầu gối, “Hôm nay Duyên Khánh Điện có trộm, ta đến chỗ đó xem thế nào.
Muội còn nhớ Vương lão nương nương không?”
Nguyệt Hồi chớp mắt, ngẫm nghĩ một lúc mới nhớ ra: “Vương nương nương Duyên Khánh Điện, chẳng phải là cái vị Quý nhân có ý với huynh đó sao?”
Lương Ngộ trầm mặc, cũng chẳng nóng lòng giải thích, qua một lúc mới đáp: “Sau khi xử lý xong xuôi, Vương lão nương nương giữ ta lại nói chút chuyện riêng.”
“Gì cơ?” Nguyệt Hồi trợn mắt há hốc, “Nương nương bây giờ quá khó lường, lại còn có trò tự làm mối cho mình nữa? Rồi nàng ta nói gì với huynh?”
Lương Ngộ nói: “Cũng không có gì mới mẻ, chỉ nói đều là người khổ sở, muốn kết đôi làm bạn với nhau gì gì đó.”
Nguyệt Hồi giận sôi, “Gì mà khổ với không khổ, trong cung nhiều người khổ lắm, làm gì có ai như nàng…Thế huynh thì sao? Huynh nghĩ thế nào?”
Lương Ngộ nhàn nhạt cười, “Tương lai rồi muội sẽ có chốn về của riêng mình, ta cũng không thể độc thân cả đời.
Những chuyện ô nhục trong cung chẳng phải đều vậy ư, nhắm một mắt mở một mắt, dẫu sao cũng chẳng trở ngại.”
Hắn nói nửa thật nửa giả, kỳ thật cũng chẳng biết rốt cuộc đang chờ mong cái gì, có lẽ là chờ mong muội muội sẽ thương xót hắn chăng!
Trên mặt hắn lộ ra hương vị chua xót, không quá nhiều, nhưng chỉ một chút vậy thôi đã đủ khiến Nguyệt Hồi khổ sở.
Nàng bước lên trước hai bước, ngồi xổm bên chân hắn, ngẩng mặt nói: “Ca ca, ngày đó trở về muội đã nói rồi, huynh còn nhớ không? Muội nói muội sẽ không gả chồng, ở với huynh cả đời.”
Lương Ngộ chuyển mắt qua, bình tĩnh nhìn nàng, “Nhưng muội tự định đoạt được cho mình sao?”
Phải rồi, hắn nhớ lại, tựa hồ điều đang chờ mong chính là những lời này.
Biết rõ sẽ chẳng thành hiện thực, nhưng vẫn muốn được nghe một lần.
Nguyệt Hồi nào có nhiều tâm tư uyển chuyển như vậy, ngẩng cổ nói: “Tất nhiên là được, không gả là không gả, có gì khó đâu.”
Lương Ngộ không nói, vẫn là sắc mặt bình lặng, trong đôi mắt có ngọn nến phản chiếu, ảnh lửa nhảy nhót sáng lên.
“Mỗi người đều có số mệnh của mình, không ai cứu nổi ai, trên đời cũng chẳng có đạo lý vì ca ca mà chậm trễ cả đời.
Thực ra hôm nay ta nảy ý muốn đến xem thử, tình yêu nam nữ chỉ đơn giản là ôm ôm ấp ấp, còn khó đến đâu được, kết quả…” Hắn tự giễu mà cười, “Đối với ta lại quá khó khăn, ta không thích để người khác chạm vào.”
Hắn mới nói xong, móng vuốt của Nguyệt Hồi liền đáp lên mu bàn tay hắn, đôi mắt to nhìn hắn đăm đăm.
Lương Ngộ kinh ngạc, “Làm gì thế?”
“Muội chạm vào thử xem.” Nàng nhìn hắn chăm chú, như thể sợ ngay giây sau hắn sẽ ngất xỉu, “Có khó chịu không?”
Đôi khi trong đầu nhóc con này chỉ toàn bã đậu, Lương Ngộ thở dài, “Cái này giống nhau được sao?”
Sau đó nàng chồm lên, ôm lấy cổ hắn hỏi: “Còn thế này thì sao?”
Trái tim Lương Ngộ nhảy loạn, kinh ngạc xong thì vội vã định thần, nhíu mày nói: “Muội là người nhà, sao mà giống nữ nhân bên ngoài.” Dứt lời thì kéo nàng đang dính trên cổ xuống.
Trong lòng từ từ dâng lên một cảm giác thiếu tự nhiên, không phải là khó chịu phản cảm, nhưng vẫn là thiếu tự nhiên.
Tật xấu tùy tiện này của Nguyệt Hồi chẳng biết đến khi nào mới sửa được, nàng không biết kiêng kị, nghĩ gì làm đó, thật sự khiến người ta bối rối mà.
Hắn xoa cái trán đang nóng lên, “Muội lớn rồi, không phải trẻ con nữa, ta đã nói với muội bao nhiêu lần rồi.”
“Có lớn hơn nữa thì chẳng phải vẫn là muội muội của huynh.” Nàng nhe răng vui vẻ cười với hắn, “Muội ấy à, từ nhỏ đã đi lạc, thấy trẻ con nhà người khác được ôm muội liền ghen tị đỏ mắt.
Tật xấu này đến tận bây giờ vẫn chẳng khỏi, muội cảm thấy cho dù đến khi già tám mươi tuổi muội vẫn nguyện ý ở bên huynh.
Ca ca ôm muội một cái, muội liền thấy vững vàng, biết được mình là cũng là đứa bé có người yêu thương.”
Khi nói những lời này, miệng nàng tuy cười nhưng khóe mắt lấp lánh giọt lệ, ý chí sắt đá Lương Ngộ rèn luyện mấy năm nay cứ gặp phải nàng là lại chẳng dùng được.
Hắn cúi nhìn nàng, ngón tay cái lướt qua lau đi nước mắt, trụy cước trên chuỗi bồ đề rủ xuống, ánh sáng xuyên qua hổ phách, chiếu lên cổ nàng một mảnh vàng cam.
“Muội có thể phóng túng, ca ca thì không thể.
Ở những góc tối muội không thể nghĩ đến, ca ca vẫn phải suy tính thật chu toàn, bằng không…” Hắn dừng lại, thảm đạm lắc đầu, “Sẽ không hay đâu, hiểu không?”