Ma Tôn muốn tấn công nhân giới một lần nữa.
Nhưng bây giờ ta đã mất hết thần lực, không thể ngăn cản được nữa.
Ngày mai, Cửu Trùng Thiên sẽ cử người đến đón ta trở về. Nhưng mà một ngày ở thiên giới bằng một năm ở hạ giới.
Ta vẫn còn chút thời gian.
Ta muốn quay về tông môn nhìn một chút.
Tính thời gian, có lẽ sư tôn sắp quay lại rồi.
Hơn nữa, xem ra vụ cá cược này vẫn chưa hoàn toàn kết thúc.
Sau khi Ma Tôn rời đi, ta phát hiện trong cơ thể mình vẫn còn sót lại một chút ít thần lực, hẳn là ngày ấy ở Tư Quá Nhai, Tông Như mang cho ta một cái đùi gà được gói cẩn thận trong lớp giấy dầu.Ở dưới phàm trần vẫn còn có người đối xử chân thành với ta.
Ta không có thua hoàn toàn.
Chỉ là, từ giờ trở đi, chỉ có Thần Nữ Dao Cơ của Cửu Trùng Thiên, mà không còn có đại sư tỷ Huyền Thiên Tông nữa.
…
Sáng sớm, trong Huyền Thiên Tông.
Trong căn phòng nhỏ chật hẹp ở hậu viện, một thiếu nữ vừa mới qua đời vì bệnh tật từ từ mở mắt.
Ta còn chưa kịp làm quen với cơ thể này thì đã có người đẩy ta: “Mau đứng dậy đi làm việc đi!”
“Ừm.”
Khi ta đến tiền viện, nghe được hai người thị nữ gần đó thì thầm với nhau: Nghe tin gì chưa? Đại sư tỷ đã rồi.
Không tính là mà. Không phải chỉ là đổi thân xác cho tiểu sư tỷ thôi sao? Dù sao bọn họ chính là người tu tiên, chỉ cần hồn phách chưa biến mất, bọn họ sẽ không thật sự đi.
Suỵt…
“Đại Trưởng Lão nói với bên ngoài là đại sư tỷ đã tiểu sư muội, sợ bị trách phạt nên hồn phách đã trốn xuống núi rồi. Nhưng thực ra, hồn bài của đại sư tỷ ở trong từ đường đã vỡ nát rồi…
Ngay cả thị nữ và người hầu ở ngoại môn cũng biết rằng việc hồn bài bị vỡ tượng trưng cho việc thật sự đi.
Hồn phi phách tán, không còn có cơ hội sống lại.
Ta nghe thấy có người chế nhạo: “Thật là đáng đời! Ai bảo tỷ ấy hại người trước làm gì?”
Nhưng mà... đại sư tỷ rõ ràng là rất tốt với chúng ta. Trong toàn tông môn này chỉ có nàng là người không chút nào tự cao, đối xử với mọi người đều rất tử tế. Ta luôn cảm thấy đại sư tỷ không
giống như người có thể làm ra loại chuyện hại người.
“Thôi đi, mấy ngày trước ngươi còn nói đại sư tỷ nhất định là ghen tị tiểu sư tỷ thiên phú xuất chúng, được các sư huynh đệ yêu thích.”
“Nhưng đại sư tỷ cũng đã rồi, ngươi không thể nhớ đến những việc tốt của tỷ ấy một chút sao? Ngày xưa ngươi cũng từng được đại sư tỷ giúp đỡ không ít đâu…
Ta nhanh chân rời đi, bỏ lại sau lưng những lời nghị luận ấy.