Diễn Tinh Xuyên Vào Kịch Khổ Tình

chương 58

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: tiểu an nhi (LQD)

Thủy Ngân ở thế giới trước trải qua cuộc sống hiện đại giàu có trong vài chục năm, bây giờ đột nhiên nhìn thấy tình cảnh ở thế giới này, nhất thời không kịp thích ứng.

Cô ở trong một không gian mịt mờ vừa thấp vừa hẹp, nhìn qua giống như một căn hầm ngầm. Có vẻ trông giống nơi thường dùng để cất trữ lương thực của hộ nhà nông, diện tích tổng cộng chưa đến hai mét vuông. Vậy mà bên trong cái không gian chật hẹp ấy lại nhét chật ních tới mười mấy đứa trẻ.

Trong không khí ngột ngạt tràn ngập mùi hôi thối quyện lẫn với mùi khai của nước tiểu, cực kỳ khó chịu. Trong hầm ngầm rất tối, Thủy Ngân chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy những bóng đen chen chen chúc chúc xung quanh, từng cái đầu nhỏ tròn tròn, nhưng không nhìn rõ được dáng vẻ cũng như gương mặt của bọn chúng.

Cô có thể nhìn được những thứ trước mắt nhưng lại không nghe thấy bất cứ âm thanh nào, quá mức yên tĩnh, thật giống như cô đã biến thành một người điếc.

. . . Thực tế đúng là cô đã biến thành một người điếc, mà không chỉ có vậy, còn là một người câm điếc.

Sau khi xem hết kịch bản mà Hệ thống chuyển tới trong đầu, Thủy Ngân mới hiểu rõ tình cảnh hiện nay của mình. Thế giới này cách thế giới cô vừa rời đi ít nhất hai trăm năm về trước.

Thân thể của cô vốn dĩ là một tiểu thư nhà giàu, năm tám tuổi vụng trộm đi theo anh trai ra ngoài chơi, bị bọn buôn người lừa bắt mất. Về sau trong lúc bị con buôn giam lại thì đột nhiên phát sốt, sốt đến hỏng cả đầu, quên hết ký ức, đã thế còn sốt tới mức bị câm.

Cũng chính là tình trạng hiện tại của cô đây ―― một thân thể tám tuổi ốm yếu, sau khi sốt thì bị câm, đang bị bọn buôn người nhốt trong hầm ngầm chờ bị bán đi.

Bên trong kịch bản, chẳng mấy chốc cô sẽ bị bọn buôn người bán vào nhà họ Lâm, trở thành Tỏa Nhi – một trong những nha hoàn của nhà họ Lâm, hầu hạ Nhị thiếu gia Lâm Lang.

Tuổi của Tỏa Nhi với Nhị thiếu gia không chênh lệch nhiều, như thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên. Đương nhiên Tỏa Nhi sớm đã yêu vị Nhị thiếu gia luôn chăm sóc cho mình này, cũng một mực làm bạn ở bên người anh ta. Chín năm sau, bởi vì sự cố ngoài ý muốn mà Nhị thiếu gia bị ngã gãy một cái chân, tinh thần càng ngày càng sa sút. Tỏa Nhi vô cùng đau lòng, cô đã hiến thân cho Nhị thiếu gia trong một lần anh ta say rượu.

Nhưng sau khi Nhị thiếu gia tỉnh rượu lại không nhớ rõ chuyện xảy ra giữa hai người, đồng thời đúng lúc ấy anh ta gặp được người mình yêu nhất cả đời này - Ngụy tiểu thư. Nhưng đáng tiếc Ngụy tiểu thư lại ái mộ anh họ của cô ta là Đại công tử Triệu Đoan Trạch của nhà họ Triệu.

Triệu Đoan Trạch có tính cách cường thế bá đạo, đối với Tỏa Nhi vừa gặp đã yêu, liên tục theo đuổi, thậm chí còn đoạt người mang về nhà. Kết quả, sau khi Tỏa Nhi tới nhà họ Triệu, trong lúc vô tình bị tiết lộ thân thế. Hoá ra cô chính là con gái nhỏ của nhà họ Triệu bị bọn buôn người bắt đi vào mấy năm trước, là em gái ruột của Triệu Đoan Trạch.

Đến lúc này, từ kịch bản về cô nha hoàn câm điếc đáng thương bị bắt nạt biến thành kịch bản về một tứ giác tình yêu luẩn quẩn: Tỏa Nhi yêu Lâm Nhị thiếu gia, Lâm Nhị thiếu gia si mê Ngụy tiểu thư, Ngụy tiểu thư thầm mến anh họ Triệu Đoan Trạch, Triệu Đoan Trạch lại đau khổ yêu Tỏa Nhi. Nhưng khi biết được thân phận của cô, sau một hồi đau đớn giãy giụa Triệu Đoan Trạch vẫn lựa chọn từ bỏ. Lúc này Tỏa Nhi đã mang thai đứa nhỏ của Lâm Nhị thiếu gia, cho nên Lâm Nhị thiếu gia cũng không thể không thống khổ mà gạt bỏ tình yêu của mình để kết hôn với Tỏa Nhi.

Kịch bản triển khai đến chỗ đó vẫn còn chưa hết, Triệu Đoan Trạch cũng lấy cô em họ Ngụy tiểu thư. Nhưng Lâm Nhị thiếu gia lại nhớ mãi không quên Ngụy tiểu thư, Triệu Đoan Trạch cũng như vậy mà nhớ em gái, dù không có việc gì vẫn cứ tìm đến Lâm Nhị thiếu gia gây phiền phức, cảm thấy Lâm Nhị thiếu gia còn thương nhớ tới người phụ nữ khác là có lỗi với em gái mình. Lâm Nhị thiếu gia thì tức giận Triệu Đoan Trạch không đối xử tốt với người mình yêu. Bọn họ cứ thế mà hành hạ giày vò nhau mãi không dứt.

Tâm tình Thủy Ngân không chút gợn sóng xem hết cái kịch bản cẩu huyết ngược luyến tình thâm đầy rắc rối phức tạp này, xem đến kết cục. Tỏa Nhi dùng sự kiên trì ở bên cạnh Lâm Nhị thiếu gia vài chục năm cuối cùng cũng giành được sự hồi tâm chuyển ý của anh ta, nhận được một chút tình yêu mà anh ta bố thí cho cô trước khi chết. Ngụy tiểu thư chết vì bệnh, còn Triệu Đoan Trạch thì buồn bã mà xuất ngoại.

Trong kịch bản này, cái "đắng" mà Tỏa Nhi phải chịu ngoại trừ đủ các loại bắt nạt khinh thường mà người ngoài gây ra thì còn có tình yêu cô cầu mà không được. Hiện tại người đã đổi thành Thuỷ Ngân, đương nhiên mấy thứ đó chẳng còn ý nghĩa gì.

Thủy Ngân dựa vào vách tường bùn đất trong hầm ngầm, nhắm mắt nghỉ ngơi. Thân thể này vô cùng suy yếu mỏi mệt, mà cũng có thể là do Hệ thống tăng cường giả thiết nhân vật ốm yếu cho cô. Không chỉ khiến cô trở thành một đứa nhỏ, có một thân thể chán ngán thế này, mà còn thêm thiết lập bị câm điếc. Tâm tư muốn trừng phạt cô của Hệ thống bộc lộ ra rõ ràng, chẳng chút nào che giấu.

Hiện tại nó cũng không giao lưu với cô nữa, dường như đã chuyển sang hình thức thờ ơ lạnh nhạt rồi. Nói không chừng ở mấy thế giới trước nó đã xác định rằng cô không có khả năng cải tạo cho nên trực tiếp chuẩn bị mấy liều thuốc nặng cho cô. Muốn đoạt đi một chút ưu thế của cô, nhìn cô phải giãy giụa mà tìm cách sống sót.

Vậy nhưng trong quan điểm của Thuỷ Ngân, hoàn cảnh xấu không nhất định sẽ mãi mãi xấu, tuỳ thời mà phát triển, điều kiện không thuận lợi cũng có thể biến thành ưu thế.

Hai tai không nghe được âm thanh thì thật ra lại rất thanh tĩnh. Thủy Ngân ở góc sâu nhất bên trong hầm ngầm, cảm nhận được sự run rẩy không ngừng của hai đứa trẻ bên cạnh, có vẻ như bọn chúng đang khóc, nhưng cô không hề nghe thấy. Mà có lẽ không chỉ có hai đứa nhỏ này, tất cả đứa bé có trong đây có lẽ đều bị dọa cho sợ phát khóc rồi.

Cửa hầm ngầm đột nhiên bị người mở ra, có ánh sáng bên ngoài rọi thẳng vào khiến mắt nhói nhói một trận. Thủy Ngân che che mắt giống những đứa trẻ kia, ngẩng đầu nhìn người đàn ông mở cửa hầm.

Nhìn ngược ánh sáng, bóng dáng cao lớn của đối phương toát ra vẻ hung ác đáng sợ. Môi hắn ta đóng mở, vẻ mặt rất không kiên nhẫn, hình như đang mắng chửi người, tay còn vỗ thật mạnh vào cửa hầm ngầm.

Thủy Ngân váng đầu một cái, trông thấy đứa nhỏ bên cạnh che miệng lại, ánh mắt hoảng sợ, còn không ngừng hướng về phía cô mà chen chúc. Gã đàn ông kia nói câu gì đó, đám trẻ trong hầm ngầm rối loạn cả lên. Hắn ta xách mấy đứa nhỏ giống như xách con gà, đưa cho mấy người đứng bên ngoài.

Chọn người xong, cửa hầm được đóng kín trở lại.

Trước khi đóng cửa, gã đàn ông ném vào một vài thứ, còn có một chậu nước. Đám trẻ con bổ nhào qua tranh đoạt, có lẽ là đồ ăn. Thủy Ngân cũng đứng lên, chân tay cô mềm nhũn không có một chút sức lực nào, chỉ có thể vịn tường đất mà đi qua Cô đi tới chỗ chậu nước trước, uống hai ngụm nước lạnh để thấm giọng.

Thuỷ Ngân đói đến mức không còn cảm giác gì, còn bị mất nước nhẹ. Uống nước xong cô thử hắng giọng muốn phát ra tiếng. Cổ họng đau rát một trận, cũng không biết là có phát ra âm thanh gì không.

Uống xong nước quay đầu, đồ ăn bị ném xuống đất đã bị đám trẻ cướp sạch. Đứa nào đứa nấy đều đang vùi đầu vào ăn, hiển nhiên là bị đói lả. Thủy Ngân còn trông thấy một đứa bé gầy gò ngửa đầu liều mạng vuốt vuốt cổ của mình, dường như đang bị nghẹn, nó vùi đầu vào chậu nước bên cạnh, uống mấy ngụm to mới trở lại bình thường.

Mọi người trải qua hoàn cảnh này mãi cũng thành thói quen, biết điều ăn uống gì đó hoặc là phải đói bụng. Chỗ này chẳng khác gì một cái chuồng gà hay chuồng lợn cả. Thủy Ngân không giống những đứa trẻ khác cứ cố gắng chen vào sâu bên trong, cô đi tới gần cửa hầm ngầm ngồi xuống, ghé mắt qua khe hở nhìn ra phía ngoài.

Bên ngoài chỉ thấy tường đất chật hẹp, chẳng có cái gì, mà hình như cũng không có người trông coi. Nhưng cô không có cách nào mở cửa ra được, chỉ có thể chậm rãi chờ thời cơ.

Đại khái là đám buôn người này thực hiện phi vụ làm ăn trong thời gian rất ngắn. Chỉ một lần duy nhất đưa về rất nhiều trẻ con, sau đó lại cấp tốc bán đi, rồi chuyển địa bàn sang chỗ khác ngay lập tức để tránh bị bại lộ. Cho nên không quá hai ngày, đám trẻ trong hầm ngầm đều bị bán đi hết, chỉ còn lại một mình Thủy Ngân.

Rốt cuộc, cô cũng bị kéo ra ngoài. Bên ngoài là một gian phòng phổ thông của một hộ nông dân, có bốn người lớn. Ba người đàn ông, tên thì mặc áo ngắn, tên thì ở trần cùng một người phụ nữ thô kệch. Nhìn qua giống một đôi vợ chồng cùng anh em của bọn họ. Đối với việc nên xử lý cô như thế nào mỗi người có một ý kiến.

Thủy Ngân nhìn bọn họ ngồi đó nói chuyện. Bởi vì không nghe thấy âm thanh, cô chỉ có thể dựa vào việc quan sát khẩu hình miệng mà đoán ý. Nhưng cô chưa từng học qua cách quan sát này nên việc nắm được nội dung có chút khó khăn, chỉ nắm bắt được vài chữ.

"Mạng lớn không chết" “Bán không được giá" "Câm điếc" "Một bà trong thành phố" "Dáng dấp thật đẹp "

Người phụ nữ đi tới túm Thủy Ngân dậy, nắm lấy mặt cô xoay trái xoay phải rồi buông xuống. Bà ta nói câu gì đó, ba người đàn ông kia lần lượt gật đầu.

Thủy Ngân đoán rằng có thể do cô bị câm điếc nên hơi khó bán nhưng bộ dạng xác thực là đẹp đẽ; do vậy đối với đám buôn người này cô giống như cái gân gà, ăn vào chẳng có vị gì nhưng bỏ đi thì lại tiếc, còn đang do dự tính toán.

Bọn họ cũng không nhanh chóng bán cô đi mà ngược lại để cho cô tạm thời ở lại chỗ này, có vẻ như muốn vỗ béo cho cô tốt hơn một chút. Hai ngày sau, tên đàn ông lớn tuổi nhất đưa mọi người đi đến chỗ xa hơn. Mấy người đó dùng dây thừng trói chặt chân của cô, vứt cô ngủ trên đống củi. Sau khi cơm nước xong xuôi thì trộn cơm thừa với canh cặn rồi ném cho cô ăn.

Cô là một đứa nhỏ vừa câm vừa điếc, lại còn bị trói chân, muốn trốn cũng chạy không thoát, đám người đó trông giữ cô không nghiêm ngặt lắm. Thủy Ngân yên lặng tích cóp sức lực, lặng lẽ quan sát từng người một, chú ý theo dõi từng chuyển động môi của bọn họ.

Vào ban đêm hôm nay, Thủy Ngân mở to mắt im lặng nhẹ nhàng đứng dậy. Dây thừng trói chặt hai chân không biết đã bị cô cởi bỏ từ lúc nào.

Đôi vợ chồng kia ban ngày ngồi xe bò đi ra ngoài, đến giờ vẫn còn chưa về, hẳn là sẽ đi qua đêm. Một tên đàn ông mới chạng vạng tối đã vào trong làng tìm tình nhân. Trước khi hắn ta đi, Thủy Ngân trông thấy hắn cợt nhả về mấy chuyện chăn gối với đàn bà cùng tên đàn ông khác.

Hiện tại, chỉ còn lại một tên đàn ông để trông coi. Hắn ta khá lơ là, buổi tối có uống một ít rượu, nằm ngủ trên cái giường trúc ngay cạnh cửa, không có một chút phòng bị.

Thủy Ngân đi chân đất, lặng yên không một tiếng động tiến vào phòng bếp, lấy được một con dao.

Sau khi sống vài chục năm ở thế giới trước, Thủy Ngân đã học được kỹ thuật giải phẫu một cách thuần thục. Biết được những điểm trí mạng nhất trên cơ thể con người, cũng biết làm thế nào để sử dụng ít sức lực nhất mà vẫn có thể khiến cho người khác tử vong. Toàn bộ khí lực mà cô đã tích cóp được đem ra sử dụng hết cho giây phút này ――

Cô có nhìn thấy sự run rẩy và giãy giụa của gã đàn ông trước khi chết nhưng không thể nghe thấy. Lau sạch máu trên tay, vứt dao xuống, Thủy Ngân lục soát tìm kiếm trên người của hắn ta. Nhất định cô phải tìm được tiền, tới lúc rời khỏi nơi này, cô cần nhanh chóng tìm được cách trở về nhà họ Triệu. Có lẽ nhà họ Triệu cách chỗ này rất xa, muốn tìm được đường về thì tiền là thứ không thể thiếu.

Thời đại này không phải là xã hội pháp trị giống thế giới trước. Ở thế giới này, không có cơ quan xã hội nào thực hiện nghĩa vụ nuôi dưỡng những đứa trẻ giống như cô. Nếu không nhanh chóng nghĩ cách quay về nhà họ Triệu thì khả năng lớn nhất cô sẽ lại bị đám buôn người khác bắt cóc.

Thuỷ Ngân vội vàng tìm tiền trên thân gã đàn ông, mà do bị điếc nên cô cũng không nghe thấy có tiếng bước chân đang lại gần. Đợi đến khi cô phát hiện có điều gì đó không ổn thì đã trông thấy gã đàn ông đi vào làng tìm gái đang đứng ở trước cửa ra vào.

Hắn ta thấy thi thể của huynh đệ, sắc mặt vặn vẹo, giống như ác quỷ nhằm vào cô mà đánh tới, hình như còn phẫn nộ mắng chửi cái gì đó. Thủy Ngân phản ứng rất nhanh, lập tức đứng dậy quay đầu chạy trốn.

Nhưng đã không còn kịp nữa.

Thân thể này của cô không bì nổi một người đàn ông khoẻ mạnh tráng kiện. Cô bị kia gã đàn ông kia một phát túm được tóc, hắn ta nổi giận cầm lấy con dao cô đặt ở một bên, chọc cho cô một nhát.

Thủy Ngân lại nếm được mùi vị của tử vong một lần nữa.

Cũng không quá mức đau đớn, một phát kia đâm vào, cô chỉ cảm thấy giống như đột nhiên bị rơi từ trên cao xuống. Chấn động một cái, ngay tại thời điểm cô ý thức được mình tử vong thì tiếng đếm ngược lạnh lùng của Hệ thống cũng vang lên trong đầu.

【】

【】

. . .

【】

Thời gian vừa kết thúc, Thủy Ngân phát hiện trên tay mình còn đang cầm con dao mà gã đàn ông nằm trên giường trúc còn đang giãy giụa sắp chết. Gần như cô không có một giây do dự, trong đầu cũng chẳng kịp suy nghĩ bất cứ điều gì, nắm chặt dao trong tay quay lại chạy ra phía sau.

Không nghe được âm thanh là thiếu hụt lớn nhất của cô. Hiện tại cô không rõ cảnh vật xung quanh như thế nào, không biết cứ chạy ra ngoài thì có đụng phải gã đàn ông đang trở về kia không.

Gian phòng này rất đơn sơ, không có chỗ nào có thể ẩn núp được, cũng không thể hướng ra mặt trước mà chạy. Cô nhìn thấy phòng bếp, lập tức đi vào. Phòng bếp có hai cái lò to, đại khái bọn họ sẽ không ở chỗ này lâu dài cho nên chỉ sử dụng một cái. Thủy Ngân chui vào một cái lò không được sử dụng, yên tĩnh nằm ở bên trong.

Cô chăm chú theo dõi động tĩnh ở bên ngoài, trong đầu nhớ lại hết thảy những chuyện xảy ra vừa rồi. Lúc nãy cô đã chết, hiện tại là quay về thời gian trước khi tử vong khoảng vài phút, rất có thể là ba phút.

Cái này khác với thế giới thứ nhất của cô. Ở thế giới thứ nhất, mỗi lần đều là phải chết ít nhất hai nhân vật chủ chốt, Hệ thống mới cưỡng chế cô trở về thời điểm nào đó trong kịch bản. Giống như được "thiết lập lại", mà vừa rồi cô đâu có giết nhân vật chủ chốt, như vậy việc này giống như một "Điểm tạm dừng chuyển tiếp" hơn. Nếu hiện tại cô lại chết thì rất có thể sẽ cứ mãi lặp lại việc quay về trước đó vài phút, mà không có khả năng tiến thẳng sang thế giới tiếp theo.

Điều đó giải thích được một số nghi vấn trước đấy của cô.

Nếu muốn kết thúc một thế giới, nhất định phải có hai nhân vật chủ chốt tử vong, hoặc là ―― để Hệ thống thiết lập lại thế giới ít nhất ba lần, giống như thế giới đầu tiên.

Sắp xếp lại thông tin đã biết trước mắt, Thủy Ngân bỗng thấy ánh sáng chiếu vào phòng bếp. Gã đàn ông kia đã tìm vào đây rồi.

Truyện Chữ Hay