Edit: tiểu an nhi (LQD)
Tiệc giao lưu không thể diễn ra, mà bị huỷ bỏ ngay trong đêm trước ngày tổ chức.
Rất nhiều tờ báo của Bình Thành đều đưa tin chuyện phát sinh ở tỉnh A. Có người tìm thấy cái gọi là Vị vua cuối cùng, muốn khôi phục lại triều đình. Có không ít văn nhân từng sống dưới thời kỳ phong kiến cùng các "Trung thần" thậm chí còn chuẩn bị di chuyển đến tỉnh A, hướng về triều đình mới mà tỏ lòng trung thành.
Rất nhiều thanh niên tiến bộ, có văn hoá thì lên tiếng ra sức phản đối, cảm thấy thời kỳ phong kiến thống trị kia đã diệt vong rồi, vậy thì để nó diệt vong triệt để đi.
Cái gọi là Vị vua cuối cùng kia không biết là thật hay giả, nhưng vì thế lực của nguỵ quyền đứng phía sau mà có rất nhiều người thừa nhận. Bọn chúng muốn mượn cái triều đình giả này để từng bước xâm chiếm lãnh thổ và tài nguyên.
Trong một khoảng thời gian ngắn, khói lửa chiến tranh dấy lên, dư luận bay tán loạn. Nhưng đối với người bình thường mà nói, tất cả chỉ là chuyện trà dư tửu hậu nghe cho đỡ buồn, chứ thứ bọn họ thật sự quan tâm trong cuộc sống này vẫn là củi gạo dầu muối.
Đã có nơi xảy ra chiến tranh thì dù tạm thời chưa lan đến gần, mọi người cũng khó tránh khỏi có sự lo lắng. Huống chi tỉnh A cách Bình Thành không quá xa, một khi chiến hoả mở rộng, thì bất cứ lúc nào cũng có thể lan qua bên này. Nơi đây còn là kinh đô cũ, nếu chiến sự lan tới thì gần như có thể đoán trước được kết quả.
Bởi vì tình hình nghiêm trọng, có không ít người đưa gia đình rời đi nơi khác, thoáng chốc Bình Thành quang đãng đi không ít.
Những người bạn mà Cao Gia Nhạc quen biết, người thì chuyển đi, người thì ra nước ngoài, người thì đi biểu tình kháng nghị, bọn họ tựa như hình ảnh tiêu biểu cho từng loại người trong thời đại hỗn loạn này.
Ngay đến trong nhà họ Cao cũng mỗi người một suy nghĩ khác biệt. Trong lòng Cao lão gia vẫn hướng đến triều đình chính thống, nhưng ông không coi trọng cái triều đình vừa được vội vàng dựng lên kia.
Đại thiếu gia thì hoàn toàn mặc kệ, hàng ngày vẫn đi đánh bạc to bạc nhỏ. Nhị thiếu gia trông coi cửa hàng của gia đình, lo lắng chiến sự bên tỉnh A sẽ ảnh hưởng đến công việc làm ăn, gây ra thiệt hại cho nhà họ Cao. Thực ra từ lúc Thủy Ngân biết được kịch bản cả đời của Lâm Cẩm Tú thì cũng biết quả thật việc làm ăn của nhà họ Cao gặp tai hoạ ngập đầu bởi trận chiến này.
Trong số người nhà họ Cao, Tam thiếu gia Cao Gia Lương là người có hoạt động sôi nổi nhất. Anh ta phản đối việc khôi phục triều đình, phản đối thế lực bên ngoài xâm phạm quốc gia, phản đối nội chiến trong nước. Cái tờ báo nửa chết nửa sống mà anh ta quản lý ngày nào cũng đăng mấy luận điểm này; còn dẫn theo rất nhiều sinh viên ra đường biểu tình kháng nghị, tổ chức các loại tuyên truyền.
Thỉnh thoảng Thủy Ngân nhìn thấy đám người giơ cao biểu ngữ, khẩu hiệu đi trên đường; cả nam lẫn nữ đều mang theo vẻ mặt tức giận kích động. Bọn họ phát truyền đơn khắp nơi, tranh thủ giành lấy sự ủng hộ.
Từ trước đến nay sự phẫn nộ là thứ dễ lây nhiễm lòng người nhất, trời sinh con người đã có dục vọng phản kháng. Thời điểm bọn họ cảm nhận được sự đau khổ sẽ đứng dậy đấu tranh, hơn nữa còn dâng lên hết thảy sinh mệnh mình.
Giống như Tam thiếu gia Cao Gia Lương vậy, anh ta ở trong câu chuyện kia, chính là loại người có thể chết vì lý tưởng. Không cần biết anh ta giải quyết chuyện yêu đương thế nào, nhưng đứng trước tự do của dân tộc, sự phát triển của quốc gia, anh ta có thể bỏ tất cả, từ người yêu, cha mẹ anh em cho đến vợ con.
Vậy rốt cuộc cuối cùng anh ta có làm được thành tựu gì không? Cũng không quá rõ ràng, anh ta không phải lãnh tụ, cũng chẳng phải danh nhân, chỉ là một nhánh nhỏ trong dòng lũ lớn, mà còn không được lịch sử khắc ghi.
Thủy Ngân hoàn toàn giống như một người ngoài cuộc, quan sát và chứng kiến hết thảy.
Mùa đông đến, là thời điểm Bình Thành lạnh nhất, bên tỉnh A lại có tin tức mới. Vị vua cuối cùng bị người đánh chết, triều đình mới trong một ngày bị nứt vỡ tan rã, hoàn toàn hỗn loạn. Có đội quân ngoại quốc lấy cớ là đến giúp đỡ để tiến quân vào Bắc Tỉnh, quân đội Bắc Tỉnh phát sinh xung đột với bọn họ, làm chết mấy trăm người ở biên cảnh. Liên tục nửa tháng, báo chí chỉ đưa đưa tin về việc này. Một hồi gió tanh mưa máu dưới cái lạnh thấu xương của mùa đông giá rét, cũng theo gió bắc xuôi về phía nam.
Mùa đông năm nay trong nhà họ Cao trôi qua thật vắng lặng, bạn bè họ hàng đều ít lui tới. Bữa cơm tất niên vào buổi tối hôm nay, rốt cuộc Tam thiếu gia Cao Gia Lương cũng trở về sau hơn nửa năm không có mặt. Nhưng anh ta không trở về một mình, còn đưa cả An Chi về cùng nữa.
Nhìn cái bụng nhô cao lên của An Chi, Cao lão gia và Đại phu nhân không nhẫn tâm bỏ mặc cô ta ở ngoài cửa. Cứ như vậy, vị trí của Thủy Ngân trong nhà lại hết sức khó xử.
Tất cả mọi người đều cảm thấy xấu hổ thay cô, chỉ có mỗi cô là không phát hiện ra điều ấy. Bữa cơm tất niên, tạm thời xuất hiện hai vị trí đối diện với Thuỷ Ngân, không gian có vẻ chật chội. Cao Gia Nhạc kéo ghế đến gần cô một chút, cũng mặc kệ Tam ca ngồi đối diện, trực tiếp múc canh vào bát cho Thuỷ Ngân.
Kỳ thực bình thường ở bên ngoài cậu hết sức chú ý, xưa nay không hề gần gũi quá mức với Thuỷ Ngân, đặc biệt là ở trước mặt cha mẹ, cực kỳ khắc chế bản thân, sợ mang đến cho Tam tẩu phiền toái gì. Nhưng ngày hôm nay, trông thấy Tam ca đưa An Chi về nhà, hai người ngồi cùng một chỗ, bộ dạng mỉm cười hạnh phúc, Cao Gia Nhạc cực kỳ tức giận. Trân bảo trong lòng cậu bị người khác vứt bỏ như giày rách, so với việc chính cậu bị người ta vứt bỏ còn khó chịu hơn.
Nếu đã đến nước này, vì sao bọn họ vẫn bắt cô ngồi đây làm một vị “Tam tẩu” chả có ý nghĩa gì? Vì sao cậu không thể lấy cô?
Đột nhiên Cao Gia Nhạc không thể nhẫn nhịn nổi nữa.
Bầu không khí trên bàn cơm trở nên rất kỳ quái, ngoại trừ Cao Gia Vân lẻ loi thì những người khác đều tròn một đôi. Có điều Cao Gia Lương cùng tình nhân của anh ta ngồi một chỗ, còn người vợ trên danh nghĩa của anh ta lại thân thiết với em trai.
Cao Gia Lương cảm giác em trai không thích hợp, liên tục đưa mắt nhìn. An Chi không nhịn được giữ chặt tay áo của anh ta dưới gầm bàn, mở miệng cười: "Quan hệ của Gia Lương và chị Cẩm Tú cũng không tệ nhỉ?"
Một câu nói ra, bầu không khí lập tức trở nên kỳ quái hơn. Vì câu “chị Cẩm Tú”, và cũng vì ám chỉ trong lời nói của cô ta. Đại phu nhân không thích con trai út cùng con dâu thứ ba quá mức thân thiết liền lên tiếng: "Gia Nhạc, con lo ăn đồ của con đi. Cô ta đâu phải không có tay, tự lo cho mình được rồi."
Cao Gia Nhạc lại không nghe, tiếp tục múc nửa bát bánh trôi cho Thuỷ Ngân.
Trong lòng Đại phu nhân sinh ra một cảm giác tràn ngập nguy cơ, để đũa xuống, đúng lúc này Cao lão gia mở miệng: "Được rồi, tất cả đều câm miệng hết đi. Lúc ăn cơm còn nói tới nói lui làm gì, không có quy củ."
Cơm nước xong xuôi, việc đi ngủ lại trở thành việc khó khăn.
"Tôi cùng cha, Đại ca, Nhị ca và Gia Nhạc đón giao thừa, để An Chi tới phòng của tôi nghỉ ngơi có được không?" Những lời này của Cao Gia Lương là nói với Thủy Ngân, tuy rằng là câu hỏi, nhưng không hề có ý hỏi thăm mà chỉ thông báo một chút.
Anh ta nghĩ, đây là nhà của anh ta, kia là phòng của anh ta, chỉ tạm thời để cho Lâm Cẩm Tú ở. Nếu anh ta đã trở về thì ở một đêm đương nhiên là không có vấn đề gì.
Thủy Ngân vừa chuẩn bị đi, nghe thấy những lời này, lập tức nghĩ lại có phải tối nay mình dễ nói chuyện quá rồi hay không. Cô nghiêng đầu sang chỗ khác, giọng nói không lớn không nhỏ, còn nghe thật ôn hòa, "Đương nhiên là không thể."
Cao Gia Lương đỡ eo An Chi, nghe vậy mí mắt giật giật, thoáng cái giận tái mặt, "Cô không cần phải làm loạn như thế, cuối năm tôi không muốn ầm ĩ với cô, cô cũng đừng quá đáng."
Cao Gia Lương ngăn ở trước mặt Thủy Ngân, trầm giọng nói: "Tam ca, anh mới là người quá đáng. Anh mang phụ nữ ở bên ngoài về nhà, còn định đuổi Tam tẩu đi à?"
Vành mắt An Chi đỏ lên, nắm chặt tay Cao Gia Lương, "Gia Lương, được rồi, em đi về một mình vậy, anh ở nhà trò chuyện với người thân đi."
"Không được." Cao Gia Lương lập tức đau lòng ôm chặt người yêu, "Trời lạnh như thế, tuyết lại bắt đầu rơi, đường thì xa, em còn mang đứa nhỏ, để một mình em trở về chẳng may xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ."
"Lâm Cẩm Tú, viện của tôi có hai gian phòng, tôi để An Chi ở phòng bên, cô không phản đối chứ?"
Vậy cơ à? Lúc trước còn muốn tôi nhường vị trí cho cô ta mà. Thủy Ngân cảm thấy hơi buồn cười, có lẽ trí nhớ của Tam thiếu gia không được tốt lắm, đã quên những lời mà cô nói lúc trước. Chỉ cần cô còn đứng ở đây, thì cái viện kia chính là địa bàn của cô.
Cao Gia Nhạc còn muốn nói chuyện, bị Thủy Ngân một tay kéo ra phía sau, "Phòng bên tôi chuyển hết đồ ra để làm phòng ấm nuôi hoa rồi."
Nói xong cô híp mắt, lộ ra nụ cười xấu xa điển hình của nhân vật phản diện, "Hơn nữa, anh thực sự yên tâm đến mức để An Chi tới gần chỗ tôi à? Anh không sợ tôi làm gì cô ta?"
Cao Gia Lương lập tức cảnh giác lên, "Cô! Cô dám làm xằng bậy trong nhà tôi sao? !"
Thủy Ngân mỉm cười: "Anh cảm thấy tôi dám hay không?"
Cao Gia Lương: ". . ." Anh ta nén giận, dẫn An Chi tới nơi ở của Cao Gia Vân.
"Gia Vân, có thể để chị An Chi cùng ngủ với em một đêm hay không?"
Cao Gia Vân nhanh chóng đồng ý, kéo An Chi đi vào căn phòng của cô nàng.
Thủy Ngân thấy sự việc đã được giải quyết, khoác lấy áo choàng đi ra ngoài. Cao Gia Nhạc đi theo cô, lúc hai người gần đi đến sân viện thì bị Cao Gia Lương chạy theo sau gọi lại.
"Gia Nhạc, em qua đây, anh có chuyện muốn hỏi em."
"Vừa hay, em cũng có chuyện muốn nói với Tam ca."
Anh em hai người đi rồi, Thủy Ngân tiếp tục bước về phòng. Đèn lồng treo trước cửa khẽ lắc lư, từng bông tuyết nhỏ phủ lên mặt đất một lớp màu trắng mỏng. Bão Ảnh bưng nước nóng đến cho cô, Thủy Ngân ngồi trên chiếc ghế bên giường ngâm chân. Đến bây giờ cô vẫn dùng thuốc ngâm chân, vừa giải toả mệt mỏi lại giúp khai thông kinh mạch.
Ngọn đèn bên giường sáng tỏ, cô đọc một quyển sách Anh ngữ, là một trong những bản mà Cao Gia Nhạc nhờ cô hỗ trợ phiên dịch.
Quyển sách nói về nguồn gốc của vũ trụ, có khá nhiều nội dung bịa đặt, rất nhiều sai sót so với các kết luận được nghiên cứu sau này. Nhưng cái này cũng không trở ngại tới việc đọc sách của cô, dù sao văn minh nhân loại chính là được xây dựng từ trí tưởng tượng và hàng loạt sai lầm. Nó phát triển là nhờ ý thức tìm đến phương hướng chính xác.
Cô cảm thấy thật chậm rãi yên tĩnh, giống như trong thế giới nguyên bản kia, trong đêm sau khi tan việc, cô thường ngồi một mình dưới ánh đèn giống như thế này, đọc một quyển sách không rõ nội dung gì, hoặc làm một vài chuyện lặt vặt. Khi con người bỏ ra phần lớn thời gian trong cuộc đời để sinh tồn thì sẽ biết khoảng thời gian riêng tư chỉ thuộc về bản thân mình như thế này quý giá đến cỡ nào.
Một đêm này, đại khái có mấy người ngủ không được ngon cho lắm. Sáng sớm Thủy Ngân thức dậy phát hiện hai mắt bọn họ đều có quầng thâm.
Cao Gia Lương đưa An Chi rời đi từ sớm, tránh khỏi việc phát sinh ra chuyện gì xấu hổ. Thủy Ngân nhận ra em trai của Cao Gia Lương, người trẻ tuổi kia hai mắt thâm quầng, dùng ánh mắt loé sáng vừa kích động, lại vừa kiềm chế, nhưng không khống chế được thỉnh thoảng nhìn cô một chút.
Thủy Ngân: ". . ." Người trẻ tuổi đúng là dễ nhìn thấu, có thể đoán ra được tối qua cậu đã nói cái gì với anh trai.
Tuy rằng cô có thể khoan dung với tình cảm thầm mến trong vô vọng của người trẻ tuổi, nhưng nếu cậu muốn đổi thành nhiệt tình theo đuổi, chỉ e cô vẫn phải từ chối.
Vừa sang năm mới, vị Nhị thiếu gia trầm mặc ít nói của nhà họ Cao đi ra ngoài xử lý vấn đề làm ăn của cửa hàng. Bọn họ có một lượng hàng chuyển đến từ phía nam, bởi vì trên đường đi gặp tuyết lớn mà hoãn lại. Nhị thiếu gia muốn mang người qua đó tự nhận hàng.
Kết quả chưa qua mấy ngày, tin dữ truyền đến. Cao Nhị thiếu gia chết rồi, bọn họ gặp phải một đám đào binh từ tỉnh A chạy ra, không biết đào binh là thế lực nào, nói là đào binh, kỳ thật không khác gì đám thổ phỉ. Ngoài Cao Nhị thiếu gia, còn có một chưởng quầy, hai người làm cũng bị giết; chỉ có hai người làm khác chạy trốn về được, hàng hóa cũng mất theo.
Từ trên xuống dưới nhà họ Cao đều chìm vào mây đen. Đại thiếu gia không biết làm gì, Tam thiếu gia còn đang phấn đấu vì lý tưởng của bản thân, việc trong nhà không thèm để ý. Người quản lý công việc là Nhị thiếu gia vừa mới chết, bây giờ Tứ thiếu gia Cao Gia Nhạc vừa đầy hai mươi tuổi không thể không đứng lên gánh lấy cái nhà này.
Cậu dẫn người đi đón thi thể của Nhị ca trở về, dường như sau một đêm thoắt cái trưởng thành. Tang lễ của Cao Nhị thiếu gia, công việc của cửa hàng nhà họ Cao, cậu đều học cách xử lý, còn phải an ủi người nhà đang đau khổ.
Nhưng bóng ma từ cái chết ngoài ý muốn của Nhị thiếu gia mang đến còn chưa kết thúc, đã phát sinh ra chuyện còn bết bát hơn. Chiến hoả đã lan đến Bình Thành, Thủy Ngân ở trong nhà họ Cao cũng nghe được tiếng súng từ xa xa truyền đến.
Cái này không giống với kịch bản mà Hệ thống đưa cho cô. Dựa theo kịch bản mà Hệ thống cho thì đại loạn ở Bình Thành phải là chuyện xảy ra vào ba năm sau chứ không phải hiện tại.
Thủy Ngân nhạy bén phát hiện ra có sự bất thường.
Đám người chạy trốn tới Bình Thành chính là đám người bảo vệ triều đình lúc trước. Bọn họ muốn ủng hộ một người cháu của vị hoàng đế cuối cùng kia, bây giờ người cháu đó đang trốn ở Bình Thành. Đám người này ở Bình Thành hành động điên cuồng ngang ngược, đánh chết mấy học sinh trên đường đi biểu tình. Cao Gia Lương làm báo công khai phản đối cũng trở thành một trong những người cần phải xử lý của bọn chúng.
Cho dù Cao lão gia có tức giận đứa con thứ ba Cao Gia Lương này, nhưng sau cái chết của đứa con thứ hai, ông thể chịu đựng được nữa nếu một đứa con trai khác lại xảy ra vấn đề.
"Gia Nhạc, đích thân con đi đi, không cần biết là dùng cách gì, nhất định phải dẫn Tam ca của con trở về. Hiện tại nó ở bên ngoài không an toàn."
Cao Gia Nhạc mặc áo khoác chuẩn bị đi ra ngoài, không ngờ lại nhìn thấy Thuỷ Ngân ở ngoài cửa.
"Tam tẩu, sao chị lại đứng ở đây? Bên ngoài gió lớn, chị mau trở về phòng đi."
Thủy Ngân cũng mặc sẵn áo khoác, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi một nửa bên trong chiếc khăn quàng cổ, "Tôi cùng đi với cậu, đi thôi."