Nếu nói cuộc đời ai chưa từng có khoảnh khắc xấu hổ, tuyệt đối không có khả năng, nhưng Đồng Thu cảm thấy, tất cả các lần xấu hổ trong cuộc đời hơn ba mươi năm của anh cộng lại cũng không kích thích bằng lần này.
Anh ở trong lòng chồng cũ từ trước đến nay là một con người đoan trang ổn trọng thành thục nội liễm nhã nhặn thanh lịch, hiện tại lại bị phát hiện xem phim GV đàn ông Âu Mỹ, hơn nữa còn là thể loại mặc đồng phục…
Đây rõ ràng là đang ám chỉ cái gì….
Đồng Thu phảng phất nghe thấy được âm thanh vỡ vụn trong lòng Hoắc Tri Hành.
“Cái đó…” Đồng Thu nói, “Là bạn em nhờ em mua giúp.”
Hoắc Tri Hành cũng lười vạch trần anh, cười cười, bỏ đĩa CD xuống, “Vậy có thể nói với bạn của em khi nào xem xong thì cho anh mượn xem thử có được không?”
“Hả…?”
“Quan sát học tập một chút.” Hoắc Tri Hành nói vô cùng tự nhiên, “Sống đến già, học đến lão mà.”
Tương tự như câu “Học, học nữa, học mãi”
Đồng Thu cười một phút đồng hồ, từ trong kẽ răng cố nặn ra một chữ: “Ừ!”
Hoắc Tri Hành hiểu được bắt bí đúng mực, không thể trêu chọc Đồng Thu quá mức, quyết định hôm nay tha cho anh một lần. Nhưng mà vừa nghiêng đầu, lại nhìn thấy Đồng Thu treo ở bên cửa sổ quần lót…. chữ T.
Đồng Thu theo tầm mắt của hắn nhìn sang, đầu lại càng đau.
“Em dạo này rất bận, anh thấy được.” Hoắc Tri Hành nhìn anh cười, “Cái gì cũng không có thu dọn…”
Lời này có ý gì? Đồng Thu đau cả đầu. Hoắc Tri Hành đã quyết định tha anh lần này, cũng sẽ không níu lấy quần chữ T mà hỏi thêm, dù sao, sau này cơ hội còn nhiều.
Hắn đưa mắt quét một vòng căn nhà nhỏ của Đồng Thu, đại đa số mấy cái thùng hắn giúp anh đóng hôm dọn nhà vẫn còn nguyên xi, chỉ có hai cái đã mở, chắc là để lấy đồ cần dùng, đồ không dùng tới vẫn nằm im không nhúc nhích.
Đồng Thu cảm thấy anh đau đầu đau đến tụt cả IQ, trong nhà lộn xộn như vậy mà còn có thể dẫn người ta lên.
Mặc dù từ trước tới giờ anh cũng không phải là người chịu khó, nhưng mà trong một năm cùng Hoắc Tri Hành kết hôn anh giả bộ cũng ra hình ra dáng lắm, lại bởi vì vậy mà…. bại lộ.
“Em vẫn chưa có ăn cái gì hết, anh đi nấu cho em chút đồ ăn.” Hoắc Tri Hành đứng lên, “Khó chịu thì nằm nghỉ đi, khi nào xong anh gọi em.”
Hắn nói xong liền đi tới trước tủ lạnh, Đồng Thu muốn gọi hắn lại, nhưng mà chậm rồi.
Hoắc Tri Hành đứng trước tủ lạnh, bất đắc dĩ bật cười, bởi vì cái tủ lạnh này hoàn toàn mới, thậm chí còn chưa có cắm điện.
Hắn cuối cùng cũng hiểu, Đồng Thu so với hắn còn cẩu tả hơn, hắn lập tức nhận ra, một năm qua đúng là cực khổ cho bảo bối này rồi.
“Không sao đâu, không cần phải lo cho em.” Đồng Thu nói, “Anh đói bụng rồi đúng không, hay là mình gọi thức ăn ngoài đi?”
Hoắc Tri Hành dở khóc dở cười, hắn đột nhiên cảm thấy cuộc sống hôn nhân trước kia của hai người đúng là vô ích. Không biết phải nói là do Đồng Thu kỹ thuật diễn xuất quá tốt hay bởi vì hắn không thật sự để tâm, nhất thời cảm thấy áy náy.
Hắn đi qua, vuốt ve mái tóc mềm mại của Đồng Thu: “Em đi nghỉ đi, anh xuống lầu một chuyến.”
“Gọi cơm ngoài là được mà.”
“Không sao, anh xuống lầu đi dạo.” Hoắc Tri Hành đi giày, tiện tay cầm lấy chìa khóa trên tủ giày, “Anh mượn một chút nhé?”
Đồng Thu gật đầu, nghĩ nghĩ rồi nói: “Để em đi chung với anh.”
“Em đừng có lăn lộn, đã khó chịu rồi. Ở nhà chờ anh.”
Hoắc Tri Hành đi rồi, Đồng Thu cầm ly nước đứng ở ban công vừa uống thuốc vừa nhìn hắn rời khỏi tiểu khu. Cảm giác này rất vi diệu, rõ ràng là không có tí tình cảm nào với chồng cũ, nhưng vì sao lại thấy có chút động tâm?
Đồng Thu nghĩ có lẽ là vì bị bệnh, trái tim đặc biệt yếu đuối, chỉ một ân huệ nhỏ cũng dễ dàng cảm động, anh tự nói với bản thân: Thầy giáo à, làm ơn tỉnh lại đi!
Hoắc Tri Hành mua nguyên liệu nấu ăn, lại mua thêm ít đồ ăn vặt, lúc trở về phát hiện trong nhà vô cùng yên tĩnh, xem ra là Đồng Thu đã ngủ. Hắn nhẹ chân nhẹ tay đi đến phòng ngủ nhìn một cái.
Đồng Thu tùy tùy tiện tiện nằm trên giường, một chân vẫn còn mang dép lê.
Hoắc Tri Hành cẩn thận tháo dép lê ra đặt xuống đất, sau đó kéo cái chăn bên cạnh đắp cho Đồng Thu.
Đồng Thu ngủ chưa sâu, tỉnh: “A, anh về rồi à?”
Cảm giác mông lung dường như cả không gian lẫn thời gian đều quay ngược về quá khứ, trở lại trước kia lúc Hoắc Tri Hành nửa đêm tan tầm về nhà.
“Ngủ đi, anh nấu cơm xong sẽ gọi em.” Hoắc Tri Hành nhẹ giọng ghé vào tai anh nói nhỏ, còn dịu dàng vỗ vỗ, đắp chăn đàng hoàng cho anh.
Đồng Thu nãy giờ vẫn luôn đau đầu, vừa rồi uống thuốc nên bây giờ mới dễ chịu một chút. Trong nhà thì lạnh, nằm trong chăn ấm áp chân cũng không thấy lạnh, lười biếng, cũng không muốn dậy.
Anh mơ màng “Ừm!” một tiếng, Hoắc Tri Hành cười cười, đứng dậy tắt đèn, đóng cửa phòng ngủ lại.
Đồng Thu sau khi dọn đến chỉ thỉnh thoảng nấu mì ở nhà, nhưng nồi niêu chén đĩa, dầu muối dấm tương đều đủ cả. Hoắc Tri Hành đem đồ mới mua cần đặt trong tủ lạnh bỏ vào tủ lạnh, những thứ khác thì mang vào bếp.
Thật ra từ sau khi hai người tách ra, Hoắc Tri Hành cũng chưa tự nấu ăn lần nào. Chỉ có một người thì tùy tiện kiếm cái gì đó miễn cưỡng ăn một miếng là được rồi.
Chỗ này của Đồng Thu không có gas, chỉ có thể dùng bếp điện. Hoắc Tri Hành chỉ nấu mấy món đơn giản, nấu xong xuôi bưng lên bàn, mới rửa tay đi gọi Đồng Thu.
Đồng Thu mấy ngày nay ngủ không ngon, đau đầu, cách mấy tiếng lại tỉnh một lần, có lẽ là do tác dụng của thuốc, lúc này ngủ đến mặt đỏ bừng bừng, Hoắc Tri Hành nhìn thấy muốn đi tới cắn cho một cái.
“Tiểu Thu, dậy ăn một chút đi.”
Đồng Thu trở mình, túm lấy tay Hoắc Tri Hành….. đập một phát.
Nhìn anh như vậy, Hoắc Tri Hành cũng không nỡ gọi anh. Nhưng mà Đồng Thu từ trưa đến giờ vẫn chưa có ăn cái gì, lại còn nôn mấy lần, hắn sợ anh sẽ khó chịu.
“Không chịu dậy sao?” Hoắc Tri Hành thật ra không giỏi chăm sóc người bệnh, nghĩ rằng nếu không dậy thì thôi vậy, cứ để cho anh ngủ đi, cùng lắm thì hắn ngồi chờ, đợi khi nào anh dậy thì đem đồ ăn hâm nóng lại.
Đồng Thu thật ra tỉnh rồi, nhưng không muốn động, nằm im một lúc lâu mới phục hồi tinh thần, đột nhiên ý thức được anh vừa mới làm nũng trước mặt chồng cũ, cảm giác xấu hổ vọt từ bàn chân lên đến đỉnh đầu.
“A, dậy rồi.” Đồng Thu vội vàng buông tay người ta ra, mắc cỡ rụt tay mình vào trong chăn.
Hoắc Tri Hành thấy anh như vậy cũng chỉ cười: “Ăn cơm không?”
“Ăn chứ.” Đồng Thu thật sự đói bụng, trong phòng ngủ cũng ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, bụng vô cùng phối hợp mà kêu hai tiếng ọt ọt.
Anh xuống giường, cảm thấy đầu đỡ đau nhiều rồi, cũng không còn cảm giác buồn nôn, theo sau lưng Hoắc Tri Hành đến phòng khách ăn cơm.
Như vầy cũng quá ám muội đi, không phải ly hôn rồi à? Sao lại giống như đang yêu đương thế này?
Đồng Thu vừa ăn cơm vừa rối rắm đầu óc, nhìn lén Hoắc Tri Hành mấy lần, trong lòng suy nghĩ không biết đối tượng sau này của hắn trông như thế nào.
Hoắc Tri Hành cơm nước xong xuôi liền đi, cái này nếu như dựa theo kịch bản phim thần tượng bình thường, hắn đêm nay đáng ra phải ở lại, có lẽ còn có thể cùng Đồng Thu phát sinh chút va chạm kịch liệt.
Nhưng cả hai đều đã hơn ba mươi tuổi, không còn thích hợp để đóng phim thần tượng, thêm chút nữa là có thể đóng phim gia đình rồi.
Phim gia đình sẽ không xuất hiện cái tình tiết + như vậy, hai người là phải đi theo lộ tuyến ấm áp chậm nhiệt.
Nhưng mà nói tới, Hoắc Tri Hành đi rất vội vàng, giống như là sợ dọa đến Đồng Thu.
Trước khi hắn đi, Đồng Thu nói: “Hôm nay làm phiền anh rồi, hôm nào đó em mời anh ăn cơm.”
“Được.” Hoắc Tri Hành đứng chặn ở cửa, sợ anh ăn mặc phong phanh bị gió lạnh thổi, không cho ra ngoài, “Em đi ngủ sớm một chút, có chuyện gì thì gọi điện cho anh.”
Đồng Thu gật đầu, lúc nhìn cửa thang máy đóng lại, trong lòng vậy mà có chút mất mát.
Quả nhiên thói quen khó bỏ mà, đã quen cùng nhau sống chung một chỗ. Tuy không quá náo nhiệt nhưng ít ra ngày trôi qua cũng không quá vắng vẻ. Bây giờ, vừa mới ồn ào xong bỗng nhiên lại trống vắng, khó mà tránh khỏi muốn thở dài.
Đồng Thu quay vào nhà, mở tủ lạnh ra, phát hiện bên trong mới được Hoắc Tri Hành nhét đầy um. Anh lấy ra một hộp sữa chua, ngồi xổm ở đó từng ngụm từng ngụm uống hết.
Đã bước vào “Trăm ngày đếm ngược”, học sinh, giáo viên lớp cũng bắt đầu kéo căng tinh thần, ngày nghỉ cũng ngắn lại.
Phùng Khải Văn phun tào với Đồng Thu: “Đồng ca, thầy nói xem cái này hợp lý sao? Cả một tuần chỉ cho nghỉ có mỗi buổi chiều ngày chủ nhật, hợp lý sao?”
“Không hợp lý.” Đồng Thu lật sách nói, “Vậy em đi mà kiến nghị lên lãnh đạo nhà trường ấy.”
Phùng Khải Văn ai oán than một tiếng, Đồng Thu vỗ cậu một phát, “Nhỏ giọng một chút, trong nhà sách đừng ồn ào.”
“Yes, sir!” Phùng Khải Văn đeo cặp sách đi theo Đồng Thu tới nhà sách, liên miên cằn nhằn nói: “Hôm qua em nhìn thấy cựu sư mẫu đó.”
Đồng Thu quay đầu lại nhìn cậu một cái: “Em ngày hôm qua lại chạy ra ngoài chơi?”
“Không có…! Lão nhân gia ngài sao lại không nắm được trọng điểm vậy hả? Đi thi mà như vậy là rớt chắc!” Phùng Khải Văn nói, “Buổi chiều em đi mua bút cho Duyệt Duyệt, sau đó nhân tiện đi mua thêm ít đồ ăn vặt dỗ cho cô ấy vui, đi ngang qua cái hẻm nhỏ phía sau ấy, nhìn thấy sư mẫu đang bắt người, em nói chứ đẹp trai xuất sắc!”
Đồng Thu đương nhiên biết rõ Hoắc Tri Hành đẹp trai, nhất là lúc đang làm nhiệm vụ, mặc cảnh phục chỉnh đốn bọn lưu manh. Đồng Thu vẫn luôn mê muội soái ca như vậy, ngay thẳng lại khí phách.
“Vậy thì sao?”
“Thì sao?” Phùng Khải Văn nói, “Không có sao hết…., chính là báo cáo với thầy một tiếng.”
Đồng Thu cười, cầm quyển sách trước mặt lén lút đưa cho Phùng Khải Văn, “Không có chuyện gì thì đọc sách đi.”
“Sách gì vậy…?” Phùng Khải Văn cúi đầu nhìn bìa sách, trên đó viết — Câm miệng đi, tên ngu ngốc!
Đồng Thu tuy ngoài mặt tỏ vẻ không thèm quan tâm, nhưng thật ra anh rất hiếu kỳ gần đây Hoắc Tri Hành đang bận cái gì. Từ lần gặp mặt ở nhà anh hôm trước, đến nay tính ra cũng đã hơn một tuần, hai người cũng chỉ nhắn tin Wechat, chưa có gặp lại nhau.
Đồng Thu đã nói tìm thời gian mời Hoắc Tri Hành ăn cơm coi như cám ơn người ta, nhưng hỏi hai lần Hoắc Tri Hành đều không có rảnh. Hắn nói gần đây nhiều việc, nên hai người cũng không có thời gian ở chung một chỗ.
Tuy rằng không có gặp mặt, nhưng Hoắc Tri Hành vẫn luôn ân cần thăm hỏi, ngày nào cũng rất đúng giờ, cứ đến buổi chiều là hắn sẽ hỏi Đồng Thu đầu có còn đau hay không, mỗi ngày một tin nhắn, không gửi nhiều.
Không giống như Phương Bách Thành, vẫn còn chưa chịu dừng lại. Hôm bữa Đồng Thu thật sự nhịn không được nữa, nói với gã một câu: “Cậu thế này tôi thật sự rất phiền.”
Bởi vì anh nói như vậy, Phương Bách Thành mới yên ắng vài ngày, hai ba hôm nay không thấy có động tĩnh gì, Đồng Thu rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Này, này, này!” Phùng Khải Văn bất ngờ chạy tới nắm tay áo Đồng Thu kéo anh tới giá sách phía sau, “Thầy nhìn đi, đó là ai?”
Đồng Thu nhìn sang hướng cậu chỉ, trông thấy Hoắc Tri Hành cùng một cô gái xinh đẹp đang đứng trước một giá sách, hai người còn đang thì thầm nói gì đó.
Phùng Khải Văn nhìn lên tấm bảng treo bên trên giá sách: “Nuôi dạy con trẻ, Đồng ca, không phải chứ?”
“Hả? Không phải cái gì?”
Phùng Khải Văn cắn ống tay áo, vẻ mặt đồng tình nhìn Đồng Thu, “Em cuối cùng cũng biết nguyên nhân thật sự vì sao thầy ly hôn với sư mẫu rồi! Cái loại đàn ông thay lòng đổi dạ này, thầy có thể nhẫn nhưng trò không thể nhịn, hôm nay để cho học trò cưng giúp thầy dạy dỗ tên đàn ông cặn bã này một trận.”
Phùng Khải Văn nói xong liền xông ra ngoài, nhưng Đồng Thu đã nhanh hơn cậu một bước, không để cho cậu ngu ngốc chạy tới làm ầm ĩ trước mặt Hoắc Tri Hành cùng cô gái kia.
“Chào, trùng hợp quá…”
Hai người kia quay lại, nhìn thấy Đồng Thu, cô gái kinh hỉ nở nụ cười nói: “Chị dâu, em nhớ anh muốn chết!”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình
Phùng Khải Văn: Thật xin lỗi, làm phiền rồi.