Tên gốc chương này phải là "That bitch did it on purpose" cơ cả nhà ạ =))))
Nguỵ Anh Lạc này sau khi đi vào Trường Xuân Cung, thực chất an phận hơn so với tưởng tượng rất nhiều.
Bởi vì dung mạo nàng ta xuất sắc, Minh Ngọc có chút tâm tư đố kỵ của nữ hài tử, liền mọi lúc chỉnh nàng.
Thường xuyên phân công việc nặng nhất, khổ nhất cho nàng ta, nhưng Nguỵ Anh Lạc này một tiếng cũng không kêu.
Ngay cả việc nhỏ như vẩy nước lau nhà cũng cực kì nghiêm túc thực hiện.
Điểm này thật ra cũng giống với Nhĩ Tình.
Tuy nàng ta còn nhỏ tuổi, nhưng vẫn là một cô nương tính cách trầm ổn, cẩn thận.
Nhĩ Tình cầm kéo bạc trong tay, thất thần tu bổ hoa nhài trong vườn.
Nhớ tới trong mộng, vào đêm trước khi Hoàng Thượng ban hôn, Phó Hằng mang dáng vẻ vạn phần thống khổ nói với nàng, "Nhĩ Tình, lòng ta thuộc về Nguỵ Anh Lạc.
Cùng ngươi thành thân chỉ khiến ngươi bị chậm trễ.
Ngươi chắc chắn sẽ gặp được người thật lòng quý trọng mình.
Nhưng...!Người đó tuyệt đối không phải là ta..."
Nhĩ Tình không nhịn được mà bật cười.
Nàng cảm thấy chính mình "trong mộng" thực sự đáng thương đến đáng trách.
Ngụy Anh Lạc hận nàng, Phó Hằng oán nàng.
Là do một tay nàng khiến bọn họ yêu nhau mà không đến được với nhau.
Nhưng còn nàng thì sao? Từ nhỏ đã yêu Phó Hằng sâu đậm.
Thật vất vả mới được như ý nguyện trở thành chính thê của hắn.
Thực chất, đến cuối cùng nàng vẫn là kẻ trắng tay.
Nhưng hôm nay, nàng lại thật tâm cảm kích giấc mộng ấy.
Nó đã kéo nàng thoát khỏi những mộng tưởng vô vọng, xa vời kia.
Lúc này, Phú Sát Phó Hằng bước qua đại môn.
Toàn thân nhẹ nhàng, tự tại, như vị lãng khách đi thưởng hoa đối ẩm.
Dung mạo ôn hoà, anh tuấn, khí thế lại như Lan Lăng Vương đeo Vô Gián diện xuất binh.()
"Phú Sát thị vệ tới!" Minh Ngọc vui mừng ra mặt, chạy vội ra nghênh đón.
Sau đó lại quay đầu chạy vào điện hướng Hoàng Hậu nương nương bẩm báo.
Nhĩ Tình bị đánh gãy tâm sự, trong lòng cả kinh, đánh rơi kéo bạc trên tay, khiến một cánh bướm đang đậu trên bụi hoa vút bay đi.
Trông thấy Nguỵ Anh Lạc đang cầm chổi quét tước trước cửa cung, Phú Sát Phó Hằng thường xuyên làm khách tại Trường Xuân Cung, bỗng xuất hiện thêm một gương mặt xa lạ, tất nhiên sẽ tò mò nhìn nhiều vài lần.
Nguỵ Anh Lạc từ lúc nam tử đi giày đen này mới bước vào Trường Xuân Cung đã chú ý tới, nhưng lại cố tình vờ như không để ý, tiếp tục cúi đầu cẩn thận quét dọn.
Đến khi người này lại gần, mới khó khăn ngẩng đầu, vừa lúc đụng phải ánh mắt tìm tòi, nghiên cứu của Phó Hằng.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Lát sau, Nguỵ Anh Lạc nhẹ câu lên khoé môi.
Sợi tóc mai trùng hợp buông xuống bên mặt, cả người tựa giọt sương mai lướt trên cánh hoa trắng, kết hợp với hương hoa nhài tràn ngập trong viện quả thật vô cùng hợp cảnh.
Phó Hằng có chút lúng túng, đành phải khẽ gật đầu đáp lại, nhưng bên tai đã hơi nóng lên.
Bộ dáng ngây thơ pha chút gian xảo đối với nam nhân mà nói, đều là lực hấp dẫn vô pháp kháng cự.
Nhĩ Tình nhìn một màn này, chỉ cảm thấy miệng vết thương nơi đáy lòng còn chưa kịp khép lại, đã bắt đầu ẩn ẩn đau nhói.
Nàng vội vàng cúi đầu che giấu tâm tình sắp lộ ra ngoài.
Minh Ngọc lúc này cũng vừa bước tới hậu viện, nhìn thấy bộ dạng hồ ly tinh đắc ý này của Ngụy Anh Lạc, giận đến sôi máu.
Ba bước thành hai bước chạy tới, định giữ chặt góc áo Phó Hằng, lại bị hắn hơi nghiêng người, khéo léo tránh thoát.
"Phú Sát thị vệ, nương nương đang đợi ngài trong phòng!" Minh Ngọc mở miệng, quay đầu ném cho Ngụy Anh Lạc cái liếc mắt xem thường, tựa hồ cực kỳ bất mãn.
Phú Sát Phó Hằng nghe vậy, liền đi vào chính điện.
Ngang qua vườn hoa trước sân, hắn thoáng nhìn thấy Nhĩ Tình đứng ngoài cuộc quan sát nãy giờ, thấy khác lạ ở chỗ nào đó, nhưng lại không thể nói rõ.
Đợi hắn đi rồi, Nhĩ Tình mới buông lỏng tâm tình, âm thầm thở một hơi.
Minh Ngọc lại không muốn dễ dàng buông tha Ngụy Anh Lạc như vậy.
Một màn vừa rồi, khiến nàng hận đến ngứa răng.
Vì thế liền sai các cung nữ trong Trường Xuân Cung đem việc từ lớn đến nhỏ đều ném cho Ngụy Anh Lạc.
Trong vòng nửa ngày, bắt nàng ta quét dọn xong các gian điện, đến bệ cửa sổ cũng không cho phép sót một hạt bụi.
Nhĩ Tình nhìn có chút không hài lòng, muốn khuyên Minh Ngọc một câu, lại bị nàng đem phản bác, "Ngụy Anh Lạc tới Trường Xuân Cung chưa đến hai ngày, đã muốn câu dẫn Phú Sát thị vệ.
Nếu không phạt nàng ta, về sau ắt sẽ còn xảy ra nhiều chuyện hơn nữa."
Tới tận ban đêm, hầu hạ Phú Sát Hoàng Hậu rửa mặt, Nhĩ Tình vẫn muốn tìm cơ hội khuyên nhủ Minh Ngọc, muốn nàng buông bỏ thành kiến với Ngụy Anh Lạc.
Trưa nay vừa quét tước xong đại điện, nàng ta còn tinh tế dùng vải dầu che lại toàn bộ chậu hoa nhài trong sân, nói là đêm qua quan sát ánh trăng, sợ rằng tối nay sẽ có mưa to.
Nhĩ Tình chỉ cảm thấy, Ngụy Anh Lạc này hành sự tinh tế, tâm tư thông tuệ, ngày sau được nương nương coi trọng...!Phó Hằng thiếu gia ưu ái, hẳn cũng không phải không có nguyên do.
Nghĩ đến đây, chưa được bao lâu, bên ngoài phòng đã có một đạo sấm sét đánh xuống, nháy mắt sáng tựa ban ngày.
Hạt mưa nặng nề từ trên không trung rơi xuống, tựa như châu sa.
Phú Sát Hoàng Hậu cả kinh, vội vàng bật dậy khỏi ghế, "Hoa của ta! Hoa nhài của ta!"
Khi chủ tớ ba người bọn họ chạy tới vườn hoa, Nhĩ Tình cũng ngây ngẩn cả người.
Những tấm vải dầu dày dặn kia không biết từ khi nào đã bị tháo xuống.
Lúc này trời đổ mưa càng lúc càng lớn, hoa nhài trong vườn sợ là không trụ nổi.
Mà nghe thấy tiếng động bên này, Ngụy Anh Lạc y phục mặc xộc xệch vội vàng từ trong làn mưa to chạy tới, quỳ rạp xuống trước mặt Hoàng hậu nương nương dập đầu lạy, " Nương nương tha tội, đều là lỗi của nô tỳ.
Hôm qua nô tỳ có quan sát nguyệt tượng, chạng vạng hôm nay đã dùng vải dầu phủ lên chậu hoa, nhưng chính là...".
ngôn tình ngược
"Chính là làm sao?" Hoàng Hậu nương nương nét mặt tức giận, đau lòng nhìn từng đóa hoa nhài trắng dập nát dưới mưa.
"Chính là...!Minh Ngọc tỷ tỷ nói ta ăn nói bậy bạ.
Còn nói...!nếu xảy ra chuyện gì, tất cả sẽ do một mình nàng gánh vác." Ngừng lại một lúc, nói tiếp, "Lúc chạng vạng, ta đi phủ vải dầu còn gặp Nhĩ Tình tỷ tỷ.
Có tỷ tỷ làm chứng cho nô tỳ." Thời điểm Ngụy Anh Lạc nói lời này, cổ rụt lại bộ dạng dường như rất sợ hãi.
Trong mưa trông như tiểu động vật đi lạc, chọc tâm người sinh trừu mến.
Nhĩ Tình nghe xong lời này, da đầu tê rần.
Nơi nào đó trong lòng đột nhiên quặn thắt.
Phú Sát Hoàng Hậu liếc thấy biểu tình do dự của Nhĩ Tình, thực sự nổi giận, mắng Minh Ngọc, "Hay cho câu tự mình gánh vác!"
Dứt lời, liền phất tay áo về phòng, lưu lại Minh Ngọc khuôn mặt nhỏ trắng bệch, không biết phải làm thế nào.
Ngụy Anh Lạc giờ phút này trong mắt bỗng hiện lên ý cười chế nhạo rất khó phát hiện.
Nhĩ Tình hầu hạ Hoàng Hậu nương nương nghỉ ngơi xong, liền tới gõ cửa phòng Minh Ngọc.
Vừa vào cửa, phát hiện nha đầu này cả người ướt sũng ngồi trong chăn nức nở.
Đem bát canh gừng khu hàn đặt lên tủ đầu giường, Nhĩ Tình cố xốc chăn lên, khuyên nhủ nàng uống nước canh nóng làm ấm người, khu hàn, tránh sinh bệnh.
Minh Ngọc khóc không ngừng, nước mắt càng lúc càng nhiều, nắm lấy cánh tay Nhĩ Tình không muốn buông, "Tỷ tỷ, tiện nhân kia cố ý! Ta không hề kêu nàng ta tháo bỏ vải dầu, Hoàng Hậu nương không cần giận ta, ô ô..."
Nhĩ Tình đem Minh Ngọc ôm vào trong ngực, dùng tay nhẹ nhàng vỗ về trên lưng nàng, nói lời an ủi.
Trong lòng nàng không khỏi suy nghĩ, cá tính của Minh Ngọc nàng hiểu rất rõ.
Chỉ là Ngụy Anh Lạc này...!so với tưởng tượng của nàng càng thêm phức tạp.
Cả đêm nghĩ tới nghĩ lui, sớm ngày hôm sau Nhĩ Tình liền quyết tâm.
Trước tiên nàng cần đi gặp một nhân vật lợi hại đã từng gặp qua một lần trong mộng.
Chú thích:
() Lan Lăng Vương đeo Vô Gián diện xuất binh: Lan Lăng Vương là một vị tướng nhà Bắc Tề, được cấp đất phong vương, gọi là Lan Lăng Vương.
Lan Lăng Vương kiêu dũng thiện chiến, đánh bại nhiều kẻ thù.
Nhưng trời sinh anh tuấn, lúc vào trận, mặt mày đẹp đẽ không cách nào tạo uy chấn nhiếp kẻ địch.
Thậm chí bị kẻ địch coi thường, Lan lăng Vương phải tốn rất nhiều công sức mới uy hiếp được kẻ địch.
Trong một lần đánh trận về, Lan Lăng Vương ngủ lại ở một ngôi miếu.
Lúc mê man thì bỗng thấy một con La Sát tướng mạo hung dữ, muốn ăn thịt người.
Vừa nhìn thấy tướng mạo Lan Lăng Vương đã lạnh mình, không kịp phản kháng đã bị quỷ nuốt.
Kinh hoàng tỉnh dậy thì ra là mơ.
Lan Lăng Vương cả đời chưa từng kinh hoàng như vậy bỗng nghĩ ra sáng kiến.
Lan Lăng Vương tự tạo ra một mặt nạ dựa theo mặt của con La Sát hung tợn.
Mặt nạ đó chính là Mặt Nạ Vô Gián.
Từ đó, mỗi lần ra trận, Lan Lăng Vương đều đeo mặt nạ.
Khi đeo vào như ác quỷ nhập thân.
Trên chiến trường, địch vừa thấy đã sợ, bách chiến bách thắng.
Ý tác giả miêu tả Phó Hằng diện mạo tuấn mỹ, âm nhu nhưng khí phách lại thâm trầm như bảo đao chưa rời vỏ.
Xuân phong công tử nhưng bên trong cũng phúc hắc không kém đâu ~
...