Điện Giật

chương 2: chương 2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Biên tập: Red Tea, Nguyệt Mẫn ┃ Chỉnh sửa: June

«Chương : »

Ba ngày sau, Úc Tri Niên đến gặp Lưu Hàn, người được mời phỏng vấn.

Lưu Hàn là bạn chung phòng với Úc Tri Niên hồi còn ở làng trong phố.

Y là một người nhiệt tình, thích đọc sách lúc rảnh rỗi, cũng đã giúp đỡ Úc Tri Niên không ít lần.

Bọn họ hẹn Lưu Hàn tại một tiệm mì ngoài trời, bên cạnh công trường mới xây.

Úc Tri Niên mời Lưu Hàn ăn một tô mì sợi, hai người vừa ăn vừa hàn huyên.

Giữa trưa nắng gắt, Úc Tri Niên không ăn nổi thứ gì nên chỉ gọi một chai soda đá.

Cả hai trò chuyện được một lúc thì Lưu Hàn nhận được cuộc gọi từ nhà thầu giục y về công trường.

Những gì cần hỏi Úc Tri Niên cũng đã hỏi, sau đó cậu trả tiền.

Lưu Hàn biết chẳng mấy chốc nữa Úc Tri Niên sẽ đi nên nắm tay không nỡ buông.

Sau khi chào tạm biệt, Úc Tri Niên bèn đi bộ đến ga tàu điện ngầm.

Đi được một đoạn, cảm giác quen thuộc chợt đến.

Cậu ngẩng đầu lên thì bỗng trông thấy đỉnh một tòa cao ốc quen quen, cậu giật mình nhận ra mình đã vô thức đi đến gần trường cấp ba.

Trường cấp ba vốn nằm ở ngoại thành, nhưng nhờ sự phát triển và mở rộng không ngừng của thành phố Ninh, xung quanh trường dần dà được bao bọc bởi các tòa nhà cao tầng, kết quả là trở thành khu trung tâm.

Tòa cao ốc mà cậu nhìn thấy là một tòa nhà đa phương tiện.

Tầng cao nhất dành cho nhóm kịch nội bộ của trường sử dụng, thỉnh thoảng họ sẽ diễn một vài vở kịch ở đó.

Có một lần Úc Tri Niên và Dương Khác đến xem kịch, vé do một em gái khóa dưới tặng.

Trong vở kịch, cô đóng vai một thiếu nữ tươi sáng.

Chiều hôm ấy, Úc Tri Niên mời Dương Khác đi xem kịch với mình.

Lúc đó, Dương Khác đang bơi ở nhà, vừa làm một vòng cho nóng người xong.

Còn Úc Tri Niên thì quỳ gối bên cạnh bể bơi, ngửi mùi nước tẩy thoang thoảng trong không khí.

Bể bơi xanh biếc, thoạt nhìn như đại dương hay bầu trời vào những ngày nắng.

Cửa sổ kính sát đất từ trần nhà rậm rạp bởi các loại cây xanh, ánh sáng phản quang dưới mặt nước chiếu thẳng lên trần nhà màu trắng tạo thành một vầng hào quang dao động, tạo nên một luồng hơi nóng ẩm vô hình trong hồ bơi.

Dương Khác ngâm mình dưới làn nước, ngẩng đầu lên nhìn Úc Tri Niên.

Nước trên mái tóc đen của hắn nhỏ xuống, chảy dọc từ hàm xuống cằm.

Úc Tri Niên nhớ rằng mình đã hỏi Dương Khác như vậy: "Mai bảy rưỡi cậu rảnh không, đi xem kịch với tớ nhé?"

Sau đó cậu chìa tấm vé đàn em tặng ra trước mặt Dương Khác để hắn có thể nhìn rõ hơn.

Nhưng không hiểu vì sao, tấm vé bỗng trượt khỏi tay cậu rồi rơi xuống hồ.

Dương Khác im lặng giúp cậu vớt tấm vé khỏi bể bơi.

Hắn cúi đầu khẽ nhìn lướt qua, cuối cùng nhảy lên bờ.

Vé kịch là dùng giấy trắng in màu, bị nước thấm ướt liền mềm nhũn, dính vào viên gạch ốp.

Úc Tri Niên hơi lúng túng nhận lấy, sau đó phát hiện hoa văn và chữ trên tấm vé đã hơi nhòe đi.

"Vé ướt như vậy liệu có vào xem được không?" Dương Khác hỏi cậu.

"Tớ không biết nữa." Úc Tri Niên do dự: "Chắc là được nhỉ."

Dương Khác đáp: "Cậu phơi nó đi rồi đợi mai xem sao." Hắn chấp nhận lời mời của Úc Tri Niên xong bèn nhảy xuống nước lần nữa.

Nội dung vở kịch hoàn toàn không để lại ấn tượng gì mấy cho Úc Tri Niên.

Cậu chỉ nhớ được khoảnh khắc cậu và Dương Khác cùng nhau đi vào rạp hát u ám của trường dưới màn đêm.

Học sinh chịu trách nhiệm soát vé lơ đãng ngó điện thoại, cũng không thắc mắc về tấm bị ướt và được hong khô của hai người.

Trong rạp thoang thoảng mùi đồ gỗ cũ kỹ.

Dương Khác yên tĩnh ngồi kế bên cậu, cùng cậu xem hết vở kịch.

Trong ký ức của Úc Tri Niên, những lần bọn họ ở bên nhau đều rất yên bình im ắng.

Dương Khác vốn không thích nói nhiều về chuyện riêng tư nên Úc Tri Niên cũng im lặng theo.

Sau khi vở kịch kết thúc, Úc Tri Niên nhận được tin nhắn của đàn em khóa dưới, nói muốn Úc Tri Niên vào hậu trường để gặp cô ấy.

Tài xế đã đến đúng giờ, đỗ ở ngoài cổng phía Bắc của rạp hát.

Dương Khác không về trước mà đi cùng Úc Tri Niên.

Hắn đứng chờ ngoài cửa sau của rạp hát.

Lúc Úc Tri Niên đi vào hậu trường, mấy cô bé lớp dưới đã đi rồi.

Một cô gái khá quen mắt đang chờ ở trong.

Cô giới thiệu bản thân một cách rất căng thẳng, lắp bắp nói thích Úc Tri Niên đã hai năm rồi.

Cô bé hỏi Úc Tri Niên có bạn gái chưa, Úc Tri Niên nhớ rõ mình đã trả lời cô bé rằng: "Chưa có, nhưng anh đang theo đuổi."

Cô bé ngẩn người, ngơ ngác một lúc mới nói: "Vậy chúc anh sớm theo đuổi được nha." Úc Tri Niên nói cảm ơn, sau đó cô bé khóc đến mức không kìm được.

Úc Tri Niên rất giỏi trong việc xử lý những tình huống như thế này nên khi ấy cũng cảm thấy không có gì khó khăn cả.

Cậu lịch sự chờ đến khi cô bé không còn khóc nữa rồi mới đi ra cùng cô.

Cô bé chạy thật nhanh về phía cầu thang.

Dương Khác đứng cạnh cây cột, khoanh tay lại chờ cậu.

"Ngại quá." Úc Tri Niên nói với Dương Khác: "Hơi lâu một chút."

Dương Khác cười cười với cậu, hiếm khi nói đùa mà hỏi Úc Tri Niên: "Có phải cậu đi đến đâu cũng chiêu ong dụ bướm vậy không."

"Làm gì có." Úc Tri Niên lơ mơ phủ nhận, thuận miệng đáp: "Tớ chỉ vào điền bảng khảo sát của câu lạc bộ kịch thôi."

"Thật à?" Dương Khác cao hơn Úc Tri Niên nửa cái đầu.

Ở đầu cầu thang, bóng của hắn bao phủ lấy cả người Úc Tri Niên, đôi mắt đen láy nhìn cậu, dùng một giọng điệu nhẹ nhõm mà nói: "Thế cậu lấy thêm một tờ nữa để tôi điền với."

Nhưng chỉ một giây sau, ông ngoại Dương Khác giục Úc Tri Niên đã về nhà rồi, hỏi kịch đã hết chưa, đã lên xe chưa.

Đoạn đối thoại đến đó là hết.

Khi đó Úc Tri Niên vẫn cho rằng Dương Khác đối xử với cậu không giống những người khác, họ thân thiết với nhau.

Họ đã biết bao nhiêu bí mật của nhau rồi, vậy nên quan hệ sẽ thân thiết hơn bạn bè bình thường.

Nhưng bây giờ cậu lại cảm thấy chưa chắc, có lẽ phần lớn là do hiểu lầm.

Dương Khác là người vừa khó hiểu vừa khó lấy lòng, hỉ nộ vô thường, biến ảo khó lường.

Động cơ hành vi của hắn, tư duy logic, có khi Úc Tri Niên phải phân tích cả đêm vẫn không thể hiểu nổi.

Úc Tri Niên phơi mình dưới cái nắng như thiêu đốt đến mức xây xẩm mặt mày.

Cậu đi bộ vào ga tàu điện ngầm, nhờ có bóng mát che chắn mà đầu óc cậu mới tỉnh táo đôi chút.

Lúc quét mã để vào ga và đợi xe thì Úc Tri Niên nhận được tin nhắn từ hãng hàng không, cho biết chuyến bay từ thành phố Ninh đến thành phố Hách vào ngày năm tháng năm đã mở bán.

Cậu còn chưa kịp nghĩ thì luật sư Lý, đại diện riêng của ông nội Dương Khác đã gọi điện tới.

Lúc này tàu điện ngầm vừa vào trạm, phát ra tiếng vang chói tai.

Ga Nam Kiều có rất nhiều khách.

Úc Tri Niên chen chúc với đám đông, bước sang một bên, nắm lấy cột kim loại rồi nghe điện thoại của Lý Lộc.

Phía bên Lý Lộc nói gì Úc Tri Niên nghe không rõ lắm, hỏi đi hỏi lại mới hiểu rõ được.

Ông ta nói, vé máy bay khi nãy là mình mua giùm Úc Tri Niên.

"Smith nói...!cậu sắp về rồi." Giọng luật sư Lý nói đứt quãng: "Liên quan tới chủ tịch Dương...!những chuyện ủy thác trong di chúc, chúng ta...!gặp nhau càng sớm càng tốt...!mua vé máy bay cho cậu luôn rồi."

"Nếu cậu thật sự...!từ bỏ những ủy thác này...!có rất nhiều thứ cần phải ký lắm."

"Hơn nữa...!những ủy thác này...!có một số quy định...!khá mơ hồ...!phải giải thích cặn kẽ cho cậu.

Mấy ngày nay...!cậu nên nghiêm túc xem xét lại...!rốt cuộc có muốn...!quyết định hay không."

"Tri Niên...!từ tận đáy lòng, cá nhân tôi không quá ủng hộ."

Úc Tri Niên ậm ừ.

Cúp điện thoại xong, bỗng nhiên Úc Tri Niên muốn nhắn một tin cho Dương Khác, nhưng cậu không biết mình có thể nói được cái gì.

Báo thời gian trở lại, đã thuê được phòng để dọn đồ khỏi nhà Dương Khác, hỏi thăm một chút tình hình Dương Khác dạo này.

Tóm lại cậu sẽ giả vờ như mọi thứ chưa từng xảy ra, sau đó trò chuyện thật vui vẻ.

Lẽ ra cậu nên nhận được phần thưởng cho sự hy sinh này.

Từ ga Nam Kiều đến ga Ninh tổng cộng có tám trạm, mất khoảng hai mươi lăm phút.

Úc Tri Niên suy nghĩ lại tất cả những gì đã nói ban nãy, cuối cùng nén nhịn mong muốn nói chuyện, tự nói với bản thân rằng Dương Khác chắc sẽ không thích nhận được bất cứ tin nhắn nào của cậu cả.

Bởi vì thụ động có nghĩa là không quan tâm, lạnh lùng có nghĩa là không thích.

Úc Tri Niên đã trưởng thành rồi.

Cửa mở, tàu điện ngầm đã đến trạm.

Úc Tri Niên kết thúc những vọng tưởng, nắm chặt điện thoại di động của mình, đeo túi xách lên và đi ra khỏi tàu.

Đầu ngón tay đặt trên mép điện thoại, cậu hơi khó chịu nhưng vẫn không thả lỏng.

Sau khi lên thang máy, xuống thang máy, ra khỏi nhà ga, cậu cầm điện thoại lên theo thói quen, có lẽ cậu đã kiểm tra màn hình đến mười ngàn lần rồi.

Sự không mong đợi cứ như những bong bóng nhỏ bé nổi lên từ đáy chai nước.

Khi Úc Tri Niên vẫn mãi không nhận được tin tức gì từ Dương Khác, cũng giống như bong bóng trên mặt nước vỡ tung.

️ Vân Tình Cung ️.

Truyện Chữ Hay