Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi Giản Lâm hỏi câu này trên điện thoại, là do cậu thật sự cảm thấy có chút kì lạ, cũng có chút khó hiểu.
Tính từ hôm mùng năm đến giờ, bọn họ tổng cộng cũng chỉ gặp sáu lần: Hai lần vào tối mùng năm, hai lần hôm tiến tổ, một lần trong phòng hội nghị, một lần nữa chính là hôm nay.
Cậu không tiếp xúc với anh nhiều, nói cũng không nói được bao nhiêu câu, dựa theo tình huống bình thường, Phương Lạc Bắc sẽ không thân thiết với cậu bằng những người khác trong đoàn phim.
Nhưng Giản Lâm lại có một trực giác rất tự nhiên: Nhiều người như vậy, Phương Lạc Bắc lại "thân" với cậu hơn.
Chính vì sự "gần gũi" như vậy, Phương Lạc Bắc vừa mới vào phòng trang điểm đã trực tiếp đến gần cậu ngồi, nhiều bàn trang điểm như vậy sao không ngồi chỗ khác mà chỉ ngồi ở gần cậu.
Ngoài ra còn có câu đùa "Có mơ ác mộng không?"
Giản Lâm yên lặng tiêu hóa sự "gần gũi" không hề có lí do trong mắt cậu, ngay lập tức hiểu thành hai chữ "Quen thuộc", đem những hoang mang trong lòng gõ thành chữ rồi đưa đến trước mặt Phương Lạc Bắc.
Những điều này hoàn toàn là hành động trong bản năng Giản Lâm, giống như lúc cậu và Nhị Béo bị ngăn ở bên ngoài, hành động đưa gói thuốc lá cho bảo vệ hoàn toàn là theo bản năng, không có suy nghĩ gì sâu xa.
Nhưng sự khác biệt chính là sau khi đưa hộp thuốc lá liền thuận lợi đi vào, thuận lợi nói vài câu.
Vào lúc màn hình điện thoại được đưa sang, động tác theo quán tính tiếp theo của Giản Lâm đột nhiên dừng lại, cả người cũng dừng lại, không có động tĩnh gì nữa, chỉ là cầm điện thoại ——
Không đúng.
Cậu đột nhiên nghĩ, như vậy không đúng.
Phương Lạc Bắc hình như không phát hiện cậu có gì "không đúng", ánh mắt nhìn sang mấy chữ trên điện thoại Giản Lâm.
Nhìn thoáng qua, rồi lại nâng mắt nhìn Giản Lâm qua gương trang điểm, trong mắt mang theo chút ý vị không rõ, sau đó anh thu ánh mắt tiếp tục xem WeChat, không nói gì.
Giản Lâm lập tức thu điện thoại lại, làm như mình chưa hỏi bất kì điều gì —— thật sự là cậu không nhận ra được hành động của mình rất không thích hợp, giống như không cho đối phương mặt mũi.
Thế nhưng khi đột nhiên nghĩ lại, người hỏi có quen hay không là cậu, nếu không thân thì vì sao lại chủ động hỏi?
Chủ động như vậy, ngược lại rất giống bọn họ rất thân nhau.
Thân đến mức toàn bộ người trong phòng trang điểm còn chưa có ai dám đến gần Phương Lạc Bắc, chỉ có cậu, còn tự nhiên và hợp lí như vậy.
Giản Lâm: "......"
Có thể do là buổi sáng ăn quá nhiều bánh bao, máu trong não không lưu thông kịp, dẫn đến choáng đầu.
Giản Lâm yên lặng quét sạch những hoang mang trong lòng, tiếp tục làm những gì cần phải làm trước đó.
Cậu gửi WeChat cho Nhị Béo: Chia những người bên đoàn phim này thành từng nhóm, gửi quảng cáo lên.
Nhị Béo rất nhanh liền trả lời: Đã nhận được! Lập tức chấp hành!
Nhị Béo: Thuận tiện xin chỉ thị lãnh đạo, nên có những gì trên quảng cáo nào?
Giản Lâm: Đồ ăn, đồ dùng, giải trí, tất cả những thứ có thể giao hàng tận nhà.
Nhị Béo: Làm quảng cáo rất đơn giản, nhưng chỗ của mày còn có thể vào không?
Đương nhiên là có thể.
Giản Lâm cũng mãi đến lúc vào trường quay mới nhớ tới: Lần này thật sự là cậu sẽ quay trong trường quay khép kín, tất cả những cảnh quay đều phải được hoàn thành, điều đó đồng nghĩa, nếu không có chuyện bất ngờ nào xảy ra, thì ba tháng này đều phải ở trường quay.
Nhiều người như vậy, về sau đều chỉ ở khách sạn trường quay, trường quay khách sạn, hai địa điểm duy nhất, những nơi khác đều không được đi, bởi vậy nên......!
Giản Lâm: Có thể đưa.
Cố gắng nhiều một chút, tốt nhất là cái gì cũng phải có.
Nhị Béo: Ừm, còn gì nữa không?
Còn có......!
Toàn bộ phòng trang điểm đều im lặng, Phương Lạc Bắc mới đến liền giống như phong tỏa toàn bộ không khí, không ai dám nói đùa như vừa nãy nữa, thay vào đó là một sự im ắng kì lạ, đến cả Trần Dương cũng chỉ an tĩnh mà cắm rễ ở sô pha.
Giản Lâm dựa vào lưng ghế, nghĩ.
Lúc này, có một nhân viên trang điểm nhỏ giọng nói thầm một câu: "Chết, tôi quên mang theo cọ rồi."
Giản Lâm cầm điện thoại.
Nhân viên trang điểm đó hỏi đồng nghiệp: "Bây giờ em có cần dùng không, cho chị mượn một chút."
Đồng nghiệp đưa cho nàng: "Hôm nào chúng ta ra ngoài mua một ít vẫn hơn."
Nhân viên trang điểm: "Đúng vậy, những dụng cụ cần sử dụng mượn qua mượn lại rất không tiện."
Giản Lâm: Còn có đồ trang điểm
Nhị Béo: Được rồi!
Nhị Béo: Không hổ là Tiểu Lâm ca của tao!
Giản Lâm nhìn điện thoại, khóe miệng cong lên, độ cong còn chưa kịp thu đã nghe được thanh âm của Trần Dương phía sau lưng.
"Có phải chị muốn cọ trang điểm kiểu này không? Hay là loại này, loại này, loại này, hoặc là loại này?"
Giản Lâm yên lặng quay đầu.
Phía sau, trong tay Trần Dương chính là một đống cọ trang điểm, có cây cọ có phần tay cầm màu đen, hay màu trắng cũng có, đến màu lông của đầu cọ cũng khác nhau, điểm giống nhau duy nhất là mỗi cây cọ đều có một túi nhựa đựng.
Mà những gì bọn họ cần đều được hắn tha thiết mà đẩy mạnh tiêu thụ: "Loại này sao? Ai! Có có, chỗ của em có cây cọ của Shiseido, chị xem có phải cái này không."
Nhân viên trang điểm bị hắn chọc cười, hỏi: "Cậu lợi hại quá đi, làm trợ lý còn mang theo cả dụng cụ trang điểm?"
Trong tay Trần Dương cầm các cọ trang điểm, tùy ý để nhân viên trang điểm chọn, nhỏ giọng ba hoa: "Không phải là do em sợ đến lúc các chị cần thì không kiếm được chỗ nào bán sao."
Nhân viên trang điểm: "Lấy cây này đi, bao nhiêu tiền?"
Trần Dương: " tệ." Nói xong liền lấy ra mã quét đã chuẩn bị từ trước, "Chị quét mã này đi."
Giản Lâm yên lặng nhìn tất cả: "......"
Đây thật đúng là, ngoại tuyến không thể chiến đấu trực tuyến, trực tuyến thực hiện được trực tiếp ngay lập tức tiến hành -.
Giản Lâm mím môi, cắn môi, quay đầu lại.
Từ đầu đến cuối, Phương Lạc Bắc đều ở một bên trả lời WeChat Triệu Húc Đông, một bên để ý động tĩnh bên cạnh.
Những động tĩnh này không cần anh phải cố ý quan sát, tầm mắt chỉ cần nhìn thoáng qua là biết chuyện gì đang xảy ra.
Lại nhìn thấy Giản Lâm quay đầu lại sau không nói gì mà bĩu môi, răng cửa nhẹ nhẹ cắn phần môi dưới, cứ như vậy rất giống con sói nhỏ không cam lòng mình không thể duỗi móng vuốt bây giờ, chỉ có thể quay người nhe răng ra.
Phương Lạc Bắc cảm thấy thú vị, dùng dư quang nhìn.
Trên WeChat ——
Triệu Húc Đông: Đúng rồi, hôm nay khởi động máy, thiếu niên diễn chung với anh thế nào?
Triệu Húc Đông:Thằng bé đó rất ít nói cũng rất ngoan, so với anh trông rất giống con cừu non.
Phương Lạc Bắc nhướng mày.
Cừu con?
Giản cừu con không bao lâu xuất hiện ở trưởng quay tổ B: Đó là một con đường lớn.
Khung cảnh được xây dựng là một con đường lớn bình thường: tường xây hai bên màu xám nhạt, lối đi dành cho người đi bộ được đắp bằng đá và gạch, bên lề có cây cảnh, trên đường có các vạch trắng để đỗ ô tô.
Vải xanh bao quanh phần đỉnh, toàn bộ phía sau bức tướng và phần cuối của con đường lớn để tiện cho làm hậu trường, ngoài ra tất cả những đạo cụ ở đây đều là thật, đến cả cây bên lề đường cũng được trồng quanh đất.
Nhận viên công tác đều rất bận rộn kiểm tra tất cả, Giản Lâm, Vân Dao, Khâu Soái, Trần Dương chỉ đứng ở trong góc yên lặng nhìn, cũng đồng thời cảm thán.
Vân Dao: "Oa ~"
Khâu Soái: "Quá chân thật."
Giản Lâm: "Lợi hại quá."
Trần Dương: "Nhiều tiền!"
Cảm khái xong, chính là chờ.
Không phải chờ đóng phim, mà là chờ đạo diễn gọi bọn họ đi qua đọc kịch bản cũng lời thoại và thảo luận về vị trí cùng cách quay lần này.
Tương đương với việc bọn họ ngoại trừ đã trang điểm và người thì cái gì cũng không có, mọi người đều rất bận, không ai để ý đến bọn họ cả.
Đợi được hai mươi phút, Vân Dao đã bắt đầu thấy mệt: "Ít nhất thì hôm nay cũng phải đem kịch bản cho chúng ta chứ.
Trang điểm cho rõ đẹp rồi đến cả một tờ giấy cũng không có."
Khâu Soái tốt xấu cũng là diễn viên chính quy, quay nhiều rồi cũng quen: "Chờ đi."
Quay đầu lại thì phát hiện Giản Lâm cùng Trần Dương lão luyện đã ngồi vào một góc từ lúc nào.
"?"
Trần Dương vẫy vẫy tay với bọn họ: "Tới đây tới đây."
Khâu Soái cùng Vân Dao đi qua buồn bực: "Hai người làm thế nào......?"
Giản Lâm coi đó là điều đương nhiên: "Phải đợi thật lâu."
Trần Dương cũng là người từng trải: "Ngồi đi, đứng chờ nữa sẽ mệt chết."
Sự thật chứng minh, cho dù chỉ làm diễn viên quần chúng cũng hiểu rõ tình huống hơn những người mới vào đoàn.
Ngày đầu tiên khởi động máy, đâu chỉ là kiểm tra, sửa lỗi thiết bị không đâu, tổ đạo diễn và tổ quay phim phải bàn luận với nhau về sơ đồ kết cấu của ánh sáng nửa ngày, trường quay bên này ồn ào bận rộn, tổ A kế bên cũng không khác gì, cùng trong một trường quay, động tĩnh hai bên dường như đang hòa âm lại hết đợt này đến đợt khác.
Vân Dao không hề chuẩn bị gì, Khâu Soái chuẩn bị không đủ, hai người không có việc gì làm ngoại trừ lướt điện thoại, nghe nhạc, ngồi ở trong một góc ngáp liên miên.
Ngược lại Giản Lâm cùng Trần Dương vô cùng có tinh thần, người phía sau cầm máy chơi game ấn không ngừng, người trước tùy tiện ăn gì đó rồi lại uống nước, hầu hết thời gian là xem điện thoại.
Vân Dao cảm thấy nếu không có cà phê thì bản thân nhất định sẽ hôn mê ngay lập tức, Trần Dương liền mò trong ba lô một lúc rồi lôi ra mấy bịch cà phê hòa tan: "Muốn không?"
Hai mắt Vân Dao sáng rực: "Muốn!"
Trần Dương da mặt đủ dày: "Năm tệ, tôi có ly giấy dùng một lần, miễn phí."
Vân Dao kinh ngạc, còn có chuyện này sao?
Khâu Soái quay đầu: "Vậy cậu có kẹo cao su không?"
Hai tay Trần Dương lại mò trong ba lâu: "Có a, cậu muốn loại nào, tôi có Doublemint và Stride, Doublemint rẻ hơn, còn Stride thì đắt hơn."
Không chờ Khâu Soái hỏi bao nhiêu tiền, Giản Lâm đã ngẩng đầu: "Thu % phí vào trường quay."
Trần Dương quay đầu trừng mắt: "Dựa vào cái gì?!"
Giản Lâm mặc một chiếc áo khoác màu đen dài vừa phải, ngồi xếp bằng dưới đất, dựa vào một hộp gỗ lớn các thiết bị lắp ráp tại đoàn phim phía sau, nhìn chằm chằm hắn, nói với giọng điệu lười biếng: "Dựa vào việc cậu không có thẻ vào cửa, dựa vào việc cậu đi vào với thân phận là trợ lý của tôi."
Trần Dương: "......"
Giản Lâm: "Khoản tiền như vậy cũng giống như đi mua sắm thôi, mỗi tháng sẽ được chia cho người kinh doanh."
Trần Dương: "......!Sao cậu lại có thể dứt khoát giựt tiền như thế?"
Giản Lâm: "Trái pháp luật sao?"
Khâu Soái cùng Vân Dao cười muốn ngã ra đất, hai người này quá thú vị rồi.
Đúng lúc này, có người chạy lại kêu: "Thầy Tiểu Giản? Thầy Tiểu Giản có ở đây không?"
Giản Lâm đứng lên: "Bên này."
Người nọ bước nhanh lại gần: "Bên này vẫn chưa quay đúng chứ? Nếu chưa bắt đầu thì cậu có thể qua tổ A không, La đạo gọi qua đó một chuyến."
Nếu là người chưa quen, sau khi thấy tổ B chưa có ý định quay khả năng sẽ trực tiếp đi sang tổ A, người thông minh hơn sẽ biết đến chào đạo diễn một cái.
Nhưng Giản Lân không nhúc nhích, không nói đi cũng không nói không đi, cậu chỉ nhướng mấy ý bảo người nọ nhìn đạo diễn của tổ B đứng cách đó không xa.
Người tới sửng sốt một chút, không nghĩ tới Giản Lâm nhìn trẻ như vậy, còn là người mới mà có thể hiểu chuyện của đoàn phim như vậy.
Vốn cậu cùng không muốn nói nhiều cho tốn sức, thế nhưng sau khi nghe như vậy, nếu đã hiểu, chỉ có thể gật đầu chạy đến chỗ đạo diễn tổ B chào hỏi.
Vân Dao cùng Khâu Soái vẫn đang ngồi dưới đất, nàng lặng lẽ hỏi Khâu Soái: "Phải như vậy sao?"
Khâu Soái thấp giọng giải thích: "Trên tờ giấy thông báo đã ghi tổ nào thì diễn viên liền phải ngồi ngốc ở tổ ấy, không nói tiếng nào mà đi đến tổ khác, đến lúc đạo diễn không tìm thấy người chậm tiến độ quay sẽ mắng."
Trần Dương, người mới lôi cà phê cùng kẹo cao su ra giờ đang ngồi dọn lại, nói: "Lỡ như gặp phải đạo diễn có tính tình kém, có thể ngày nào cũng bị chửi, quay ngày nào chửi ngày đó."
Sau khi tổ B gật đầu thả người, Trần Dương đi theo Giản Lâm, Giản Lâm đi theo nhân viên công tác sang tổ A kế bên.
Tổ A lúc này cũng là quay ngoại cảnh, được treo vải xanh đồng dạng: Ở đây chính là hoa viên nhỏ của một khu dân cư.
La Hồng là đạo diễn tổ bên này, anh ta đang đứng bên trong vườn cùng Phương Lạc Bắc nói về cái gì đó, sau khi thấy Giản Lâm tới liền vẫy tay.
Trần Dương đứng bên ngoài, chỉ có một mình Giản Lâm đi đến, La Hồng nói: "Cảnh này muốn mượn cậu một chút.
Vừa vặn, cứ mặc như vậy đi, quần áo cũng không cần thay."
Những thay đổi như vậy là bình thường, trong đoàn phim kịch bản là chết, đạo diễn là sống.
Giản Lâm gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Phương Lạc Bắc cũng đứng ở đó nhìn cậu không nói lời nào.
Cảnh quay lần này của tổ A rất đơn giản: La Dự ( Phương Lạc Bắc) sau khi đến thăm sư mẫu [vợ của thầy dạy mình], lúc xuống lầu chuẩn bị về nhà, đi ngang qua hoa viên thì thấy trong một góc của hoa viên Lâm Hi ( Giản Lâm) nằm trên một chiếc ghế ngủ quên.
Cốt truyện ban đầu chỉ có hoa viên, không có Lâm Hi ngủ trên ghế, vừa nãy La Hồng cùng phó đạo diễn và tổ sản xuất thảo luận một chút, lại cùng Phương Lạc Bắc nói thêm vài câu thì ai cũng đều cảm thấy đoạn này thêm Lâm Hi sẽ càng tốt.
Nói xong, La Hồng ý bảo Giản Lâm nằm xuống ghế đi, Giản Lâm nghe lời làm theo nằm xuống, mấy người tổ đạo diễn, tổ ánh sáng, tổ quay phim đứng xung quanh điều chỉnh tư thế ngủ cho Giản Lâm.
"Nghiêng sang bên này một chút, ừm, đúng rồi."
"Chỗ này phải như vậy ánh sáng mới tốt, mới không có đốm sáng, phải có ánh sáng tự nhiên dừng trên mặt nữa mới hiệu quả."
"Cái chân này cong lại một chút."
"Còn có cánh tay."
"Mặt, mặt nghiêng sang bên này một tí cằm thu vào."
"Nhắm mắt lại."
......!
Ngay sau đó, một bức tranh tổng thể hiện ra: Giản Lâm gối cánh tay nằm trên ghế, người hơi nghiêng sang một bên, chiếc ghế ngắn không đủ chứa cả người cậu nên một chân cậu phải cong lại, đầu gối hướng ra ngoài, chân còn lại thẳng, đến một nửa bắp chân cũng không lộ ra bên ngoài ghế dựa.
Có người vẫn còn đang đứng bên cạnh ghế, có người đã rời đi, đám La Hồng bọn họ tiếp tục thảo luận, Giản Lâm dựa theo tư thế vừa này vẫn không nhúc nhích mà nằm im, nhìn chằm chằm một bụi cây trong hoa viên trước mắt mình.
Một lát sau, giọng của La Hồng vang lên: "Thầy Lạc nhìn xem, còn có chỗ nào cần điểu chỉnh nữa không."
Bước chân của Phương Lạc Bắc cùng tầm mắt Giản Lâm đồng thời nâng lên, một người đến gần cái ghế, một người nhìn người đang đi tới.
Khoảng cách đối diện của họ rất lớn, Phương Lạc Bắc rũ mắt, Giản Lâm nâng mắt, không có nội dung nào, cả lời thoại cũng không có.
Nhưng mà giây tiếp theo, Phương Lạc Bắc vươn tay kéo gấu áo trong áo khoác của Giản Lâm ra khỏi vạt quần, rồi kéo nó lên để lộ một phần bụng.
Giản Lâm sửng sốt nhưng không hề động đậy, Phương Lạc Bắc thu tay lại, nhìn cậu nói bâng quơ một câu: "Đừng khẩn trương, tôi không làm gì cả."
Chú thích:
Doublemint:
Stride
.