Giản Lâm nhận hộp cơm, nói trong lòng: Đây không phải là vấn đề về đầu bếp, đây là vấn đề về lãnh đạo.
Dưới sự diễn xuất ổn định của mình, Giản Lâm đứng chờ một người đàn ông gầy gò, mỏ chuột tai khỉ đến.
Người đàn ông đó gầy nhưng không cao, chắc còn chưa đến m, áo len khoác ngoài chiếc áo ghi lê màu nâu, dáng người nhỏ yếu, cậu không có ý xúc phạm đâu nhưng người đàn ông đấy vừa chạy vừa nhảy quả thực vô cùng giống con khỉ.
Hắn chính là người phụ trách sản xuất đã cắt đứt liên lạc với Giản Lâm – Hoàng Minh hay còn được gọi là Hoàng gầy.
Trong ê-kíp sản xuất do giảm đốc sản xuất đứng đầu, ngoài bản thân giám đốc là người có quyền lực cao nhất thì quyền hắn là lớn nhất, những chuyện chính thì giám đốc làm, còn những chuyện không đáng để quan tâm thì hắn làm.
Giám đốc mấy ngày hôm trước có nói: "Sắp xếp xe đón đưa tận cửa, lái xe đi qua đi lại không tốn thời gian, chuẩn bị sớm đi là vừa."
Hoàng gầy: "Được, giờ tôi đi làm ngay."
Vừa quay đầu đã trở mặt, xe hay gì đó hắn mới không thèm sắp xếp =)))
Lúc này đi ra đón Giản Lâm cũng chỉ là đang làm bộ, thật ra hắn căn bản không đem diễn viên chính mới này để vào mắt.
Giản Lâm? Ai vậy, không quen biết.
Ồ, đã sắp tới rồi sao? Đi thì đi đi, người mới mà thôi, lại còn không có tiếng tăm, lấy gì để có đãi ngộ xe đón xe rước.
Nhưng chuyện gì cũng không thể làm tuyệt đối, trước mặt người ta vẫn phải làm bộ làm tịch, ít nhiều gì cũng là diễn viên chính.
Hoàng gầy chạy ra từ khách sạn, khuôn mặt bày ra biểu tình hối lỗi: "Giản Lâm đúng không?"
"Xin lỗi, xin lỗi, là do tôi không chuẩn bị tốt."
"Hành lý đưa cho tôi đi, để tôi cầm cho, không không không, cậu cứ nghỉ ngơi đã, để tôi."
"Nặng hả? Không sao cả, vali có bánh xe kéo, có thể nặng thế nào được......"
"!"
Âm thanh thân thiện làm bộ làm tịch đột nhiên im bặt, bởi Hoàng gầy phát hiện Giản Lâm không hề khách khí với hắn, và hai cái vali kia thì hắn không thể nào nhẹ nhàng kéo đi được.
Không chỉ có bởi vì vali nặng, chủ yếu là bởi vì những cái bánh xe kém chất lượng đã bị dính bùn.
Hoàng gầy: "......" Đậu móa.
Giản Lâm thu tất cả vào trong mắt, đáy mắt mỉm cười, cũng giả vờ: "Hay để tôi xách cho."
Hoàng gầy cười gượng: "Xem ra cậu mang nhiều đồ lắm ha."
Giản Lâm: "Bởi vì phải quay ba tháng, cho nên mang thêm nhiều quần áo cùng đồ dùng sinh hoạt."
Đồ dùng sinh hoạt của cậu là đá hay gì mà nặng đến thế!?
Hoàng gầy: "Thật ra ở đây có siêu thị, cần cái gì cũng có thể mua, không cần mang nhiều đồ như vậy."
Nói xong buông vali xuống, quơ quơ cánh tay, tự tìm cho mình một cái bậc thang: "Vậy cũng......!được, cậu xách đi, lỡ tôi mạnh tay quá lại làm hỏng mất đồ quan trọng của cậu."
Giản Lâm cầm lấy, mỗi tay một cái vali.
Hoàng gầy dùng dư quang thoáng nhìn, nhìn thiếu niên bên cạnh kéo hai chiếc vali nhẹ nhàng bước đi, hắn đột nhiên cảm thấy mất mặt; lại quay đầu nhìn thêm vài cái, phát hiện Giản Lâm từ khuôn mặt đến vóc người chỗ nào cũng đều là ngàn dặm mới tìm được một, vô cùng có chút tự tìm mất mặt không thoải mái.
A, đúng là..
Vì thế vừa đến sảnh lớn của khách sạn, còn không đợi làm thủ tục nhận phòng, Hoàng gầy đã tìm lí do trốn trước.
Trước khi trốn hắn chỉ nói một câu mình đang vội, một câu chăm sóc đúng trách nhiệm nghề của hắn cũng không có, để lại một mình Giản Lâm trước quầy lễ tân.
Sau quầy lễ tân là một cô gái mới hai mươi, nhìn thấy Giản Lâm hai mắt cũng muốn trố ra, thầm nghĩ đây là diễn viên sao? Quá đẹp trai rồi! Cơ mà hơi lạ mắt, mình chưa thấy ở trên TV bao giờ, người mới sao?
Lại nhận chứng minh nhân dân, !?
!!!
Má ơi! là có thể sinh ra một khuôn mặt như vậy sao? đó!!!
Cô tiếp tân trong lòng mạnh mẽ hít không khí, ngoài mặt bình tĩnh, nhìn máy tính xử lý thủ tục, nói: "Phòng ngài ở tầng , thanh máy ở hành lang bên phải."
Ánh mắt Giản Lâm nhìn qua quầy lễ tân cùng sảnh khách sạn: "Tôi biết rồi, cảm ơn."
Cô tiếp tân: "Lầu một có nhà ăn cùng siêu thị, đều mở /, lầu hai có phòng tập thể thao, mở từ giờ sáng đến giờ tối.
Có việc gì thì có thể gọi số tổng tài, ba số không." Nói rồi đưa cho cậu thẻ phòng và chứng minh nhân dân.
Giản Lâm nhần lấy, nhìn số phòng: .
Cô tiếp tân lễ phép mỉm cười: "Chúc quý khách nhận phòng vui vẻ." Nội tâm: Đẹp trai đẹp trai quá đi mất!
Giản Lâm quá đẹp trai kéo hai cái vali không thể nào đẹp hơn bước vào thang máy lên lầu.
, đây một căn phòng kinh doanh với diện tích hơn mét vuông.
Bên tay trái là buồng tắm, tay phải là tủ quần áo và bàn trà, bên trong có cái giường màu trắng lớn đơn giản, ngoài ra cũng có TV, internet, điều hòa, thứ gì nên có đều có.
Ở những đoàn phim không thiếu tiền khác, đây tuyệt đối không phải là đãi ngộ mà diễn viên chính nên có, cho dù là diễn viên chính mới đi chăng nữa.
Bởi vì Giản Lâm vừa mới đi dạo vài vòng dưới lầu, đây là khách sạn cấp tốc, tiêu gian, phổ gian, giường lớn, thương vụ, thêm mấy thứ hiện đại, phòng cậu ở đã là phòng tốt nhất.
Thật ra ngẫm lại là có thể hiểu, toàn bộ hạng mục từ đầu đến cuối những gì chỉ cần có thể tàng hình liền tàng hình, nơi quay phim cũng là bãi đất hoang trước sau không nhà ở, không có hàng quán.
Một khách sạn như vậy, cho dù có không tốt cũng là bởi vì gấp rút xây dựng để đẩy nhanh tiến độ quay phim, đoàn phim có thể sắp xếp nhiều người như thế đã là không tồi, làm gì còn thời gian bố trí những cái khác.
Trong lòng Giản Lâm hiểu rõ, đây không phải đoàn phim keo kiệt, cũng không phải ai cố ý sắp xếp cho cậu phòng này.
Cơ mà cũng không phải cậu muốn bắt bẻ, những lúc làm diễn viên quần chúng đóng phim vào buổi tối, chỗ ngủ đều là lộ thiên, mái hiên hay lều, hay bất kì chỗ nào chỉ cần chỗ đó trông không quá thảm, so sánh với điều kiện đơn sơ trước kia phòng thương vụ này đã đủ tốt.
Vẫn là câu nói kia, lòng yên lặng.
Giản Lâm thu dọn hành lý—— đẩy một cái vali đến sát tường, mở cái vali còn lại lấy quần áo và đồ dùng sinh hoạt bên trong ra sắp xếp.
Trước khi sắp xếp, cậu lấy điện thoại ra nhắn tin cho Chương Niệm Niệm và Giản Lai báo cậu đã tới rồi.
Chương Niệm Niệm lúc này còn đang học, không trả lời.
Giản Lai rất nhanh đã trả lời: Được.
Vừa nhìn là biết đang bận trông tiệm, không rảnh để diễn cảnh huynh đệ tình thâm.
Giản Lâm thu dọn hành lý, chưa được một lúc thì Nhị Béo đã gọi điện thoại lại: "Đoàn phim của mày không biết muốn quay cái gì mà làm thần thần bí bí, tao phí nước miếng cả buổi cũng không lấy được gì.
Chỉ có thể giúp mày đi xin WeChat của bảo vệ cửa, đang gửi sang cho mày, đợi một chút."
Nhị Béo cũng không nhiều lời: "Tao về đã, mày có việc thì gọi tao, tao lập tức tới dù sao cũng không xa."
Giản Lâm: "Oke."
Vừa mới tới, không có gì để dọn dẹp, đồ đạc cũng được thu dọn nhanh chóng, trong lúc này thỉnh thoảng sẽ có tiếng bước chân, tiếng bánh xe của vali từ bên ngoài cánh cửa truyền vào phòng.
Giác quan của Giản Lâm rất nhạy, nghe được rất rõ ràng, nhàn rỗi quá liền thử phân loại, nhóm người vừa đi qua có khoảng bốn đến năm người, trong đó có một nữ sinh đã đi qua đi lại hành lang khá nhiều lần, vừa đi vừa nhỏ giọng nói thầm, hẳn là đang bất mãn với cái gì đó.
Giản Lâm thường ngồi xổm trong đoàn phim, quen người, lại càng quen đủ loại âm thanh vang lên bên tai.
Cậu không để ý nữa, tiếp tục dọn cho xong.
Chờ đến lúc xong hết tất cả, Giản Lâm mới đến thang máy xuống lầu.
Một là để làm quen với môi trường, hai là ăn cơm trưa —— nếu ê-kíp sản xuất không để ý cậu, cũng không báo cho cậu cần làm những gì, thì cậu đành tự quản bản thân vậy.
Điều tốt là căn tin ở lầu một luôn được tự chọn đồ ăn ngay cả khi giờ đã là chiều rồi, nhưng mà ——
"Đây là thức ăn kiểu gì vậy? Sao lại mặn như thế!?"
"Đệt, như thế này ai ăn được."
Căn tin ở khách sạn chuyên dụng trong đoàn phim là một nhà hàng buffet, thức ăn được hâm nóng trong nồi giữ nhiệt, được bày trên hai cái bàn dài đã trải khăn trắng, có thịt, có rau cũng có hoa quả, chén đũa để ở góc bàn, muốn ăn cái gì thì tự mình lấy.
Giờ phút này đã là hơn hai giờ chiều, nhà ăn rất ít người.
Giản Lâm đội một chiếc mũ lưỡi trai màu xám, vào vào cửa đã bước về phía bàn ăn, đưa lưng về hướng sảnh ăn.
Không ai chú ý tới cậu, bởi ai cũng cho rằng chắc cậu cũng chỉ là công nhân của đoàn phim.
Bởi vì đây là dự án mới, không ai quen ai, những người tới cơ bản đều ngồi ăn một mình, nhưng hành vi của tất cả mọi người lại rất đồng đều: Lấy cơm, ngồi xuống, đưa đồ ăn vào miệng, nhíu mày, phun ra.
Giản Lâm cũng không kìm được mà nhổ ra.
Có hàng vạn đầu bếp trên cuộc đời này, vậy mà ở đây còn mời được người nấu khó ăn như vậy cũng thật là có trình độ.
Giản Lâm không nhẫn tâm tự đầu độc chính mình, lưu loát thả đũa xuống, rút khăn giấy lau miệng.
Bàn ăn phía sau truyền đến động tĩnh.
Một người nam nhân lớn tiếng nói: "Như vậy cũng quá khó ăn rồi! Tổ kịch vụ đều mặc kệ hết sao?"
Một người khác: "Shh."
"Cái gì?"
"Ngày hôm qua tôi đã tới rồi, buổi sáng đã nghe người ta nói, căn tin bên này không phải do khách sạn phụ trách, là đoàn phim chúng ta tự mình làm."
"Vậy thì không phải vừa lúc sao, tìm tổ kịch vụ, bảo bọn họ đổi đầu bếp."
"Cậu như thế thì không hiểu rõ rồi, tổ trợ lý sản xuất chính là một cái hố sâu, cả đoàn phim ngoại trừ đóng phim, còn cái gì không phải họ quản nữa? Đồ ăn ăn ngon hay không, chả lẽ bọn họ có thể không biết?"
"Có ý gì?"
"Haha, còn có thể có ý gì, ra oai phủ đầu chứ còn gì, khiến cho tất cả đều phải hiểu rằng, những ngày tháng sau này đắc tội ai thì đắc tội chứ đừng đắc tội bọn họ."
"Đệt."
"Đừng có lại gần, đi thôi."
"Đi đi đi, không ăn nữa, lão tử đến siêu thị bên cạnh mua mì gói.
Cơ mà biểu tình này của cậu có ý gì?"
"Siêu thị bên cạnh cũng là trợ lý sản xuất lo, mì gói tệ một bịch, cậu muốn mua không?"
"Đệch mợ!"
Giản Lâm: Tôi cũng đệch mợ.
Thật ra Giản Lâm trước kia đã từng bỏ bữa, đã từng ăn không đúng giờ, cho dù có hoạt động cả ngày cũng không có vấn đề gì.
Nhưng từ khi cậu qua tuổi, kỹ năng này cứ thế qua một đêm đột nhiên biến mất, không ăn là không có khả năng, ăn không đủ no là không đủ, tuổi rồi không ăn chính là muốn đòi mạng cậu.
Mới vừa đến còn chưa được một ngày, diễn cũng chưa kịp diễn, tổ trợ lý sản xuất làm như vậy cũng gần như muốn mạng cậu.
Giản Lâm bỏ khăn giấy xuống bàn, đứng dậy.
Nhưng cậu không giống như hai nam nhân bàn phía sau trực tiếp rời đi, mà là đến hỏi bác gái đứng bên cạnh bàn thức ăn đóng một hộp cơm trắng mang về.
Bác gái nhìn gương mặt tuấn tú trước mặt, bản năng làm mẹ bộc phát: "Không ăn nổi sao, các cháu nên nói với lãnh đạo vài câu, không phải đầu bếp bên khách sạn của dì nên không quản được.
Ăn mỗi cơm trắng không có dinh dưỡng đâu."
Giản Lâm nhận hộp cơm, nói trong lòng: Đây không phải là vấn đề về đầu bếp, đây là vấn đề về lãnh đạo.
Chuyến đi đến căn tin lần này thật sự tệ, Giản Lâm xách theo hộp cơm đóng gói, không vội vã lên lầu, mà là đến siêu thị bên cạnh mua đồ ăn trước.
Không đi thì hay rồi, vừa đi liền muốn mất luôn cái mạng nhỏ mới mười tám của mình.
tệ một gói mì gói thì tính là gì, sữa chua bên ngoài có , tệ, bên này thống nhất bán hết, bánh mì, bánh quy, đồ ăn vặt toàn bộ đều tăng gấp bội, cả bịt mắt, băng keo cá nhân, bình giữ ấm, bình xịt vết thương hay đồ dùng hằng ngày bình thường cũng bị tăng giá.
Khó trách lúc vừa mới đi vào, hai người nam nhân lúc nãy ở bên nhà hàng đã trắng tay rời khỏi từ cửa bên kia, bóng dáng chứa đầy bất đắc dĩ: Tôi không xứng.
Giản Lâm cũng trốn luôn.
Cậu lên lầu, động tác không chút dư thừa, vừa vào cửa liền lôi cái vali được dựng ở ven tường, đặt nó xuống, kéo khóa rồi mở ra ——
Trong góc của vali có một bịch nilon lớn, trong đó toàn bộ là túi đóng gói chân không màu trắng.
Túi chân không trong suốt, phát họa rõ hình dạng nguyên bản của món đồ bên trong nó: một miếng đùi gà dài, một quả trứng.
Giản Lâm thản nhiên cầm lấy một cái, dùng răng xé một bên của túi rồi nhẹ nhàng bóc ra......!
Miếng đùi gà bên trong được ướp thơm nồng, đây chính là đùi gà đặc trưng của quán cháo dì Chương với giá tệ một cái.
Giản Lâm bước đến bên bàn, ngồi xuống ghế rồi mở hộp cơm trắng ra, đặt đùi gà lên phía trên, mới vừa bẻ đôi đũa dùng một lần ra, mùi thịt đã khuếch tán trong căn phòng nhỏ.
Giản Lâm: Ăn thôi.
Mới vừa cắn được hai miếng điện thoại cậu rung lên.
Giản Lâm một bên ăn một bên cầm lấy di động.
Chương Niệm Niệm: Oa! Đã tới rồi sao!
Chương Niệm Niệm: Đoàn phim mới có phải vô cùng tuyệt không?!
Chương Niệm Niệm: Khách sạn sao? Phòng xa hoa? Buffet hải sản?
Giản Lâm nhai cơm, nhìn những câu hỏi tò mò của em gái, hé môi nở nụ cười.
Một tay cậu cầm đũa, một tay trả lời tin nhắn của Chương Niệm Niệm.
Giản Lâm: Ừ, anh đang ăn tôm hùm.
Giản Lâm: Muốn anh gửi ảnh cho em xem không?
Chương Niệm Niệm: No!!!! Em không cần xem!! Đừng có gửi cho em!! Tí nữa em còn có một bài kiểm tra trên lớp! Anh đừng có mà hại em! Em không muốn rớt nước miếng xuống bài thi đâu!
Giản Lâm cười, trả lời cô: Vậy thì anh gửi cho em bò bít tết?
Chương Niệm Niệm: Em muốn chặn anh!
Giản Lâm: Còn có ly sữa gừng em thích nhất.
Chương Niệm Niệm: ( mỉm cười) Em đã chặn ăn.
Ba cái đùi gà, hai cái trứng kho, một phần cơm, một bữa cơm đủ viên mãn.
Chương Niệm Niệm phải đi học, WeChat rất nhanh liền trở về trạng thái yên lặng.
Giản Lâm dọn dẹp chỗ ăn cơm, đứng bên cạnh bàn một lúc đột nhiên nghĩ ra điều gì.
Vài giây sau, cậu ngồi xổm xuống bên hành lý, mò mò trong vali một hồi rồi lấy ra một cái hộp.
Đây là món quà mà cậu nhận được trước khi đến, một cô diễn viên quần chúng đã đưa cho cậu, chiếc hộp không lớn, bên trên được in mấy chữ: Meow Machine.
Thật ra đây chính là máy in tùy thân, giấy in không to, thâm chí còn không bằng lòng bàn tay, chỉ cần bạn cài APP kết nối Internet là có thể in bất cứ tài liệu và ảnh nào.
Máy nguyên bản cũng đã có ba cuộn giấy in.
Mục đích cô đó gửi thứ này cho Giản Lâm ban đầu là để cậu mang đi khắp nơi để in lời thoại cho tiện, nhưng hiện tại......!
Giản Lâm nghĩ nghĩ, cảm thấy nó còn có thể làm việc khác.
Cậu một bên mở bao ra một bên gửi tin nhắn thoại cho Nhị Béo: "Hôm nay có rảnh không?"
Nhị Béo rất nhanh đã trả lời: "Làm sao vậy?" Lại nói: "Nếu mày có chuyện gì tìm tao, tao không rảnh cũng phải rảnh."
Giản Lâm nhìn cái máy Meow trong tay: "Vậy thì làm cho mày không rảnh."
Sau đó không lâu, trong WeChat của đoàn phim có tên là【 Nhổ máu vào vẻ mặt của Hoàng cẩu () 】, xuất hiện một tấm ảnh chụp.
Ảnh chụp chính là một tờ giấy được kẹp vào trong cửa, trên tờ giấy trắng có ghi:
【Cửa hàng chúng tôi hỗ trợ giao hàng tận nơi tại khách sạn, bao gồm những món như:
Malatang
Thức ăn nhanh
Bún
Cháo gạo kê
Cơm chiên
Cơm phần
Mì
Miễn phí tiền ship cho các hóa đơn trên tệ!
Tệp đính kém: có thể giúp mua nhu yếu phẩm hàng ngày, thuốc men, v.v.
(hai nhân dân tệ để chạy việc vặt cho một đơn hàng)
Vui lòng thêm WeChat: [ mã QR ]】
Nhân viên công tác A: Các đồng chí! Tôi mới vừa nhặt được ở hành lang, tôi cũng đã thêm WeChat rồi, là thật đấy!
A: Không cần phải chạy thật xa đến cửa lấy! Họ có thể đem vào tận nơi cho chúng ta! Xuống lầu lấy là được!
Toàn bộ nhóm:!!!!!
A: Tôi còn hỏi, anh ta có thể ship bao nhiều phần một lần, anh ta nói bao nhiêu cũng có thể! Bao nhiêu phần cũng được!
A: Nếu mua nhiều hơn thì có thể chạy vặt đi mua đồ dùng hằng ngày cho chúng ta miễn phí, không cần hai tệ kia luôn!
A: Nhanh lên, mọi người nhanh chóng trốn tổ trợ lý sản xuất cũng lão Hoàng cẩu kia, lén lút thông báo cho hàng xóm, chúng ta có cơm ăn rồi! ~
Một bên khác, phòng .
Giản Lâm ấn mở tin nhắn thoại trên WeChat.
Nhị Béo: "Đậu má, WeChat tao sắp nổ rồi, tất cả đều là đơn đặt hàng! Tao thật sự muốn quỳ lạy mày!"
"Hãy bình thân." Giản Lâm: "Nếu họ gọi mì thì mày nên nói trước, sau một thời gian dài, mì sẽ bị nở ra cho nên mì và súp phải rách riêng ra, lẩu cay cũng thế."
Nhị Béo hỏi: "Vậy tao đi vào thế nào? Tao không trong đoàn phim, bây giờ có thể vào không? Hoặc là đưa cho bác bảo vệ cổng hai bao thuốc lá rồi vào như vừa nãy?"
Giản Lâm nghĩ nghĩ: "Mày không vào được."
Nhị Béo: "Vậy thì làm sao bây giờ?"
Giản Lâm: "Tao đến cửa lấy, mày nhớ để ý thời gian."
Nhị Béo kinh ngạc: "Anh trai! Mày là diễn viên chính! Mày, mày không cần phải như vậy đúng không?"
Giản Lâm vô cùng bình thản: "Còn chưa bắt đầu quay, ai cũng không biết mặt ai, mày không muốn kiếm tiền hả?"
Nhị Béo: "Muốn chứ!" Rồi lại nói: "Nhưng mày như vậy cũng quá......!Quá......" Suy nghĩ một lúc: "Khó nhìn quá! Mày hiện tại tốt xấu gì cũng là diễn viên chính, hơn nữa cũng đã tiến tổ, lỡ may bị người khác phát hiện, không phải hơi mất mặt sao?"
Thật sự mất mặt sao?
Giản Lâm cười cười, vẫn là thái độ như thường ngày, căn bản không thèm để ý những lời Nhị Béo nói.
Nhị Béo cùng không làm gì khác được, là người bạn chơi với Giản lâu nhất, tuy rằng trong lòng hắn cảm thấy cứ không thích hợp chỗ nào ấy, nhưng vừa nghe khẩu khí này của anh Tiểu Lâm hắn, lập tức không nói nhiều nữa.
"Vậy được, tao đi chuẩn bị đồ ăn, mày đi tới cổng, lát nữa gặp."
"Ừm."
Cúp máy, Giản Lâm cầm áo khoác ra ngoài.
Theo như cậu nghĩ, tổ kịch vụ cố ý né cậu, vậy thì ít nhất một buổi chiều sẽ không chủ động tìm cậu.
Dù sao cậu cũng rảnh, đi đi lại lại cũng không tính là xa, coi như là trước khi đóng phim cũng có thể làm việc.
Làm việc kiếm tiền, ngại gì không làm chứ.
Giản Lâm xuống lầu, đại sảnh rất vắng, chỉ có người trước quầy lễ tân.
Cô tiếp tân sau quầy đang cầm điện thoại, có lẽ đang nói chuyện với bạn thân.
"Thật sự! Siêu đẹp trai!"
"Tao trước kia còn không thể hiểu được fan hâm mộ gì mà Idol tôi đóng phim rất hay, Idol tôi bên ngoài còn đẹp hơn trong video.
Nói nhiều vậy, ai tin chứ."
"Nhưng mà bây giờ! Thật sự! Ngay giữa trưa lúc ấy, tao chính mắt gặp được một người! Đẹp trai đến mức tao muốn xĩu ngang!"
"Không chỉ đẹp trai, còn mẹ nó chỉ mới tuổi!"
"Mười tám! Mày biết không!? Mười tám đó!"
"Yêu thích cậu ấy như vậy, tao mẹ nó cũng cảm thấy bản thân đang phạm tội!"
Cô tiếp tân một bên điên cuồng gõ bàn phím nhập tin nhắn, một bên cầm điện thoại quan sát tình hình, trông có vẻ vô cùng bận rộn.
Bên kia hiện đang nhập tin nhắn, cô tiếp tân thuận tay bưng ly nước uống, đột nhiên nghe được một tiếng "Xin chào", trợn mắt, thiếu chút nữa phun nguyên ngụm nước ra.
Người nói xin chào, chính soái ca tuổi đẹp đến xỉu ngang.
Cô tiếp tân vội vàng bỏ điện thoại xuống, đứng lên: "Xin chào."
Giản Lâm mang mũ lưỡi trai, đôi mắt hiện dưới vành nón.
Có lẽ là do tính cách, cậu đối với người xa lạ thường có chút khoảng cách, không thích nói nhiều lời, cũng sẽ không thể hiện quá nhiều cảm xúc, cộng thêm thói quen hay đội mũ.
Rất dễ tạo cho người khác cảm thấy đây là thiếu niên an tĩnh, ít nói và ôn hòa.
Mà ngay lúc này, cô tiếp tân chính là có cảm giác đó, hơn nữa giá trị nhan sắc của đối phương đánh vào, cứ từng chút từng chút khiến cô càng cảm thấy thiếu niên trước mắt này không những đẹp lại còn ôn hòa.
Này gọi là em trai nhà bên? Không không không, tận mắt chứng kiến mới biết được, vừa ôn hòa vừa trầm tĩnh, đây gọi là em trai nhà bên không ai sánh bằng!
Cô tiếp tân: Aaaaa! Tỉnh tỉnh! Nghĩa cái gì đâu không á!
Nhanh chóng níu tâm hồn nhỏ bé lại, cô tiếp tân nở nụ cười chuyên nghiệp: "Có chuyện gì sao?"
Em trai nhà bên ôn hòa, trầm tĩnh không ai sánh bằng, lễ phép cười cười: "Một lát nữa em có thể để đồ gần quầy tiếp tân không?"
Cái này đương nhiên là có thể.
Cô tiếp tân: "Có thể chứ."
Giản Lâm: "Có phiền gì không ạ?"
Tiếp tân: "Không phiền, không phiền."
Giản Lâm gật đầu: "Vậy cảm ơn chị."
Tiếp tân: "Không khách khí." Ôi mẹ ơi, đẹp trai quá đi mất!
Giản Lâm bước ra khách sạn.
Cậu sẽ đi lấy cơm rồi đặt ở quầy tiếp tân trước, cố gắng không lộ mặt.
Dù sao Nhị Béo nói cùng đúng, chuyện nãy có vẻ như không phù hợp, cho dù bản thân cậu không cảm thấy gì, nhưng vẫn nên chú ý ảnh hưởng đến đoàn phim.
Bất luận như thế nào, đơn giản vẫn tốt hơn.
Giản Lâm bước tới con đường ban nãy, chỗ này vẫn vắng người như cũ, vắng đến mức chỉ nghe thấy tiếng gió.
Chầm chậm bước đi, cậu giơ chân cao lên, hai cánh tay vung lên chạy chậm, dần dần tăng tốc, cất bước lao thẳng lên trước, hình ảnh của cậu như biến thành con báo phi nhanh trên cánh rừng hoang vu......!
Hoàng gầy đang gác chân ngồi trong phòng ở một tầng cao trên khách sạn, thoải mái hưởng thụ, đến khi hắn quay ra nhìn cửa sổ phòng lại thấy một bóng người chuyển động phía dưới.
Hắn có chút cận thị và loạn thì, không đeo mắt kính nên nhìn không rõ lắm, vì thế hai mắt hắn khẻ híp lại cẩn thận nhìn, chậc lưỡi nói nhỏ: "Ai vậy, chân có điện hay sao mà chạy nhanh như vậy? Không phải đướng lớn nên không sợ đâm xe đúng không."
Chân Giản Lâm đương nhiên không có điện, nhưng miệng của Hoàng gầy thì hên xui ——
Trong lúc Giản Lâm đang chạy lại gặp một chiếc xe.
Cậu chủ động chạy vào ven đường để né, bước chân chầm chậm dừng lại hẳn, cậu thở vài hơi đi bộ để lấy lại sức.
Mà chiếc xe kia cũng không biết vì lí do gì cũng đi chậm lại, đến lúc xe di chuyển ngang qua Giản Lâm, kính cửa sổ chậm rãi được kéo xuống.
Giản Lâm theo bản năng nhìn qua, khoảng khắc mắt vừa nâng lên cậu vừa vặn nhìn được một chi tiết khá khó để chú ý, người bên trong xe nhẹ cong môi cười.
Tốc độ xe gần như rùa bò, Phương Lạc Bắc ngồi ở trong xe, ánh mắt dừng trên khuôn mắt Giản Lâm, vẫn giống như buổi trời mưa đên mùng năm, ảnh mắt nhìn chăm chú tòa nhà số , an tĩnh, ôn hòa lại có chút mị hoặc.
Giản Lâm cũng vẫn như đêm đó, lại lần nữa sửng sốt, dừng bước chân.
Mới vừa dừng bước, Phương Lạc Bắc đã hỏi: "Tới đưa cơm sao?"
Giản Lâm nhất thời không kịp phản ứng, hoàn toàn trả lời theo bản nâng: "Ừm đúng vậy." Sau đó lại theo bản năng sửa miệng: "Không phải."
Phương Lạc Bắc nhìn cậu.
Giản Lâm nhanh chóng bình tĩnh, trong nháy mắt liền nghĩ đến lão Từ —— lão Từ có quen biết với Phương Lạc Bắc.
Người mà người quen mình quen biết, không thể xem như người xa lạ.
Huống chi bọn họ cũng đã nói chuyện vào hôm mùng năm.
Giản Lâm gật gật đầu, xem như chào hỏi, đứng ở bên cạnh xe, vừa xa cách vừa lễ phép nói: "Không phải, tôi tới đóng phim."
Phương Lạc Bắc thần sắc ảm đạm, trên mặt nhìn không ra bất kì cảm xúc nào, phảng phất như chỉ là ngẫu nhiên gặp được thuận miệng hỏi thêm ba chữ: "Diễn phim gì?".