Nói xong, Trần Tôn Long bước nhanh về phía một sân nhỏ bên trong cùng trang viên nhà họ Trần.
Nơi này là nơi ở của Hạng Ương.
Lúc này Hạng Ương vẫn giống như ngày thường, tưới hoa trong vườn.
“Tôn Long ra mắt chú Hạng.
”
Tiến vào vườn, Trần Tôn Long ngay lập tức hành lễ với Hạng Ương.
Thấy Trần Tôn Long thế mà đi tới nơi này của mình, trong mắt Hạng Ương loé lên vẻ kinh ngạc: “Tôn Long, tại sao đột nhiên nhớ tới đến nơi này của già này vậy, ngồi xuống đi.
Nói tới thì đã một thời gian dài rồi cháu không tới nơi này của chú đó.
”
Trần Tôn Long hổ thẹn nói: “Chú Hạng, khoảng thời gian thực sự quá bận, bôn ba mệt mỏi, cho nên mới ít tới chỗ chú, còn xin chú Hạng đừng tức giận.
”
“Đâu có đâu có.” Hạng Ương cởi mở cười một tiếng: “Nhìn vẻ mặt cháu không tốt lắm, đến nơi này của chú có chuyện gì hả?”
“Đúng rồi.”
Trần Tôn Long ngay lập tức báo cho Hạng Ương chuyện xảy ra gần đây, hy vọng Hạng Ương có thể ra mặt, giải quyết chuyện này, ít ra bà cụ có lẽ sẽ nể mặt Hạng Ương, khiến bà ta đừng xúc động như bây giờ nữa.
Dù sao cho dù là Trần Kỳ Lâm hay Trần Hùng thì đều là con trai của Trần Tôn Long ông ta, cho dù ai xảy ra chuyện thì trong lòng Trần Tôn Long cũng sẽ không dễ chịu.
Huống chi Trần Tôn Long tự biết ông ta thiếu Trần Hùng thực sự rất rất nhiều.
Nhưng mà sau khi Hạng Ương nghe xong lý do thoái thác này của Trần Tôn Long xong thì lắc đầu liên tục.
“Trước đó bà chủ từng tới tìm chú, bà ấy hy vọng chú có thể ra tay đối phó Trần Hùng, giết chết nó.
”
“Cái gì?” Trần Tôn Long thay đổi sắc mặt, ông ta không ngờ mẹ mình thế mà lại ý chí sắt đá như thế, vì giết Trần Hùng mà không tiếc mời Hạng Ương ra tay.
Trần Hùng cũng là cháu trai ruột của bà mà, nhưng trong mắt Ngô Quế Anh lại giống như kẻ thù giết cha.
Hạng Ương tiếp tục nói: “Tôi từ chối bà chủ, tôi vẫn nói câu đó, chuyện trong nhà họ Trần các người, tôi sẽ không nhúng tay.
”
“Trước đó chú đã từ chối bà chủ rồi, cho nên hôm nay cũng lực bất tòng tâm.
”
Trần Tôn Long có hơi mơ hồ đứng tại chỗ, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì khuyên Hạ Ương ra mặt nữa.“Trước đó chú từng nói với bà chủ, bảo bà ấy mờ chính phủ ra mặt, bà ta không làm theo sao?” Hạng Ương hỏi.
“Không phải bà cụ không làm theo, mà là Trần Hùng trực tiếp đi lên chức vị môn chủ Thanh Cảnh Môn muốn đấu cùng nhà họ Trần cháu đến cùng.
”
Nói tới đây, Trần Tôn Long không tự chủ nắm chặt nắm đấm: “Tên đó, không biết anh ta rốt cuộc muốn làm gì.
”
Hạng Ương dường như khám phá ra tất cả trong đó, nói: “Tôn Long à, có đôi khi chuyện cũng không phức tạp như cháu nghĩ, Trần Hùng muốn có lẽ cũng chỉ một câu giải thích mà thôi.
”
“Một câu giải thích?” Trần Tôn Long khẽ giật mình.
“Năm đó các người dựa vào đâu đối xử với anh ta như vậy, đổi lại là ai cũng muốn đòi một câu giải thích của các người.
”
“Nếu như anh ta thật sự muốn giết Trần Kỳ Lâm thì cũng sẽ không chờ tới bây giờ.
”
“Cởi chuông cần có người buộc chuông!”
Nói xong, Hạng Ương than thở một tiếng, trực tiếp xoay người đi vào trong phòng nhỏ, không dây dưa dài dòng gì nữa.
Ông ta chính là người như vậy, một là một, hai là hai, vô cùng có nguyên tắc, trước đó đã nói với Ngô Quế Anh sẽ không nhúng tay vào chuyện giữa Trần Hùng và nhà họ Trần thì tuyệt đối sẽ không ra lựa chọn thứ hai.
Trần Tôn Long chào tạm biệt Hạng Ương rồi rời khỏi nơi này.
Lúc này Ngô Quế Anh và Yến Linh Ngọc đã lên xe, mang theo hơn mấy trăm người chuẩn bị lái xe tới địa chỉ Trần Hùng đã cung cấp.
“Ông chủ, bây giờ chúng ta nên làm gì?” Nhìn thấy Ngô Quế Anh bọn họ tên đã trên dây, Bôn Lôi cũng nóng nảy: “Chúng ta có cần gọi người qua không?”.