Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

chương 736

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương : Dương Yêu Nguyệt tức chết

Đám cao thủ núp trong bóng tối đều chết sững, nhìn chằm chằm về phía Mục Hàn chứng minh.

Chính người đàn ông này trên chiến trường sáu năm trước đã đại khai sát giới, xóa sổ hơn hàng chục quốc gia.

Trở thành một sự tồn tại ác mộng trong lòng của liên minh hơn bốn mươi quốc gia.

Chỉ cần anh còn sống, hơn bốn mươi quốc gia này đừng hòng nghĩ tới việc chạm đến một tấc đất của Hoa Hạ.

Tuy nhiên, sự tồn tại như một cơn ác mộng này, lúc này lại xuất hiện trước mắt của đám chiến thần nước Phong và cao thủ các quốc gia trong dáng vẻ rất đỗi tầm thường.

So với các thanh niên trên đường phố Hoa Hạ không có gì khác biệt.

Nhưng ngay cả như vậy.

Chiến thần nước Phong và cao thủ các quốc gia vẫn không dám coi thường Mục Hàn.

“Đại thống soái Hoa Hạ xuất hiện rồi!”, một cao thủ trong bảng xếp hạng Chiến thần nước Phong nhắc nhở.

“Tại sao tôi lại không biết đại thống soái Hoa Hạ đã xuất hiện chứ?”, chiến thần nước Phong chửi thầm: “Mẹ kiếp…”

Nói đến đây, trước mắt chiến thần nước Phong đột nhiên loé lên tia sáng.

Một sự phấn khích chợt hiện lên trong tâm trí hắn.

Khiến hắn không khỏi kích động.

“Ha ha ha ha!”, chiến thần nước Phong lúc này hết sức vui mừng: “Tốt lắm, cậu đã nhắc nhở tôi!”

“Đại thống soái Hoa Hạ đã ra đây, hơn nữa là đi ra một mình!”

“Có nghĩa là anh ta đang không ở cùng vợ và mẹ!”

Nghe thấy lời này của chiến thần nước Phong, những cao thủ còn lại cũng vui mừng không kém.

Bọn họ ẩn nấp ở đây từ trước chẳng phải là đang chực chờ cơ hội tách đại thống soái Hoa Hạ không ở cùng một nơi với vợ và mẹ của anh sao?

Bây giờ cơ hội đến rồi.

Điều này cũng có nghĩa là họ có thể rời khỏi vị trí hiện tại, bắt cóc vợ và mẹ của anh.

Mặc dù Mục Hàn chỉ ra khỏi biệt thự, khoảng cách với vợ và mẹ của anh cũng không quá xa, chỉ một trăm mét mà thôi, nhưng đối với những cao thủ hàng đầu ở hơn bốn mươi quốc gia mà nói, khoảng cách một trăm mét cũng đủ mở ra cơ hội cho họ.

Cao thủ xuất chiêu, thắng bại thường chỉ trong tích tắc.

“Tôi tính chỉ cần không tới nửa phút là có thể vượt qua đại thống soái Hoa Hạ từ vị trí hiện tại, đi tới biệt thự phía sau, chỉ cần nửa phút là bắt cóc được mẹ và vợ hắn”.

Chiến thần nước Phong nhanh chóng thầm tính toán: “Đương nhiên rồi, đại thống soái Hoa Hạ ra mặt một mình, chắc chắn sẽ tăng cường lực lượng bảo vệ. Tôi phỏng đoán tứ thần đại chiến thần nhất định sẽ bảo vệ vợ và mẹ hắn”.

“Những cao thủ hàng đầu của ba mươi chín quốc gia còn lại đấu với bốn chiến thần cũng không thành vấn đề. Nhiều nhất sẽ chậm thêm nửa phút nữa”.

“Về phần bọn họ thành công hay thất bại còn tùy thuộc vào chúng ta có thể cầm chân đại thống soái Hoa Hạ được bao lâu!”

Trong lòng chiến thần nước Phong biết rất rõ, đừng nói là giết chết đại thống soái Hoa Hạ, cho dù muốn đánh bại anh cũng là nhiệm vụ bất khả thi.

Sức mạnh chiến đấu của vị tđại thống soái Hoa Hạ đã vượt quá phạm vi của con người.

Vì vậy, chiến thần nước Phong không hi vọng có thể đánh bại được đại thống soái Hoa Hạ, chỉ mong rằng hắn và một trăm chiến thần trong bảng xếp hạng Chiến thần nước Phong có thể trì hoãn thời gian, để tạo cơ hội bắt cóc cho cao thủ của ba mươi chín quốc gia khác.

Chiến thần nước Phong dùng bộ đàm nói chuyện với người chịu trách nhiệm chính của ba mươi chín quốc gia khác.

Sau khi sắp xếp xong kế hoạch này, cao thủ hàng đầu của ba mươi chín quốc gia khác lần lượt đi đến biệt thự phía sau Mục Hàn từ hai bên trái và phải, bắt cóc Sở Vân Lệ và Lâm Nhã Hiên.

Chiến thần nước Phong và một trăm chiến thần dưới trướng ở lại đây, quan sát tình hình hiện tại, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.

Ngoài chiến thần nước Phong, còn có hàng nghìn cao thủ hàng đầu đang ẩn thân trong bóng tối.

Dù sao thì thực lực của Mục Hàn quá mạnh, bọn họ lo là chỉ dựa vào chiến thần nước Phong và một trăm chiếc thần dưới trướng không thể nào cầm chân Mục Hàn được, nên tất cả đều ở lại.

“Mục Hàn, cuối cùng anh cũng chịu ra rồi à?”

Nhìn thấy Mục Hàn đi ra, Diệp Chính Đạo đặt bật lửa trong tay xuống, ra vẻ nói: “Anh cứ phải để tôi sử dụng biện pháp mạnh mới bằng lòng chịu thua, đúng là hèn hạ!”

Mục Hàn lạnh lùng liếc nhìn Diệp Chính Đạo, không lên tiếng.

Diệp Chính Đạo biết được mục đích đến đây của Dương Yêu Nguyệt, nên cố tình xoay người để Dương Yêu Nguyệt xuất hiện trước mặt Mục Hàn.

Dương Yêu Nguyệt lúc này xinh đẹp vô cùng.

Cùng với cơ thể tỷ lệ vàng và bộ trang phục kín đáo, cô ta đẹp đến nỗi ai cũng mê đắm.

Nhất là khi đã nửa đêm, dưới sự phản chiến ánh trăng thanh khiết, khuôn mặt xinh đẹp của Dương Yêu Nguyệt hiện ra giống như một tiên nữ giáng trần.

Xét cho cùng, cô ta cũng là người đúng đầu trong tứ đại mỹ nhân thủ đô.

Lúc này, Dương Yêu Nguyệt vô cùng tự tin vào vẻ đẹp tuyệt thế của mình, trong lòng hết sức kiêu ngạo.

Cả thủ đô, có người đàn ông nào mà không mê cô ta đến thần hồn điên đảo chứ.

Ngay cả Mục Sảng – cậu ấm bậc nhất của thế gia nghìn năm, sau khi nhìn Dương Yêu Nguyệt cũng nhớ mãi không thôi.

Nếu không phải vì Dương Yêu Nguyệt và Mục Hàn có hôn ước, có lẽ Mục Sảng đã hái được bông hoa xinh đẹp Dương Yêu Nguyệt.

Dương Yêu Nguyệt tin rằng bản thân đêm nay chắc chắn sẽ khiến Mục Hàn phải sững sờ.

Dương Yêu Nguyệt còn tưởng tượng ra Mục Hàn nhìn thấy thấy mình sẽ phải ngây người ra.

Cô ta tựa như một con khổng tước kiêu ngạo xoè ra bộ lông đuôi bảy màu đẹp đẽ, cố ý cho Mục Hàn thấy được hình dáng và khuôn mặt tuyệt đẹp của cô ta.

Dương Yêu Nguyệt đang đợi Mục Hàn hối hận.

Hơn nữa còn phải tự mình nói ra cô vợ Lâm Nhã Hiên của anh kém xa cô ta.

Tuy nhiên, Dương Yêu Nguyệt không mảy may biết rằng, với tư cách là Điện Chủ của Điện Long Vương, anh nắm trong tay hơn một nửa tài sản và quyền lực của thế giới, nên một người đẹp tuyệt thế như cô ta, Mục Hàn gặp quá nhiều rồi.

Ở nước ngoài, rất nhiều thánh nữ có thế lực đẹp hơn gấp nhiều lần Dương Yêu Nguyệt.

Mà những thánh nữ tuyệt sắc này chưa từng khiến Mục Hàn rung động.

Chứ đừng nói đến Dương Yêu Nguyệt đang đứng trước mặt anh.

Vì vậy, ánh mắt của Mục Hàn chỉ nhìn lướt qua Dương Yêu Nguyệt và Diệp Chính Đạo, sau đó anh lại phóng tầm mắt ra xa trong bóng tối.

Hàng nghìn cao thủ hàng đầu hải ngoại đang ẩn nấp ở đó.

Những nhân tài này mới thực sự thu hút được sự chú ý của Mục Hàn.

Nhìn thấy Mục Hàn chỉ liếc mắt mình, sau đó không thèm nhìn nữa mà lại chú ý tới đằng xa, như thể nơi đó mới có mỹ nữ tuyệt sắc, Dương Yêu Nguyệt đột nhiên không giữ nổi bình tĩnh.

Mục Hàn đang làm cái quái gì thế?

Bà đây cố tình xuất hiện trước mặt anh trong dáng vẻ đẹp nhất, mỗi trang điểm cũng mất mấy tiếng đồng hồ chỉ để cho anh xem, mà bây giờ anh lại không thèm nhìn tôi?

Coi bà đây không tồn tại hay gì?

Dương Yêu Nguyệt vô thức nhìn sang Diệp Chính Đạo.

Diệp Chính Đạo lắc đầu, vẻ mặt không hiểu.

“Có phải vì đèn đường quá tối nên anh ta không thể nhìn thấy khuôn mặt tuyệt đẹp của em không?”

Dương yêu Nguyệt tự nghĩ: “Thời đại ngày nay, ai cũng cầm điện thoại cả ngày, thị lực ngày càng kém.”

“Có khi tên này cũng bị cận thị độ cao nên nới không có phản ứng hì!”

Dương yêu nguyệt càng nghĩ càng cảm thấy rằng phân tích của mình là đúng.

Vì vậy, cô ta tiến lên một bước, hét lên với Mục Hàn: “Mục hàn, mở to hai mắt của anh ra mà cẩn thận ngắm tôi!”

“Hả?”Mục hàn lại nhìn sang Dương Yêu Nguyệt.

Truyện Chữ Hay