Chương : Đây mới là thái độ xin lỗi đúng đắn.
“Cậu chủ Diệp, là cậu chủ Mục gọi điện sao?”
“Cậu chủ Mục nói gì vậy?”
Thấy vẻ mặt của Diệp Chính Đạo không đúng, Dương Yêu Nguyệt vội hỏi.
Xét cho cùng, thái độ của nhà họ Mục thủ đô trước chuyện lớn một đời người của cô ta là vô cùng quan trọng.
“Đúng vậy, là cậu chủ Mục gọi điện”, sau đúng năm phút, Diệp Chính Đạo mới bình tĩnh lại, gật đầu nói: “Cậu chủ Mục gọi điện tới cảnh cáo anh rằng dù Mục Hàn có kém cỏi ra sao, dù anh ta bị nhà họ Mục thủ đô khinh thường thì anh ta vẫn liên quan tới bọn họ”.
“Nếu anh đánh Mục Hàn, thì có nghĩa là không nể mặt nhà họ Mục ở thủ đô”.
“Cho nên, cậu chủ Mục dặn dò anh phải giải quyết chuyện này trong hòa bình”.
Nghe thấy những lời này của Diệp Chính Đạo, đám người Dương Yêu Nguyệt sững sờ.
Dù họ đều biết người đề xướng hôn ước từ nhỏ của Dương Yêu Nguyệt chính là Mục Thịnh Uy, nhưng không một ai dám đi tìm Mục Thịnh Uy, thậm chí còn không dám nói ra cái sai của ông ta.
Trong mắt họ, người trì hoãn chuyện lớn một đời người của Dương Yêu Nguyệt trong nhiều năm qua chính là Sở Vân Lệ và Mục Hàn.
Tuy nhiên, thái độ vừa cứng rắn vừa đáng ghét vừa rồi của Mục Hàn hiển nhiên rất khó để giải quyết chuyện này trong hòa bình.
“Giải quyết trong hòa bình ư?”, Dương Yêu Nguyệt không khỏi nhíu mày: “Đương nhiên là em cũng muốn, nhưng vấn đề là…”
Dương Yêu Nguyệt lắc đầu có hơi thất vọng.
“Làm gì có chuyện đấy!”, Khương Tử Nguyệt cũng lên tiếng.
“Không có gì là không thể”, Diệp Chính Đạo nghiêm mặt nói: “Vì cậu chủ Mục đích thân gọi điện thoại tới, chúng ta tuyệt đối không thể dùng vũ lực với thằng con riêng này”.
“Đắc tội với nhà họ Mục ở thủ đô không phải là trò đùa đâu”.
“Vậy phải làm sao?”, Khương Tử Nguyệt nói: “Lẽ nào chúng ta chỉ có thể ngoan ngoãn xin lỗi tên đó à?”
Nghe thấy những lời này của Khương Tử Nguyệt, Dương Yêu Nguyệt nhìn chằm chằm Diệp Chính Đạo.
Làm gì có chuyện Diệp Chính Đạo không hiểu ý của Dương Yêu Nguyệt, vì vậy hắn bèn gật đầu và nói: “Vì hạnh phúc cả đời của Yêu Nguyệt, anh tình nguyện làm một con rùa rụt cổ, hạ mình xin lỗi thằng con riêng đó”.
Diệp Chính Đạo đã nói như vậy, Trương Hằng, Khương Tử Nguyệt và Lý Duyệt Quân đương nhiên chỉ đành đồng ý.
Ngày hôm sau.
Đám người này lại đến khu biệt thự, tìm thấy Mục Hàn.
“Các ngươi nghĩ cả một đêm, cuối cùng cũng hiểu ra rồi sao?”, Mục Hàn liếc mắt nhìn đám người rồi nói: “Các người nhận ra sai lầm của mình chưa?”
“Ừ”, Dương Yêu Nguyệt hiển nhiên không còn cứng rắn như ngày hôm qua, cô ta tỏ vẻ như rất thiện chí, gật đầu: “Tôi nhận ra là hôm qua tôi nói chuyện với anh quá gay gắt”.
“Còn nữa, lúc trước chúng tôi có xúc phạm mẹ ruột của anh, là chúng tôi không đúng!”
“Bây giờ tôi trịnh trọng xin lỗi anh, chúng tôi sai rồi!”
Mặc dù xin lỗi Mục Hàn khiến Dương Yêu Nguyệt cảm thấy rất tủi thân trong lòng.
Nhưng để Mục Hàn tự tay huỷ bỏ hôn ước, khôi phục tự do cho cô ta càng sớm càng tốt, Dương Yêu Nguyệt vẫn cố nhịn.
Trương Hằng, Khương Tử Nguyệt và Lý Duyệt Quân thấy vậy bèn bất đắc dĩ xin lỗi Mục Hàn: “Chúng tôi xin lỗi, chúng tôi không nên trách cứ mẹ anh!”
“Đây là thái độ xin lỗi của các người sao?”, Mục Hàn cười lạnh lùng, nói: “Cúi mình”.
Trương Hằng, Khương Tử Nguyệt và Lý Duyệt Quân sửng sốt trong giây lát, nhưng họ vẫn cúi mình trước Mục Hàn.
“Đây mới là thái độ xin lỗi đúng đắn”, Mục Hàn gật đầu, sau đó nhìn về phía Diệp Chính Đạo: “Đến lượt anh đấy”.
“Tôi xin lỗi, tôi sai rồi!”, Diệp Chính Đạo bước tới trước mặt Mục Hàn nói: “Tôi cũng xin lỗi anh!”
Dứt lời, Diệp Chính Đạo cũng cúi mình trước Mục Hàn.
“Bây giờ, anh có thể huỷ bỏ hôn ước rồi chứ?”, Dương Yêu Nguyệt sốt ruột hỏi.
“Đương nhiên có thể”, Mục Hàn mỉm cười nói: “Dù sao thì các người cũng xin lỗi hết rồi mà”.
“Nhưng trước mắt vẫn chưa huỷ được, vì hình như các người quên mất một chuyện”.
“Chuyện gì cơ?”, Dương Yêu Nguyệt lập tức cau mày: “Mục Hàn, đừng nói là anh hối hận đấy nhé?”
“Tuy rằng anh là con riêng, nhưng dù sao anh cũng xuất thân từ thế gia số một Hoa Hạ, sao có thể làm chuyện đáng xấu hổ như vậy chứ?”
Dương Yêu Nguyệt hơi lo lắng, chẳng lẽ Mục Hàn muốn nhân cơ hội này đưa ra một số yêu cầu vô lý.
Dù sao thì cô ta cũng khá tự tin về nhan sắc của mình.
“Ha ha, cô nghĩ nhiều rồi”, Mục Hàn khinh thường, chỉ vào Diệp Chính Đạo, nói: “Hình như hôm qua tôi có nói là anh ta phải quỳ xuống xin lỗi tôi nhỉ?”
“Anh!”, nghe thấy lời này của Mục Hàn, Diệp Chính Đạo cả giận gào lên: “Quỳ trước anh hả? Tuyệt đối không thể nào!”
Vốn dĩ, việc xin lỗi Mục Hàn và cúi mình trước anh đã khiến Diệp Chính Đạo cảm thấy rất nhục mặt.
Bây giờ còn phải quỳ trước anh ta sao?
Có đánh chết hắn, hắn cũng không quỳ.
Lúc này, Mục Hàn nhìn về phía Dương Yêu Nguyệt nói: “Yêu cầu của tôi rất đơn giản, đó là anh ta quỳ xuống trước mặt tôi.
Chỉ cần anh ta làm được, việc huỷ bỏ hôn ước từ nhỏ chỉ là chuyện trong phút chốc mà thôi”.
“Đương nhiên, quyền quyết định là của các người”.
Mục Hàn dứt lời liền khoanh tay trước ngực, coi như không liên quan gì đến mình.
Nghe Mục Hàn nói vậy, Dương Yêu Nguyệt, Trương Hằng, Khương Tử Nguyệt và Lý Duyệt Quân đồng thời nhìn sang Diệp Chính Đạo.
Trái tim của Diệp Chính Đạo như nhảy vọt lên.
“Chuyện này…”, trong lòng Diệp Chính Đạo hết sức hỗn loạn: “Yêu Nguyệt, bắt anh quỳ xuống trước anh ta quá…”
Còn đang ngập ngừng, Diệp Chính Đạo lại quay sang nói với Mục Hàn: “Mục Hàn, anh có thể thay đổi điều kiện được không?
Trừ điều kiện bắt tôi quỳ ra thì chuyện gì tôi cũng đồng ý với anh”.
“Thứ tôi muốn thì anh không mua được”, Mục Hàn lắc đầu nói: “Cho nên, tôi chỉ có thể cho anh một điều kiện nằm trong khả năng của anh, chính là quỳ xuống trước mặt tôi”.
“Đương nhiên, quyền quyết định là của anh”.
“Quỳ hay không quỳ, anh cứ tự mình suy tính”.
Mục Hàn nói xong, híp mắt lại.
“Anh!”, Diệp Chính Đạo tức điên người.
Tại sao thằng khốn nạn chết tiệt này lại khó đàm phán đến như vậy chứ?
Thấy Diệp Chính Đạo còn đang do dự, Dương Yêu Nguyệt sốt sắng nhìn hắn, nói: “Cậu chủ Diệp, anh giúp em một lần cuối cùng này đi mà! Nếu anh thực sự muốn lấy em, anh phải biết hạ mình, như vậy mới là một người chồng tốt”.
“Được rồi!”, Diệp Chính Đạo nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu Yêu nguyệt đã nói thế thì anh cắn răng mà làm vậy”.
Để có thể kết hôn với Dương Yêu Nguyệt, sớm ngày ôm người đẹp về nhà, Diệp Chính Đạo đã quyết định đồng ý.
Diệp Chính Đạo nói xong, hít sâu một hơi, chật vật mất một lúc, cuối cùng cũng quỳ xuống trước Mục Hàn: “Tôi sai rồi! Tôi quỳ xuống trước anh, tôi xin lỗi anh!”
Lúc này, Diệp Chính Đạo cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Đường đường là một cậu chủ đứng thứ hai trong bảng xếp hàng TOP cậu chủ ở thủ đô, mà lại phải quỳ gối trước một đứa con riêng!
Hành động này của Diệp Chính Đạo tương đương với việc cho Mục Hàn tát mạnh vào mạnh hắn.
“Anh Mục, mong anh rộng lượng từ bi, đừng kì kèo với bọn tôi nữa, giơ cao đánh khẽ, hủy bỏ hôn ước!”, Diệp Chính Đạo lớn tiếng nói.
“Đúng rồi! Đây mới là thái độ xin lỗi đúng đắn!”
Mục Hàn rất hài lòng gật đầu.
Sau đó anh lấy ra bản hôn ước.
Huơ huơ trước mặt Dương Yêu Nguyệt.