Chương : Gặp Dương Yêu Nguyệt
Nghe Mục Hàn nói vậy, tứ đại chiến thần đều bật cười.
“Để bọn họ đợi ba tiếng rưỡi, đã không chịu nổi rồi sao?”, Quỳ Ngưu lớn tiếng nói: “Bọn họ có thể đợi đại ca ba tiếng rưỡi, đó là vinh hạnh của bọn họ!”
“Trên đời này có biết bao nhiêu người muốn đợi đại ca, mà chưa có cơ hội đấy!”
Chúc Long, Hoàng Điểu và Thao Thiết đều vô cùng tán thành.
Với thân phận là đại thống soái của Mục Hàn thì quả thực là như vậy.
Nhưng vấn đề là Dương Yêu Nguyệt và Diệp Chính Đạo không hề biết thân phận thực sự của Mục Hàn.
Lúc này, đám người Dương Yêu Nguyệt và Diệp Chính Đạo vẫn đang đợi trước cổng khu biệt thự.
Nửa tiếng trôi qua.
Một tiếng trôi qua.
Hai tiếng trôi qua.
…
Ba tiếng rưỡi trôi qua, Diệp Chính Đạo cuối cùng cũng nổi giận: “Khốn nạn thật, dám bắt chúng ta đợi ở đây mãi, sao có thể như vậy chứ! Anh sẽ xông vào đập nát nơi này!”
Trong cơn thịnh nộ, Diệp Chính Đạo đã định lao về phía bảo vệ.
Hắn đường đường là cậu chủ đứng thứ hai trong TOP cậu chủ ở thủ đô, sao có thể chịu được cơn giận này chứ?
“Anh Diệp, em nghĩ chúng ta cứ đợi thêm đi”, ngược lại, Dương Yêu Nguyệt lại rất nhẫn nhịn: “Hôn ước còn chưa hủy bỏ, không thể phát sinh thêm chuyện ngoài ý muốn được”.
“Được!”, thấy Dương Yêu Nguyệt khuyên như vậy, Diệp Chính Đạo mới gật đầu nói: “Vì chuyện lớn cả đời của anh và em, anh sẽ nhẫn nhịn”.
“Nhưng nếu thằng đó dám thờ ơ với chúng ta như vậy nữa thì đợi sau khi hủy bỏ hôn ước, anh sẽ không tha cho anh ta đâu!”
Tay Diệp Chính Đạo siết chặt lại, hận không thể xé nát Mục Hàn.
“Ồ, vẫn ở đây à?”, lúc này, Mục Hàn bước ra từ trong biệt thự, hai tay đút túi quần, bộ dạng rất thản nhiên: “Tôi còn tưởng các người không đợi được, đi hết cả rồi chứ!”
“Chớp mắt một cái ba tiếng rưỡi đã trôi qua rồi cơ à?”, Mục Hàn đưa tay lên nhìn đồng hồ, cười nói: “Thực xin lỗi, tôi vừa ăn cơm tán gẫu với mấy người anh em, nên quên mất thời gian”.
“Cũng quên mất chuyện mấy người đang tìm tôi!”
Cái gì?
Nghe Mục Hàn nói vậy, Diệp Chính Đạo và Dương Yêu Nguyệt đưa mắt nhìn nhau.
Bọn họ ở đây đợi những ba tiếng rưỡi.
Vậy mà đối phương lại quên mất?
Nhất là khi bọn họ là những người đến từ thủ đô, xuất thân từ hoàng tộc và vương tộc, thân phận đương nhiên cao quý.
Vậy mà lại bị người ở cái tỉnh nhỏ bé này cho leo cây.
Điều này khiến bọn họ cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Đặc biệt là Diệp Chính Đạo, mặt mũi hắn đỏ bừng, vung nắm đấm, tức giận nói: “Chúng tôi đợi anh ở đây ba tiếng rưỡi, vậy mà anh lại quên mất ư? Nếu hôm nay anh không cho tôi một lời giải thích thỏa đáng thì đừng hòng sống yên ổn!”
“Anh uy hiếp tôi sao?”, Mục Hàn nheo mắt lại: “Anh muốn thế nào?”
Thấy bầu không khí nồng nặc mùi thuốc súng, Dương Yêu Nguyệt vội vàng đưa tay ra kéo góc áo của Diệp Chính Đạo, khẽ lắc đầu với hắn, ra hiệu không được kích động.
Nhớ lại điều Dương Yêu Nguyệt vừa nói, Diệp Chính Đạo mới buông lỏng nắm đấm.
Hắn nhìn Mục Hàn nói: “Được! Anh để chúng tôi đợi ba tiếng rưỡi, chuyện này sẽ tính sổ sau!”
“Còn bây giờ, anh phải lập tức lấy bản hôn ước ra đây, xé bỏ ngay trước mặt tôi!”
“Nhanh lên đi!”
“Xé bỏ hôn ước?”, Mục Hàn đưa tay gãi đầu, cố ý đùa cợt nói: “Thực xin lỗi, Mục Hàn này cho dù không tốt, không tìm được vợ, thì cũng không bao giờ lập hôn ước cùng một người đàn ông”.
“Dù sao thì phương diện tình dục của tôi cũng không có vấn đề gì”.
Mục Hàn nói vậy khiến Trương Hằng, Khương Tử Nguyệt và Lý Duyệt Quân đều bật cười sặc sụa.
Ngay cả Dương Yêu Nguyệt cũng không nhịn cười được.
Nhìn phản ứng của mọi người, sắc mặt Diệp Chính Đạo càng trở nên khó coi, tức giận nói: “Đừng ngắt lời tôi, tôi nói là hôn ước giữa anh và Yêu Nguyệt, chứ không phải tôi và anh!”
“Nói sớm có phải tốt không!”, Mục Hàn bĩu môi, trêu chọc: “Con cháu hoàng tộc ở thủ đô chỉ có chút trình độ văn hóa như vậy thôi sao? Ngay cả lời nói cũng không biểu đạt rõ ràng, vậy mà còn có mặt mũi đến tỉnh làm mất thể diện à?”
“Anh!”, bị Mục Hàn chế nhạo, Diệp Chính Đạo từ vừa giận vừa xấu hổ: “Tôi nói lại lần nữa, anh nhất định phải xé bỏ bản hôn ước từ bé của anh với Yêu Nguyệt, tôi chỉ cho anh thời gian ba mươi giây thôi!”
“Anh là ai vậy?”, Mục Hàn liếc nhìn Diệp Chính Đạo, “Nghe cho kĩ đây”, Diệp Chính Đạo nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi tên là Diệp Chính Đạo, đứng thứ hai trong TOP cậu chủ ở thủ đô!”
“Hạng hai trong TOP cậu chủ ở thủ đô? Ồ, đúng là cái danh khiến người ta sợ hãi!”, Mục Hàn giả bộ kinh ngạc, sau đó lộ ra vẻ khinh thường: “Tôi chưa từng nghe nói đến!”
“Anh!”, sắc mặt Diệp Chính Đạo xám như tro tàn.
“Anh cái gì mà anh! Nếu không có chuyện gì thì cút sang một bên cho tôi!”, Mục Hàn tỏ vẻ chán ghét: “Muốn tìm tôi hủy bỏ hôn ước thì phải để Dương Yêu Nguyệt tự mình nói”.
“Anh là cái thá gì chứ?”
Ba người Trương Hằng, Khương Tử Nguyệt và Lý Duyệt Quân liếc mắt nhìn nhau.
Diệp Chính Đạo đứng hạng hai trong TOP danh sách cậu chủ ở thủ đô, là người thừa kế hợp pháp số một của gia tộc hoàng tộc, vậy mà lại bị Mục Hàn coi thường, khiến bọn họ không thể ngờ được.
Dù sao thì ở thủ đô, Diệp Chính Đạo cũng là vị khách được nghênh đón.
Thế mà bây giờ lại bị Mục Hàn nói “là cái thá gì?”
Điều này đối với Diệp Chính Đạo đúng là một sự sỉ nhục về nhân cách.
Diệp Chính Đạo không thể chịu đựng được nữa.
Quả nhiên đúng như ba người bọn họ nghĩ, lúc này, toàn thân Diệp Chính Đạo bao phủ một luồng sát khí mạnh mẽ.
Nếu ánh mắt có thể giết người thì Diệp Chính Đạo đã giết Mục Hàn cả trăm lần rồi.
Đương nhiên Mục Hàn cảm nhận được luồng sát khí của Diệp Chính Đạo.
Nhưng đối với Mục Hàn mà nói, loại đối thủ như Diệp Chính Đạo thật sự không đáng nhắc tới.
Chỉ cần vung tay một cái, anh cũng có thể giết Diệp Chính Đạo trong tích tắc.
Vào thời khắc then chốt này, Dương Yêu Nguyệt đứng dậy, đối mặt với Mục Hàn, ngẩng đầu nói: “Tôi chính là Dương Yêu Nguyệt, người muốn đến tìm anh để hủy bỏ hôn ước từ bé!”
Nhìn thấy Dương Yêu Nguyệt, Mục Hàn nhìn từ trên xuống dưới đánh giá một lượt.
Dù sao thì đây cũng là đối tượng được đính ước từ bé của anh, lại được xưng là một trong bốn người đẹp ở thủ đô, Mục Hàn muốn nhìn xem, cô gái này rốt cuộc xinh đẹp đến mức nào?
Thấy Mục Hàn nhìn chằm chằm vào mình như vậy, Dương Yêu Nguyệt cảm thấy không thoải mái. Giống như bị lưu manh trêu ghẹo ngoài đường.
“Này, anh nhìn đủ chưa hả?”, Dương Yêu Nguyệt tức giận nói: “Thật không ngờ, hóa ra thằng con hoang mang dòng máu nhà họ Mục ở thủ đô lại là kẻ háo sắc!”
“Anh đã có gia đình rồi mà còn nhìn chằm chằm con gái nhà người ta như vậy, anh có biết xấu hổ không hả?”
Lần đầu tiên gặp mặt, Dương Yêu Nguyệt cảm thấy thằng con hoang Mục Hàn thật khiến người ta ghê tởm.
Anh ta trông giống như cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.
Lúc này, trong lòng Dương Yêu Nguyệt chợt có dự cảm không lành. Thằng con hoang này sẽ không vì vẻ đẹp của mình mà không muốn hủy bỏ hôn ước nữa đấy chứ?