Chương : Đám cưới kết thúc
Câu nói này của Mục Hàn hơi gắt.
Cũng có nghĩa là anh khinh thường cả ba người đứng đầu gia tộc là bà cụ Lâm, Tần Nam và Ngô Tâm Ưu.
“Cháu đúng là đồ cứng đầu!”, thấy mình nói nhiều, tốn nước bọt đến mức khô cả cổ như vậy mà Mục Hàn lại không nghe lọt được một chữ, bà cụ Lâm run rẩy vì tức giận: “Mục Hàn, cả đời này cháu chỉ có thế là cùng!”
“Ngoài cái tập đoàn Phi Long ra cũng chẳng còn cái gì có thể khoe khoang được nữa!”
“Một tập đoàn Phi Long đủ để đè bẹp nhà họ Lâm ở Sở Dương rồi mà nhỉ?”, Mục Hàn từ tốn nói.
“Cháu!”, bà cụ Lâm tức giận vung tay giậm chân.
“Mục Hàn, cháu vẫn còn trẻ, còn non lắm”, lúc này Tần Nam khéo léo nói: “Dù cháu nghĩ thể diện của mình rất quan trọng nhưng cháu cũng nên cân nhắc đến mọi chuyện chứ”.
“Sắp mất mạng đến nơi rồi mà còn cần mặt mũi gì nữa?”
“Cháu thà mất mạng còn hơn là phải vứt bỏ tôn nghiêm”, Mục Hàn nhìn Tần Nam nói: “Cháu nói lại lần nữa, tôn nghiêm và mặt mũi là hai chuyện khác nhau”.
“Cháu nghĩ Mục Hàn nói đúng đấy ạ”, lúc này Lâm Nhã Hiên cũng lên tiếng, cô đồng ý với cách suy nghĩ của Mục Hàn: “Nếu không có tôn nghiêm, con người sống như cái xác không hồn thì còn có ý nghĩa gì nữa?”
“Lẽ nào phải bảo Mục Hàn quỳ xuống cúi đầu với nhà họ Mục ở thủ đô, rồi sau đó để mặc cho người ta gọi đến thì đến, đuổi đi thì đi như một con chó vậy à?”
“Chị dâu, chị nói thế là sai rồi”, Ngô Giang Hào cười gượng nói: “Có lẽ chị và anh Mục không cảm nhận được nhưng hầu hết mọi người đều nghĩ có thể trở thành con chó của nhà họ Mục ở thủ đô, bị họ sai bảo cũng là một vinh quang rồi đấy”.
“Đúng, đúng, đúng!”, Tần Nam gật mạnh nói: “Nếu là ông thì ông cũng muốn làm con chó của nhà họ Mục ở thủ đô”.
“Được rồi”, Ngô Tâm Ưu trợn mắt nhìn Tần Nam nói: “Ông không nghe cậu này nói sao, người muốn làm tay sai cho nhà họ Mục ở thủ đô nhiều đến mức có thể xếp hàng dài đến tận Châu Âu, chưa chắc có thể đến lượt ông”.
Những người đứng đầu gia tộc như bà cụ Lâm, Tần Nam và Ngô Tâm Ưu lại có thể nói ra được mấy quan điểm kỳ quái này khiến Lâm Nhã Hiên nghẹn họng, cảm thấy không thể tin được.
Rốt cuộc thế giới này bị làm sao vậy?
Vì thấy sang bắt quàng làm họ, trở thành người có địa vị cao mà có thể vứt bỏ cả tôn nghiêm.
Thậm chí sẵn lòng làm một con chó tay sai bên cạnh người ta sao?
Lâm Nhã Hiên không muốn nghe tiếp nữa, tức giận nói: “Mọi người đừng nói nữa, tóm lại chuyện muốn Mục Hàn làm tay sai cho nhà họ Mục ở thủ đô, đừng nói là anh ấy không đồng ý, ngay cả cháu cũng không đồng ý đâu”.
“Cháu không đồng ý thì người ta phải nghe theo cháu à?”, bà cụ Lâm cười nhạo.
“Mọi người à, tôi thấy lễ cưới cũng sắp xong rồi, chúng ta cứ vào tiệc trước đi”, thấy Lâm Nhã Hiên sắp tức giận cãi nhau với bà cụ Lâm, Tần Nam và Ngô Tâm Ưu, Sở Vân Lệ vội vã ngăn lại.
Đám người bà cụ Lâm, Tần Nam và Ngô Tâm Ưu bực bội hừ một tiếng, rồi không nói gì nữa.
Bầu không khí trở nên nặng nề.
Đám cưới được Mục Hàn được xem là đám cưới thế kỷ cứ thế kết thúc trong cãi vã.
Nếu không có Mục Sảng chen ngang vào thì Mục Hàn đã có thể xuất hiện với thân phận là đại thống soái, tuyệt đối làm chấn động hiện trường, cộng thêm tứ đại chiến thần, tứ đại môn chủ và tổng tư lệnh bảy chiến khu lớn cũng đến, gọi là đám cưới thế kỷ cũng không quá.
“Nhã Hiên, anh xin lỗi nhé”, trên bàn tiệc Mục Hàn lại cảm thấy áy náy với Lâm Nhã Hiên: “Anh thật sự không ngờ bất ngờ anh muốn dành cho em đều bị mọi người xem nhẹ như thế”.
“Không sao, em đã rất bất ngờ và vui vẻ rồi”, Lâm Nhã Hiên mỉm cười nói: “Hiện giờ em đã biết anh luôn ở phía sau lặng thầm bảo vệ em, như thế là đủ rồi”.
“Sau này em cũng sẽ ở cạnh anh cho dù anh phải đối mặt với nguy hiểm thế nào”.
“Nhã Hiên, em yên tâm”, Mục Hàn gật đầu: “Dù có nguy hiểm thế nào, anh cũng sẽ không để em và con phải chịu khổ”.
…
Quay lại tỉnh.
Ở một trang viên nào đó.
Mục Sảng đã dẫn hàng nghìn vệ sĩ của hắn về.
“Cậu Sảng, chúng ta cứ bỏ qua thế sao?”, Mục Nam Thiên đi phía sau Mục Sảng không cam lòng nói.
“Ai nói tôi sẽ bỏ qua?”, Mục Sảng cười khẩy, môi nhếch lên: “Tôi đã tặng cho Mục Hàn ba món quà lớn là linh vị, hủ đựng tro cốt và vòng hoa rồi, thế mà cậu ta có thể bình tĩnh như thế, đúng là không hổ danh trong người có dòng máu của nhà họ Mục ở thủ đô”.
Mục Sảng nghĩ dù Mục Hàn có thành công như thế nào, có nghị lực lớn ra sao cũng không liên quan đến năng lực của anh, mà vì trong người anh có dòng máu của nhà họ Mục ở thủ đô.
Đây chính là huyết thống quý tộc mà mấy gia tộc thường hay nói.
“Phải nói là thằng con hoang Mục Hàn này rất cứng đầu”, Mục Nam Thiên gật đầu nói: “Trước sự cám dỗ lớn là quay về nhà họ Mục ở thủ đô mà hắn lại có thể bình tĩnh, không hề bị ảnh hưởng chút nào”.
“Chẳng phải tôi đã nói rồi sao, trong người thằng đó có dòng máu của nhà họ Mục ở thủ đô. Là người của nhà họ Mục ở thủ đô thì sao có thể dễ dàng cúi đầu chịu thua người khác được chứ?”
“Nhưng tôi cũng muốn xem Mục Hàn có thể cứng đầu đến lúc nào?”
Mục Sảng híp mắt nói: “Đúng rồi, sau khi lễ cưới kết thúc, chắc là Mục Hàn sẽ vào động phòng nhỉ?”
“Vâng, thưa cậu Sảng”, Mục Nam Thiên đáp: “Chỉ tiếc là, loại con hoang như Mục Hàn thì năng lực đương nhiên là yếu kém hơn cậu Sảng”.
“Cả đời hắn cũng chỉ biết đến tình cảm nam nữ thôi”.
“Tình cảm nam nữ?”, Mục Sảng bật cười thành tiếng: “Thằng con hoang này còn muốn thoải mái trải qua đêm tân hôn ư? Ha ha, trái lại tôi không muốn để cậu ta được như ý”.
“Tôi thích cái cách từ từ dằn vặt cậu ta”.
“Chẳng phải cậu ta tự cao tự đại, kiêu ngạo lắm sao? Vậy thì tôi sẽ gây chút áp lực tinh thần cho cậu ta, để cậu ta từ từ rơi vào tuyệt vọng”.
“Thế chẳng phải càng vui hơn so với việc thẳng tay giết cậu ta à?”
“Cậu Sảng thật thông minh”, Mục Nam Thiên giơ ngón cái lên với hắn rồi hỏi: “Cậu Sảng, cậu định làm thế nào?”
“Chẳng phải chúng ta còn một con bài chưa lật ra đó sao?”, Mục Sảng vẫy tay với Mục Nam Thiên.
Mục Nam Thiên lập tức ghé sát tai lại.
Nghe Mục Sảng dặn dò xong, Mục Nam Thiên không khỏi gật đầu nói: “Cậu Sảng, ý của cậu đúng là tuyệt, phải khiến thằng con hoang Mục Hàn bị dày vò suốt cả đêm tân hôn”.
Mục Sảng cười xua tay nói: “Đi đi”.
Ở một diễn biến khác.
Mục Hàn không có đêm tân hôn như Mục Sảng nghĩ.
Vì ban ngày Mục Sảng đến quấy rầy, hơn nữa Lâm Nhã Hiên cũng đang mang thai nên chẳng ai có tâm trạng thúc giục Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên phải động phòng vào lúc này.
Bữa tiệc kết thúc mọi người cũng về nhà.
Nhưng tứ đại chiến thần, tứ đại môn chủ và bảy tổng tư lệnh đều ở lại.
Đặc biệt là Long Ngạo Thiên – người từng giúp đỡ Mục Hàn cũng ở lại.
Mọi người tiếp tục uống rượu chúc mừng.
Điều này khiến Mục Hàn bỗng nhớ lại thời còn ở chiến trường.