Chương : Phá hỏng đám cưới
Theo Mục Sảng thấy, việc bắt Sở Vân Lệ quỳ gối với hắn ngay trước mặt Mục Hàn có vẻ còn thú vị hơn.
Cảnh tượng này chắc sẽ vui lắm đây.
Về phần Sở Vân Lệ, tuy rằng bà ấy và Mục Hàn chỉ mới đoàn tụ trong mấy tháng ngắn ngủi, nhưng Sở Vân Lệ hiểu rất rõ tính khí của Mục Hàn.
Mục Hàn là một người tuyệt đối không bao giờ dễ dàng chịu khuất phục.
Bắt Mục Hàn quỳ gối với Mục Sảng trong buổi lễ như này, anh sẽ không bao giờ đồng ý.
Còn Mục Sảng, với tư cách là người thừa kế số một của nhà họ Mục, có thân phận hết sức cao quý, nếu thẳng thừng từ chối yêu cầu của hắn thì ắt sẽ khiến hắn nổi cơn thịnh nộ.
Sở Vân Lệ không muốn nhìn thấy hậu quả như vậy.
“Cậu chủ Sảng, tôi không có yêu cầu Mục Hàn được quay trở về nhà họ Mục ở thủ đô, cũng không có hy vọng xa vời rằng sẽ nhận được bất kỳ ân huệ gì từ nhà họ Mục. Tôi chỉ có một khẩn cầu, hy vọng cậu đừng tiếp tục truy cứu mẹ con tôi, để chúng tôi sống một cuộc sống yên bình”.
Sở Vân Lệ nói với gương mặt tha thiết mong đợi: “Sở Vân Lệ tôi có thể thề với cậu, hai mẹ con chúng tôi sẽ không bao giờ gây rắc rối gì cho nhà họ Mục của cậu”.
“Ha ha!”, Mục Sảng bật cười nói: “Sở Vân Lệ, bà chắc chắn là muốn thay Mục Hàn quỳ gối với tôi chứ?”
“Bà nghe cho rõ đây, lần này quỳ xuống là suốt bảy ngày bảy đêm, bất kể phơi nắng hay dầm mưa cũng không thể đứng dậy nghỉ ngơi dù chỉ một phút”.
“Tôi biết bà đã từng vì Mục Hàn mà quỳ suốt ba ngày ba đêm ở trước cửa nhà họ Mục, nhưng lần này là bảy ngày bảy đêm đấy!”
“Tôi không sao”, Sở Vân Lệ đáp.
“Được! Tôi đồng ý với bà”, Mục Sảng nói: “Nếu Mục Hàn không muốn quỳ, người làm mẹ như bà quỳ thay cậu ta thì kết quả cũng sẽ giống nhau”.
“Nói không chừng tôi vui vẻ thì có thể sẽ đồng ý cho hai mẹ con bà trở về nhà họ Mục ở thủ đô”.
Vốn dĩ, mấy người bà cụ Lâm, Tần Nam và Ngô Tâm Ưu đang than ngắn thở dài khi thấy Mục Hàn không chịu quỳ xuống, họ còn tưởng rằng chuyện này không còn hy vọng gì nữa rồi.
Nhưng khi Sở Vân Lệ đề nghị quỳ thay cho Mục Hàn mà Mục Sảng vẫn đồng ý.
Mọi người đều phấn chấn trở lại.
Ngô Tâm Ưu vội gật đầu nói: “Đây là một ý kiến hay, mẹ quỳ gối trước mặt cậu chủ Mục thay cho con trai, càng thể hiện thành ý hơn”.
“Đúng đúng đúng!”, Tần Nam phụ họa theo: “Cô Sở, cô mau quỳ xuống đi”.
Mặc dù Sở Vân Lệ là con gái của nhà họ Sở – một trong năm mươi vương tộc ở Đông Hải, khiến đám người nhà họ Lâm và nhà họ Tần đều phải ngước đầu nhìn lên, nhưng nếu bọn họ bám víu được vào nhà họ Mục ở thủ đô, thì lúc đó một nhà họ Sở nhỏ bé chẳng là cái thá gì nữa.
Suy cho cùng, một gia nô của nhà họ Mục cũng có thể chèn ép năm mươi vương tộc ở Đông Hải suốt ba mươi năm.
Vì vậy, đám người nhà họ Lâm và nhà họ Tần chỉ muốn Sở Vân Lệ mau chóng quỳ xuống.
“Không thể!”, lúc này, Sở Nhậm Hành đứng lên can ngăn với vẻ mặt kiên quyết dứt khoát: “Con gái của Sở Nhậm Hành tôi, sao có thể dễ dàng quỳ gối trước mặt người khác được chứ!”
Đùa gì vậy, Mục Hàn là đại thống soái duy nhất của Hoa Hạ kể từ khi lập nước đến nay.
Bảo mẹ của đại thống soái quỳ gối trước mặt Mục Sảng sao?
Điều đó là không thể!
Sở Chiêu Quân cũng nói: “Cô à, cô đừng nghe anh ta nói, cũng không thể quỳ gối với anh ta được”.
“Hả?”, Mục Sảng không ngờ nhà họ Sở ở Đông Hải lại dám làm trái ý của mình chỉ vì Sở Vân Lệ.
Phải biết rằng, năm đó khi nhà họ Mục xử lý Sở Vân Lệ, nhà họ Sở ở Đông Hải giống như cá nằm trên thớt, không dám phát ra bất kỳ âm thanh phản kháng nào.
“Nhà họ Sở ở Đông Hải lại dám đối đầu với tôi sao?”
Mục Sảng lạnh lùng hỏi.
“Không dám”, Sở Nhậm Hành cũng tỏ thái độ cứng rắn nói: “Nhưng nếu bảo con gái Sở Nhậm Hành tôi quỳ gối với cậu thì trừ phi trái đất nổ tung, vũ trụ bị hủy diệt!”
Tiếp đó đám người Mộ Dung Vô Địch cũng đồng loạt đứng lên.
Mộ Dung Vô Địch nói với Sở Vân Lệ: “Cô Sở, cô tuyệt đối không thể quỳ gối với cậu ta, đừng sợ, năm mươi vương tộc ở Đông Hải sẽ đứng về phía cô”.
“Khốn kiếp!”, nhìn thấy phản ứng của mấy người Mộ Dung Vô Địch, Mục Sảng hơi sững sờ, sau đó bật cười điên cuồng: “Hay, hay lắm, rất hay”.
“Năm mươi vương tộc Đông Hải các ông đều ra mặt cho thằng con hoang đó mà ngay cả nhà họ Mục ở thủ đô cũng chẳng xem ra gì”.
“Các ông đợi đó cho tôi, chờ tôi giải quyết xong chuyện ở đây, mỗi người các ông đều sẽ không thoát được món nợ này của tôi đâu”.
Nhìn thấy nhiều người khuyên nhủ mình như vậy, Sở Vân Lệ hơi do dự.
Đặc biệt mấy người Mộ Dung Vô Địch là những nhân vật hàng đầu nói một là một, hai là hai ở Đông Hải.
Thấy Sở Vân Lệ hơi chần chừ, trong lòng Mục Sảng vô cùng khó chịu, hắn hung hăng trừng mắt với đám người Mộ Dung Vô Địch, sau đó lại nhìn về phía Sở Vân Lệ nói: “Sở Vân Lệ, bà nên biết rằng, thanh niên trẻ tuổi như tôi thường không kiên nhẫn lắm đâu”.
“Bây giờ tôi cho bà mười giây để suy nghĩ xem rốt cuộc có quỳ hay không quỳ”.
“Nếu mười giây sau mà bà vẫn không chịu quỳ thì xin lỗi, bà đã hết cơ hội”.
Mục Sảng vừa nói vừa liếc nhìn chiếc đồng hồ Rolex trị giá hơn một triệu tệ trên tay, khóe miệng hơi nhếch lên: “Bây giờ bắt đầu tính giờ, mười giây, chín giây, tám giây…”
Khoảnh khắc Mục Sảng bấm giờ, Sở Vân Lệ lại trở nên căng thẳng.
Mục Vấn Đạo ở bên cạnh cũng kinh hồn bạt vía.
Dám cả gan bức ép mẹ của đại thống soái như vậy, Mục Sảng đúng là điên thật rồi.
Mục Vấn Đạo thực sự sợ hãi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì có lẽ Mục Sảng sẽ phải chôn thân ở đây mất.
Đại thống soái đích thân ra tay, cho dù nhà họ Mục ở thủ đô có ra mặt thì cũng khó mà đòi lại công đạo.
“Cậu chủ Sảng, đừng hành động lỗ mãng”, Mục Vấn Đạo bất lực, nhanh chóng tiến lên khuyên can: “Tạm ổn là được rồi, tuyệt đối đừng làm quá. Dù sao đây cũng là nơi tổ chức đám cưới, cậu làm loạn như vậy quả thực là không hay lắm”.
“Cậu chủ Sảng, tôi khuyên cậu một câu, nơi này không tiện ở lâu, cậu vẫn nên mau chóng quay về đi”.
“Hả?”, nghe Mục Vấn Đạo nói vậy, Mục Sảng lập tức sa sầm mặt mày, không vui đáp: “Mục Vấn Đạo, ông cũng là người trong một nhánh của nhà họ Mục, ông nói vậy là có ý gì hả?”
“Ông muốn đứng cùng một phe với năm mươi vương tộc Đông Hải đúng không?”
“Không dám”, Mục Vấn Đạo vươn tay lau mồ hôi lạnh trên trán, nói: “Cậu chủ Sảng, tôi chỉ nghĩ rằng, cậu phá hỏng đám cưới người ta như vậy thì quả thực không giống phong cách làm việc của nhà họ Mục ở thủ đô”.
“Ha ha ha ha!”
Mục Sảng đột nhiên bật cười ha hả, vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Mục Vấn Đạo, ông nghe cho rõ đây, tôi phá hỏng đám cưới của Mục Hàn đấy, các người có thể làm gì được tôi?”
“Ai dám ngăn cản tôi?”
Bộ dạng kiêu căng hống hách của Mục Sảng, khiến Mục Vấn Đạo bất lực.
Hết cách, ai bảo Mục Sảng là người thừa kế số một của nhà họ Mục Cơ chứ?
Bởi vì thân phận và địa vị đặc biệt của mình nên từ nhỏ hắn đã có tính cách bá đạo ngang ngược như vậy.
Hăn nói một, người khác không dám nói hai.
Ở thủ đô là như vậy.
Huống hồ một tỉnh thành nhỏ bé thì càng là như vậy.
“Haizz” Mục Vấn Đạo biết rằng mình không thể khuyên can Mục Sảng, nên khẽ lắc đầu và bước sang bên cạnh.