Chương : Cô ta là phù dâu sao?
Để người nước ngoài làm phù rể?
Thế mà mấy cô gái này cũng nghĩ ra được ý tưởng như vậy.
Mục Hàn đường đường là đại thống soái của một nước, nếu phù rể toàn là người nước ngoài thì còn ra thể thống gì nữa chứ?
Mục Hàn cương quyết nói: “Dù sao phù rể tuyệt đối không thể do các cô quyết định. Nếu các cô không muốn làm phù dâu thì tôi cũng không miễn cưỡng các cô”.
Với thân phận của Mục Hàn, có thể dễ dàng tìm được phù dâu tốt hơn Hà Thi Vân và Dương Thiên Bảo gấp nghìn lần.
Nhưng nghĩ tới tình bạn của Lâm Nhã Hiên, nên anh cũng sẽ tôn trọng lựa chọn của cô.
“Thái độ này của anh là thế nào hả?”, Hà Thi Vân không vui, tỏ vẻ ấm ức nói với Lâm Nhã Hiên: “Nhã Hiên, anh ta định đuổi bọn mình đi sao?”
“Các cậu hiểu lầm rồi, Mục Hàn không có ý đó đâu”, Lâm Nhã Hiên vội vàng hòa giải: “Thi Vân, Thiên Bảo, Mục Hàn muốn tìm phù rể tốt nên đã rất nhọc lòng rồi, các cậu thông cảm cho anh ấy đi, đừng vì chuyện này mà để mất lòng nhau”.
“Dù sao cũng là đám cưới của mình, các cậu là phù dâu, gây sự với phù rể thì cũng không hay lắm”.
“Được rồi, được rồi”, Hà Thi Vân xua tay, kiêu căng nói: “Phù rể do Mục Hàn lựa chọn cũng không phải không được, nhưng bọn mình có một yêu cầu, đó là phải tận mắt nhìn thấy trước thì mới được”.
“Nếu bọn mình hài lòng thì mới coi như xong”.
“Nếu không hài lòng, nhất định phải đổi phù rể”.
“Mình đồng ý”, Dương Thiên Bảo gật đầu nói: “Nếu anh ta chọn mấy kẻ chẳng ra gì thì sẽ làm mất mặt bọn mình lắm”.
“Hơn nữa, để xứng với bọn mình thì nhất định phải là người ưu tú nhất”.
Lâm Nhã Hiên cũng hết cách với hai cô bạn thân cứ cố tình bới lông tìm vết này.
Quá sính ngoại!
Bật lực, Lâm Nhã Hiên chỉ có thể nói với Mục Hàn: “Mục Hàn, anh xem hai người họ đều nhường một bước rồi, anh cũng gọi mấy người phù rể tới đây để bọn họ nhìn xem thế nào đi”.
“Được thôi”, Mục Hàn đồng ý: “Vậy anh gọi họ tới”.
Mục Hàn bèn gọi điện thoại.
Vì mấy người này tạm thời đang bận, nên phải đợi mất một lúc họ mới có thể tới.
Ngoài mấy người Chúc Long, Quỳ Ngưu, Thao Thiết làm phù rể ra, Hoàng Điểu là phụ nữ nên sẽ làm phù dâu.
Còn một phù dâu khác là Phương Viên cũng được Mục Hàn gọi tới.
“Chúng ta cũng không thể cứ đợi ở đây”, lúc này Hà Thi Vân nói: “Nhã Hiên, cậu đưa bọn mình tới khách sạn nghỉ ngơi đi”.
“Được”, Lâm Nhã Hiên gật đầu: “Mình đặt cho các cậu ở khách sạn tại trung tâm nội thành của tỉnh, là một khách sạn sang trọng năm sao, một trong những thương hiệu tốt nhất cả nước”.
“Cái gì?”, Dương Thiên Bảo vừa nghe vậy liền hét lớn: “Không phải khách sạn thương hiệu nước ngoài sao?”
“Không phải”, Lâm Nhã Hiên lắc đầu: “Nhưng thương hiệu này vượt xa những thương hiệu khác trong nước, danh tiếng rất cao, rất nhiều chính trị gia ngoại quốc đều tới đây nghỉ ngơi”.
“Không được, không được!” Hà Thi Vân xua tay: “Bọn mình ở nước ngoài nhiều năm đã quen rồi, không thích ứng được với cuộc sống sinh hoạt của Hoa Hạ các cậu”.
“Cậu mau đổi khách sạn khác đi, nhất định phải mang phong cách nước ngoài. Bất kể khách sạn hay là biệt thự nào cũng được. Nhắc trước là không được mang thương hiệu trong nước”.
“Nhập gia tùy tục”, Mục Hàn lạnh lùng nói.
“Nhập gia tùy tục là quy tắc của người Hoa Hạ các anh”, Hà Thi Vân phản đối: “Ở nước ngoài, chưa từng nghe ai nói nhập gia tùy tục cả, chúng tôi tới Hoa Hạ chính là khách nước ngoài, các anh phải tôn trọng nếp sống của khách nước ngoài”.
Hai người cố tình làm khó như vậy, ngay cả Lâm Nhã Hiên cũng cảm thấy quái gỡ.
Mẹ kiếp, đây rõ ràng là vạch lá tìm sâu.
Có điều, chẳng còn cách nào khác, người là do Lâm Nhã Hiên mời đến, cũng không thể nói gì hai người họ.
Cô chỉ có thể bất lực nói: “Được rồi, được rồi! Mình đổi cho các cậu. Lần này không chỉ mang phong cách nước ngoài, mà ngay cả nhân viên phục vụ phòng cũng là người nước ngoài, được chưa?”
“Tạm được”, hai người tỏ vẻ đứng đắn nói.
Lâm Nhã Hiên bất lực.
Tốn rất nhiều công sức cuối cùng mới tìm được một khách sạn mà từ ông chủ tới lễ tân đều là người nước ngoài.
“Đợi lâu như vậy mà bọn họ vẫn chưa tới sao?”, Hà Thi Vân làm xong hết các thủ tục nhận phòng, đợi ở sảnh tầng một, không kiên nhẫn được nữa liền than ngắn thở dài.
“Đúng thế”, Dương Thiên Bảo ôm bụng nói: “Bụng mình đợi đến mức đói gần chết rồi”.
“Mục Hàn, anh gọi lại giục bọn họ đi”, Lâm Nhã Hiên nói: “Hay là mình đưa các cậu đi ăn trước, mình đã đặt trước một nhà hàng tốt nhất tỉnh cho các cậu rồi”.
Nhà hàng này ở gần đây, đi bộ vài trăm mét là tới.
“Cái gì?”, sau khi tới nhà hàng, mặt mũi Hà Thi Vân tối sầm lại, nói: “Nhà hàng Hoa Hạ à?”
“Nhã Hiên, cậu không biết là bọn mình đã quen ăn đồ Tây rồi sao?”
“Ừ!” Lâm Nhã Hiên đau đầu: “Nhà hàng Hoa Hạ này tốt nhất của tỉnh đấy, hơn nữa có rất nhiều khách nước ngoài đều nghe danh mà tới đây ăn”.
“Không được”, Dương Thiên Bảo không vui nói: “Nhã Hiên, cậu bớt dùng lời ngon tiếng ngọt để lay chuyển bọn mình đi. Bọn mình chỉ ăn đồ Tây, những thứ khác thì không cần”.
Lâm Nhã Hiên bất lực, chỉ có thể đặt một nhà hàng Tây khác cho họ.
Chỉ có vậy mà lại để mấy phù rể phải mất công chạy đến, rồi lại đổi hướng tới nhà hàng Tây.
Sau khi gọi bò bít tết và rượu vang đỏ, Hà Thi Vân và Dương Thiên Bảo mới nở nụ cười thỏa mãn.
“Hương vị quen thuộc đây rồi”, Hà Thi Vân say mê với món bò bít tết: “Món Tây thật ngon, ngon hơn đồ ăn Hoa Hạ rác rưởi đầy dầu mỡ cả trăm nghìn lần”.
“Không phải chứ mình nói này, món bò bít tết này ngon hơn nhiều so với món ăn Hoa Hạ”, Dương Thiên Bảo nhâm nhi rượu vang, bày ra dáng vẻ phô trương của phụ nữ phương Tây: “Những món ăn đó của Hoa Hạ đều chẳng ra gì, tầm thường hạ đẳng!”
Trong lúc hai người đang ăn uống no nê, thì mấy người phù rể cuối cùng cũng tới.
Thấy ba người Chúc Long, Thao Thiết và Quỳ Ngưu, Lâm Nhã Hiên cực kì hài lòng.
Vì bình thường lúc cô gặp ba người này, họ rất khách sáo gọi một tiếng ‘chị dâu’, khiến Lâm Nhã Hiên có cảm giác Mục Hàn là một nhân vật lớn.
Để ba người họ làm phù rể, Lâm Nhã Hiên cho rằng không hề có vấn đề gì.
Lâm Nhã Hiên nói với Mục Hàn: “Mục Hàn, anh giới thiệu phù rể cho Hà Thi Vân và Dương Thiên Bảo đi”.
“Được”, Mục Hàn gật đầu nói: “Đây là Chúc Long, đây là Thao Thiết, đây là Quỳ Ngưu, ba người họ là phù rể”.
“Ngoài ra, đây là Hoàng Điểu, một trong các phù dâu”.
Lúc vừa thấy ba phù rể tới, Hà Thi Vân và Dương Thiên Bảo không nghĩ gì nhiều.
Nhưng khi Mục Hàn giới thiệu Hoàng Điểu, Hà Thi Vân lập tức ngắt lời: “Đợi đã, anh vừa nói gì?”
“Cô ta cũng là phù dâu sao?”
“Anh đang đùa chúng tôi đấy à?”
“Chẳng lẽ cô ta không phải phù rể?”