Chương : Giết người cũng cần hẹn trước hay sao?
Ngay cả Lưu Minh Tùng và Tô Manh cũng mất tin tức, còn Mục Diệp và Dương Tử Yên thì hoàn toàn hoảng sợ.
Cho dù họ có ngu dốt đến đâu cũng nên hiểu ra.
Rõ ràng là có ai đó đang nhắm đến họ.
“Mau xem tin tức đi!”, lúc này, lại một lãnh đạo cao cấp khác đột nhiên kêu lên.
Mục Diệp, Dương Tử Yên và những người khác lần lượt lấy điện thoại ra.
Họ liền nhận thấy trên các phương tiện truyền thông tin tức lớn đã xuất hiện những tiêu đề như: “Sự thật về việc mang thai của Lâm Nhã Hiên!”
“Tình huống đảo ngược, chuyện Lâm Nhã Hiên ngoại tình mang thai hóa ra là có người ở phía sau lập kế hoạch!”
“Trả lại cho chính nghĩa một sự công bằng! Tiết lộ sự thật về cái thai của Lâm Nhã Hiên!”
“Chân tướng bại lộ! Kẻ đứng phía sau lần lượt hiện rõ!”
“…”
Tin tức dồn dập khiến Mục Diệp và Dương Tử Yên vô cùng bối rối.
Bởi vì những phương tiện truyền thông tin tức này chính là những nơi mà đêm qua Dương Tử Yên không thể liên lạc được.
Và sáng sớm nay, dường như họ đã thảo luận với nhau từ lâu, đồng loạt đăng bài tiết lộ sự thật về việc Lâm Nhã Hiên mang thai.
Vì tò mò, Mục Diệp và Dương Tử Yên đã bấm vào xem.
Bài báo giống như một sự phỉ báng, tiết lộ toàn bộ sự thật mà bọn họ biết, đồng thời không chút che giấu nêu ra tên phương tiện truyền thông có liên hệ với Dương Tử Yên.
Cuối bài báo, các phương tiện truyền thông bị nêu tên này đều đưa ra lời xin lỗi và công khai xin lỗi vì đã đưa tin sai sự thật về việc Lâm Nhã Hiên ngoại tình mang thai.
Ngoài các phương tiện truyền thông đưa tin này ra thì Vương Tuyết Phong, Vi Tiểu Thiên, Dương Chí Hùng cũng đã nhận lời phỏng vấn và cảm thấy vô cùng tự trách vì đã vu khống cho Lâm Nhã Hiên.
Điều khiến Mục Diệp và Dương Tử Yên suy sụp nhất là Lưu Minh Tùng và Tô Manh cũng đã xuất hiện.
Lưu Minh Tùng thẳng thắn thừa nhận rằng hắn nhận được số tiền thù lao rất lớn nên mới lập mưu để hãm hại Lâm Nhã Hiên.
Ngoài ra, đoạn video Tô Manh và Lưu Minh Tùng dan díu với nhau đã được công khai, trong nháy mắt, đôi cẩu nam nữ này trở thành mục tiêu công kích của hàng nghìn người…
“Mẹ kiếp, thật là…”
“Cái bẫy mà chúng ta đã dày công sắp đặt, chẳng lẽ cứ thế bị hủy hoại hay sao?”
Mục Diệp và Dương Tử Yên phát điên lên.
“Ai có thể nói cho tôi biết chuyện này là sao không?”, Mục Diệp tức giận nói: “Mục Hàn làm sao có bản lĩnh lớn để dàn xếp với tất cả phương tiện truyền thông như vậy được?”
“Hơn nữa, là ai đã thề thốt với tôi rằng sẽ không bao giờ để lọt một chút thông tin nào, chỉ một tập đoàn Phi Long cỏn con tuyệt đối không thể tìm ra họ được nhỉ?”
Mục Diệp nhìn chằm chằm Dương Tử Yên và đập mạnh bàn nói: “Dương Tử Yên, cô nói xem!”
“Tổng giám đốc, là tôi đã đánh giá thấp năng lực của Mục Hàn”, Dương Tử Yên nói với vẻ mặt đầy hổ thẹn: “Tôi có trách nhiệm vì đã để sự việc xảy ra như thế này. Nhưng bây giờ không phải lúc truy cứu trách nhiệm, nếu như Mục Hàn có thể dập tắt được đám phương tiện truyền thông đưa tin này thì chắc chắn anh ta cũng biết người đứng phía sau là chúng ta!”
“Điều tôi lo lắng bây giờ là Mục Hàn sẽ đến tìm chúng ta trả thù!”
Dựa trên sự hiểu biết của Dương Tử Yên về Mục Hàn, cô ta biết rằng Mục Hàn là người có thù ắt phải trả.
Ngay cả một chút hận thù, Mục Hàn cũng sẽ ghi nhớ trong lòng.
Hơn nữa, Mục Hàn hiện là ông chủ đứng đằng sau của tập đoàn Phi Long.
Nếu như Mục Hàn đã có thể cân tất cả các phương tiện truyền thông, đủ cho thấy năng lực của Mục Hàn đáng sợ hơn nhiều so với những gì cô ta tưởng tượng.
Lúc này Dương Tử Yên đã cảm thấy hơi sợ hãi.
“Báo thù?”, Mục Diệp khinh thường nói: “Cho dù Mục Hàn tìm đến tận cửa thì đã làm sao nào?”
“Để tôi nói cho cô biết, việc Lâm Nhã Hiên mang thai, làm người thứ ba đều là do những tay phóng viên và thợ săn ảnh này thao tác. Thịnh Uy Khống Cổ của chúng ta từ đầu đến cuối đều không có bất kỳ mối liên hệ nào với đám người này. Cho dù chúng ta trả tiền thù lao cho họ thì cũng lấy danh nghĩa của công ty khác để trả.”
“Mục Hàn có bằng chứng gì để chứng minh rằng chúng ta có liên quan đến chuyện này chứ?”
“Vẫn là sếp Mục ông lợi hại, đã sớm nghĩ tới đường lui.”, Dương Tử Yên giơ ngón tay cái lên.
“Muốn lọt vào mắt xanh cậu Mục Sảng thì cô còn non lắm. Có thời gina thì theo tôi học hỏi nhiều vào”, Mục Diệp đầy vẻ kiêu ngạo: “Hơn nữa, Thịnh Uy Khống Cổ là nơi nào chứ? Đó là cơ ngơi của nhà họ Mục ở thủ đô, ông chủ lớn đứng phía sau chúng ta là nhà họ Mục – thế gia số một của Hoa Hạ. Cho dù Mục Hàn thực sự nắm được chứng cứ thì cũng có ai dám động vào chúng ta chứ?”
“Ông nói có lý lắm”, Dương Tử Yên lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hơn: “Đúng vậy, ông chủ lớn của chúng ta là cậu chủ Mục Sảng, sao phải sợ một thằng con bị bỏ rơi chứ?”
“Vậy nên tôi dám khẳng định là Mục Hàn không dám tới tìm chúng ta đâu”, Mục Diệp nói với vẻ chắc nịch.
Ở một bên khác.
Sau khi một số lượng lớn các phương tiện truyền thông báo chí đưa tin, dẹp yên tin đồn Lâm Nhã Hiên mang thai đã khiến cho đám đông người ăn dưa bở hiểu ra chân tướng sự việc và trả lại cho Lâm Nhã Hiên một sự công bằng.
Đặc biệt là mấy người lúc trước đã bôi nhọ uy tín của Lâm Nhã Hiên đều thừa nhận sai lầm của mình và xin lỗi.
Cùng với sự hỗ trợ của các phương tiện truyền thông, Lâm Nhã Hiên xem như đã hoàn toàn được giải tỏa nỗi oan khuất.
“Tốt quá rồi, thực sự là tốt quá rồi!”
Nhà họ Lâm ở Sở Dương.
Sau khi xem tin tức về việc Lâm Nhã Hiên được giải oan, Tần Lệ đã khóc lóc thảm thiết.
Khi nhà họ Lâm và nhà họ Tần biết được sự thật, họ cũng phải bắt đầu đua nhau khen ngợi Lâm Nhã Hiên, không tiếc nói những lời hoa mỹ, cho rằng Lâm Nhã Hiên chính là Hoa Mộc Lan hiện đại, là nữ trung hào kiệt… Lâm Nhã Hiên cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhân cơ hội này, cô đã chủ động tuyên bố với bên ngoài rằng đúng là cô có thai, nhưng đứa con trong bụng cô không phải của Lưu Minh Tùng, mà là của Mục Hàn.
Sau đó nhân cơ hội thông báo ngày tái hôn.
Chuyện này ngay lập tức thu hút vô số người hâm mộ.
Cộng thêm việc bị hãm hại trước đó, Lâm Nhã Hiên nhận được sự đồng cảm và thấu hiểu từ đám đông, ai nấy đều viết lời chúc phúc cho Lâm Nhã Hiên và Mục Hàn ở dưới phần bình luận.
Sau sự việc này, độ nổi tiếng của Lâm Nhã Hiên càng tăng cao.
Có nhiều công ty chủ động tìm đến tập đoàn Thiên Thành để tạo dựng mối quan hệ làm ăn hơn.
Hơn nữa, cổ phiếu của tập đoàn Thiên Thành mở lại lập tức tăng mạnh, sau đó đóng cửa với giá rất cao vào ngày hôm sau, chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủi, thậm chí còn có xu hướng tiếp tục tăng lên.
Điều này khiến những dân chơi cổ phiếu đã mua cổ phiếu của tập đoàn Thiên Thành rất hào hứng.
“Cuối cùng cũng đến lúc vén màn mây thấy được trăng sáng rồi!”
Khu nhà chiến khu tỉnh.
Mục Hàn đếm ngón tay: “Các bên liên quan, Vương Tuyết Phong, Vi Tiểu Thiên, Dương Chí Hùng… đều đã nhận hình phạt thích đáng, tiếp theo đây sẽ đến lượt thủ phạm đứng sau cùng trong chuyện này rồi!”
“Mục Diệp của Thịnh Uy Khống Cổ và cả Dương Tử Yên nữa!”
“Đại ca, anh định xử lý họ như thế nào?”, Quỳ Ngưu hỏi.
“Những người này suýt chút nữa đã khiến Nhã Hiên rơi vào cảnh không thể ngóc đầu lên được.
Cách mà tôi xử lý bọn chúng chỉ có một từ thôi, đó là ‘chết’!”
Sát khí đột nhiên dâng lên trong mắt Mục Hàn: “Bọn họ nhất định phải chết!”
Mục Hàn chỉ đưa một mình Quỳ Ngưu đến Thịnh Uy Khống Cổ.
“Thưa anh, xin hỏi anh có hẹn trước không?”, cô gái xinh đẹp ở quầy lễ tân nhìn hai người Mục Hàn và Quỳ Ngưu ở trước mặt rồi từ chối thẳng thừng: “Nếu như không có hẹn trước thì hai vị không thể gặp giám đốc Mục và trợ lý Dương của chúng tôi được!”
Mục Hàn cười khẩy nói: “Chúng tôi đến để giết người mà cũng cần phải hẹn trước hay sao?”
Cô gái xinh đẹp ở quầy lễ tân bỗng cảm thấy ớn lạnh.