Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

chương 597

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương – Nhà học Mục ở Sơn Thành nửa đêm tấn công

Mục Hàn Mục Hàn trở về căn biệt thự nhỏ cùng với ba món quà của Mục Vấn Đạo.

Nhìn thấy Mục Hàn quay về, Sở Vân Lệ thở phào nhẹ nhõm: “Con trai, con quay về rồi!”

Thấy Sở Vân Lệ căng thẳng như vậy, Mục Hàn liền hỏi: “Mẹ à, con chỉ ra ngoài một chút thôi, sao mẹ lại lo lắng vậy?”

“Haiz!”, Sở Vân Lệ thở dài, khẽ nói: “Mẹ nghe nói nhà họ Mục ở Sơn Thành tới rồi!”

“Bọn họ là hoàng tộc, lúc này tới tỉnh, nhất định là nhận chỉ thị của nhà họ Mục ở thủ đô, nhắm vào hai mẹ con chúng ta”.

Kể từ khi Mục Hàn xử lý Mục Bá Đạo, Sở Vân Lệ ngày nào cũng trong trạng thái lo lắng.

“Nhà họ Mục ở Sơn Thành tới tỉnh, chuyện này con đã biết rồi”, Mục Hàn cười nói: “Hơn nữa, con còn gặp mặt gia chủ của nhà họ Mục, Mục Vấn Đạo rồi”.

“Gì cơ?”, Sở Vân Lệ sửng sốt, vội vàng tiến tới kiểm tra Mục Hàn, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng: “Nhà họ Mục ở Sơn Thành có làm gì con không?”

“Đương nhiên là không rồi”, Mục Hàn nhún vai nói: “Nếu như nhà họ Mục ở Sơn Thành làm gì con, con còn có thể còn nguyên vẹn đứng trước mặt mẹ như thế này à!”

“Hơn nữa, nhà bọn họ còn tặng con ba món quà lớn đấy!”

Thấy Mục Hàn thật sự không sao, Sở Vân Lệ mới hoàn toàn yên tâm.

Tuy nhiên, Sở Vân Lệ cảm thấy khó tin khi nghe thấy gia đình họ Mục ở Sơn Thành tặng quà cho Mục Hàn.

“Đúng vậy đó mẹ”, thấy Sở Vân Lệ không tin, Mục Hàn liền lấy ba món quà của nhà họ Mục ở Sơn Thành ra: “Món thứ nhất là áo giáp vàng kim, để con thử xem hiệu quả thế nào”.

Dù sao thì nhất định tối nay nhà họ Mục ở Sơn Thành cũng sẽ tấn công anh.

Đúng lúc Mục Hàn có thể thử được sức mạnh thật sự của loại vũ khí tự vệ này.

“Đúng rồi, mẹ à”, Mục Hàn lấy nhân sâm ngàn năm, linh chi ngàn năm và tuyết liên Thiên Sơn ra, nói: “Trước đây lúc mẹ mang thai con đã lâm bệnh nặng, ba loại thực phẩm bổ này, rất có lợi cho việc phục hồi sức khỏe của mẹ”.

“Tuyết liên Thiên Sơn, nhân sâm ngàn năm, còn có linh chi ngàn năm à?”, hai mắt Lâm Nhã Hiên ở bên cạnh không khỏi sáng rực lên, gật đầu nói: “Mẹ chúng ta đúng là rất cần những loại thuốc bổ này!”

“Lát nữa em bảo cô Vương lấy chúng về hầm canh bồi bổ cho mẹ”.

“Nhã Hiên, em đừng vội”, khi Lâm Nhã Hiên đang chuẩn bị gọi cô Vương, Mục Hàn gọi cô lại: “Nhà họ Mục ở Sơn Thành cũng có quà cho em đây!”

“Em cũng có á?”, Lâm Nhã Hiên có chút bất ngờ.

“Đúng vậy”, Mục Hàn cầm chiếc vòng ngọc đưa cho Lâm Nhã Hiên: “Đây, anh cảm thấy em rất hợp với chiếc vòng ngọc này đấy”.

“Em không hợp đeo những thứ này”, Lâm Nhã Hiên xua tay nói.

Mục Hàn mỉm cười, nói: “Dù sao cũng là thành ý của nhà họ Mục ở Sơn Thành, em cứ nhận lấy đi!”

“Vậy được”, Lâm Nhã Hiên bất lực nói: “Nếu anh đã nói như vậy mà em còn từ chối thì là không nể mặt người ta rồi, vậy em sẽ miễn cưỡng chấp nhận vậy!”

Lâm Nhã Hiên thản nhiên nhận lấy chiếc vòng.

Nếu như Lâm Nhã Hiên biết được chiếc vòng ngọc này vô cùng giá trị và độc nhất vô nhị trên thế giới này, e là cô sẽ kinh hãi không thôi.

Mặc dù biết tối nay nhà họ Mục ở Sơn Thành sẽ tấn công mình, nhưng Mục Hàn không hề nói cho tứ đại chiến thần biết.

Sau khi đã sắp xếp xong xuôi chuyện của Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ, Mục Hàn một mình đi ra ngoài biệt thự, yên lặng ngắm nhìn ánh trăng, cũng chờ đợi sự xuất hiện của nhà họ Mục ở Sơn Thành.

Ban ngày khi gặp Mục Hàn, nhà bọn họ tỏ ra rất thận trọng.

Đích thân dắt theo mười tám cao thủ của Không Động phái, còn có mười tám cao thủ ám khí của Đường phái, khi nghe ngóng được chỗ ở của Mục Hàn, sau đó lên kế hoạch cẩn thận, đảm bảo rằng không có gì sai sót trước khi lên đường.

Mục Vấn Đạo dắt theo mấy cao thủ đến bên ngoài biệt thự, trong nháy mắt đã nhìn thấy Mục Hàn ung dung nhàn hạ ở bên ngoài.

Nhưng do trời đã khuya, khoảng cách khá xa, tầm nhìn không tốt nên hai bố con Mục Vấn Đạo không nhìn ra Mục Hàn.

Hơn nữa ban ngày lúc gặp Mục Hàn, hai bố con Mục Vấn Đạo khép nép cúi người, làm sao dám nhìn rõ gương mặt của Mục Hàn chứ.

Vì vậy, hai bố con bọn họ không thể liên kết Mục Hàn và đại thống soái với nhau được.

“Bố, tên nhãi này nhất định là thằng con hoang Mục Hàn rồi!”, Mục Vô Đạo phân tích: “Nghe nói căn biệt thự nhỏ này là do vợ của Mục Hàn – Lâm Nhã Hiên mua cho Sở Vân Lệ đấy”.

“Muộn như vậy rồi còn có người quanh quẩn ở biệt thự, nhất định là Mục Hàn rồi!”

“Bố cũng nghĩ như vậy”, Mục Vấn Đạo đồng ý với suy nghĩ của con trai, gật đầu nói: “Nếu mục tiêu đã ở đây thì chúng ta cứ trực tiếp hành động thôi”.

Mục Vấn Đạo ra hiệu, mười tám cao thủ ám khí của Đường phái tiến lên trước nghe lệnh.

“Các anh em, hãy thể hiện bản lĩnh của các cậu, giết chết tên nhãi đó đi!”, Mục Vấn Đạo chỉ tay về phía Mục Hàn ở xa, hạ giọng ra lệnh.

“Vâng!”, mười tám cao thủ ám khí của Đường phái nhận lệnh, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Sau đó là một loạt các âm thanh sột soạt.

Các cao thủ ám khí của Đường phái không chỉ giỏi sử dụng ám khí, mà võ công cũng thuộc hạng bậc nhất.

Giết người một cách vô hình.

Vì vậy, các cao thủ của các gia tộc ở Trung Nguyên luôn tỏ ra rất ghen tị.

“Đến rồi!”, Mục Hàn đã nghe thấy động tĩnh của mười tám cao thủ ám khí của Đường phái, nhưng vẻ mặt anh vẫn rất bình tĩnh.

Mười tám cao thủ ám khí Đường phái cùng ném vô số phi tiêu vào bóng tối, như một cơn mưa xối xả.

Trong màn đêm mờ ảo tỏa ra ánh sáng lộng lẫy.

Khóe miệng Mục Vấn Đạo nhếch lên: “Ha ha, thằng con hoang này chết chắc rồi!”

Tuy nhiên, đúng lúc này, Mục Hàn đã di chuyển.

Cơ thể của Mục Hàn chuyển động giống như một cơn cuồng phong, khiến những chiếc phi tiêu đang bay tới rơi xuống ngay lập tức.

Mục Hàn thậm chí còn vươn tay chộp lấy vài chiếc phi tiêu, sau đó ném sang một bên.

Những tiếng la hét thảm thiết vang lên trong bóng tối.

Rất rõ ràng, đám cao thủ ám khí của Đường phái đã bị trúng phi tiêu rồi.

“Chuyện này…”, nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Mục Vấn Đạo lập tức sầm xuống: “Thực lực của thằng con hoang này mạnh đến vậy sao? Chẳng trách hắn có thể giết chết Mục Bá Đạo trong vòng vài giây? Thảo nào đến đại thống soái cũng nói hắn không dễ đối phó!”

Mười tám cao thủ Đường phái bị tiêu diệt ngay lập tức, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Mục Vấn Đạo.

Mục Vô Đạo càng thêm hoang mang, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Bố ơi, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

“Sợ cái gì?”, Mục Vấn Đạo trợn trừng mắt nhìn Mục Vô Đạo, tức giận nói: “Nhà họ Mục ở Sơn Thành chúng ta đường đường là hoàng tộc, mất mười tám cao thủ ám khí của Đường phái thì sao chứ? Thằng con hoang đó cuối cùng cũng phải ngoan ngoãn quỳ xuống dưới chân chúng ta thôi!”

Mục Vấn Đạo hất tay, ra lệnh: “Bảo mười tám cao thủ của Không Động phái lên!”

“Đúng, chúng ta còn có cao thủ của Không Động phái!”, Mục Vô Đạo lập tức phản ứng lại: “Lần này, Mục Hàn chết chắc rồi!”

Truyện Chữ Hay