Chương – Mẹ con tranh cãi quyết liệt
Đừng thấy Lâm Nhã Hiên nắm trong tay tập đoàn Thiên Thành, nghiệp vụ càng làm càng lớn mà lầm, thật ra những tập đoàn như vậy, tiền mặt thật sự có thể lấy ra sử dụng không nhiều, phần lớn tiền vốn đều đang xoay vòng.
Căn biệt thự nhỏ này tốn hơn ba mươi triệu tệ.
Với Lâm Nhã Hiên mà nói thì thật sự không dễ dàng.
“Sao có thể chứ?”, Sở Vân Lệ nghe vậy, vội vàng xua tay nói: “Cái con bé này, sao mẹ có thể để con bỏ tiền ra mua biệt thự cho mẹ được?”
“Trông căn nhà này cũng không hề rẻ!”
“Không sao đâu mẹ”, Lâm Nhã Hiên khuyên nhủ: “Những năm qua, mẹ vẫn luôn sống vất vả, bây giờ con và Mục Hàn đón mẹ về, thì phải chăm sóc mẹ thật tốt!”
“Hơn nữa, cũng không đáng bao tiền”.
“Bọn con đều có tiền, mẹ không cần lo lắng”.
“Đúng đó mẹ”, Mục Hàn ở bên cạnh cũng nói thêm vào: “Đây là một chút tấm lòng của Nhã Hiên, mẹ cứ nhận lấy đi”.
“Nếu như đón mẹ về, còn để mẹ sống ngày tháng cực khổ, vậy thì bọn con không đúng rồi”.
Bị Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên thuyết phục, Sở Vân Lệ chỉ đành gật đầu đồng ý.
“Các con đúng là tốt với mẹ quá!”, Sở Vân Lệ cảm động, vui mừng khôn xiết.
Căn biệt thự nhỏ này thuộc kiểu nhà trang trí đầy đủ, hoàn toàn có thể xách túi vào ở luôn.
Cho nên cũng không cần Sở Vân Lệ lo lắng điều gì.
Hơn nữa Lâm Nhã Hiên còn đặc biệt thuê một người giúp việc cho Sở Vân Lệ, phụ trách những việc vệ sinh, ăn uống, nhà ở, hoàn toàn không cần Sở Vân Lệ phải đụng tay đụng chân vất vả.
Thoáng chốc Lâm Nhã Hiên đã phát huy phương diện cường thế của tổng giám đốc tập đoàn, chỉ huy Mục Hàn chuyển toàn bộ hành lý còn có đồ dùng hàng ngày của Sở Vân Lệ vào nhà mới.
“Mẹ, sau này con và Mục Hàn sẽ báo hiếu mẹ thật tốt”.
Sau khi chuyển nhà xong, Lâm Nhã Hiên nói với Sở Vân Lệ.
“Con à, con thật sự quá tốt với chúng ta rồi”, sau những ngày tháng chung sống, Sở Vân Lệ cũng đã biết, Mục Hàn ở rể nhà họ Lâm ở Sở Dương, cho dù nhà họ Lâm không ưa gì Mục Hàn, nhưng Lâm Nhã Hiên vẫn luôn bên cạnh không rời.
Do đó Sở Vân Lệ vô cùng cảm động, dặn dò Mục Hàn: “Con à, con phải đối xử với Nhã Hiên cho tốt đấy”.
“Mẹ, con nhất định sẽ làm vậy”, Mục Hàn gật đầu nói.
“Anh đó, đừng gây chuyện cho em là em mừng lắm rồi”, Lâm Nhã Hiên trợn mắt.
Có điều, Sở Vân Lệ nhìn ra được, tuy miệng Lâm Nhã Hiên nói như vậy, nhưng trong ánh mắt lại chứa đầy yêu thương.
Tin tức Lâm Nhã Hiên mua biệt thự cho Sở Vân Lệ, nhanh chóng truyền đến nhà họ Lâm ở Sở Dương.
“Cái gì?”, Tần Lệ tức giận đập bàn, giận dữ nói: “Con nhỏ chết tiệt này, tôi nuôi nó lớn như vậy, trước nay nó cũng không mua cho tôi một căn nhà, ngay cả nhà chung cư cũng không mua, vậy mà lại mà biệt thự cho bà mẹ làm công nhân vệ sinh của Mục Hàn?”
“Tin tức này là giả chăng?”, Lâm Lợi Cương tỏ ra nghi ngờ.
“Chú Cương, nếu chú không tin, có thể gọi Lâm Nhã Hiên ra đối chất”, Lâm Long lan truyền tin tức, nói.
Thế là Lâm Lợi Cương gọi điện thoại cho Lâm Nhã Hiên.
Lâm Nhã Hiên trở về nhà họ Lâm ở Sở Dương với vẻ mặt khó hiểu: “Bà nội, bố, mẹ, mọi người có chuyện gì gấp cứ phải kêu con về bây giờ thế?”
“Hừ hừ!”, bà cụ Lâm bực bội hừ một tiếng, nói: “Nếu còn không gọi cháu về thì cháu lên tận trời rồi!”
“Nhã Hiên, mẹ hỏi con!”, Tần Lệ nghiêm nghị chất vấn: “Mẹ nghe nói con đã mua một căn biệt thự nhỏ cho bà mẹ làm công nhân vệ sinh của Mục Hàn ở tỉnh, giá hơn ba mươi triệu tệ, có chuyện này sao?”
“Mua biệt thự nhỏ thì không tính”, Lâm Phi Yến ở bên cạnh chen miệng vào: “Hơn nữa, cháu còn nghe nói, Nhã Hiên còn bỏ ra tiền lương mười nghìn tệ mỗi tháng để mời người giúp việc giỏi cho bà mẹ làm công nhân vệ sinh của Mục Hàn, chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của bà ta”.
“Ha ha!”, nghe Lâm Phi Yến nói vậy, bà cụ Lâm châm biếm: “Lâm Nhã Hiên à, cháu cũng hay thật đấy!”
“Bà nội, cháu không biết tại sao mọi người lại phản ứng thái quá như vậy”, Lâm Nhã Hiên không phục nói: “Con mua biệt thự cho mẹ chồng của mình thì sao, có vấn đề gì à?”
“Đúng! Bà ấy là mẹ của Mục Hàn, mẹ của Mục Hàn, đồng thời cũng là mẹ của cháu!”
“Thứ khốn nạn!”, Tần Lệ tát thẳng vào mặt Lâm Nhã Hiên một bạt tai, tức giận nói: “Lâm Nhã Hiên, con biết mình đang nói gì không?”
“Con chỉ có một người mẹ, đó là mẹ!”
Lâm Nhã Hiên giơ tay ôm bên mặt bị đánh của mình, cảm thấy hơi ngơ ngác.
Từ trước đến nay, dù Tần Lệ có bất mãn với cô thế nào cũng chưa bao giờ đánh cô.
Hôm nay là lần đầu tiên cô bị mẹ đánh.
Nước mắt tủi thân tuôn ra từ hốc mắt của cô.
Lâm Lợi Cương ở bên cạnh lắc đầu, bực bội nói: “Haiz, con bé này, đúng là không hiểu chuyện!”
“Sao con có thể mua biệt thự cho bà mẹ làm công nhân vệ sinh của Mục Hàn chứ?”
“Rốt cuộc con nghĩ cái quái gì vậy?”
“Lẽ nào con thật sự định tái hôn với Mục Hàn sao?”
Không chỉ Lâm Lợi Cương, Lâm Long, Lâm Phi Yến mà đám thế hệ trẻ khác của nhà họ Lâm ở Sở Dương cũng đồng loạt chỉ trích Lâm Nhã Hiên.
“Lâm Nhã Hiên, con có bản lĩnh lắm rồi đúng không?”, Tần Lệ buông lời độc ác: “Hôm nay mẹ nói luôn ở đây, nếu con định tái hôn với Mục Hàn sống cùng với bà mẹ là công nhân vệ sinh của Mục Hàn, thì từ nay về sau chúng ta đoạn tuyệt quan hệ mẹ con, không còn bất kỳ mối liên quan gì nữa!”
Dứt lời, Tần Lệ nói với Lâm Lợi Cương: “Chúng ta đi!”
“Con đó!”, Lâm Lợi Cương lắc đầu, dáng vẻ bất lực.
Nhìn thấy bố mẹ đẩy cửa bước ra ngoài, Lâm Nhã Hiên vô cùng ấm ức.
“Chị Nhã Hiên, sao chị có thể tùy hứng như vậy chứ? Chuyện hôn nhân đại sự của thế hệ trẻ như chúng ta đều không thể tự mình làm chủ. Dẫu sao, hôn nhân của nhà giàu có chúng ta có liên quan đến quan hệ lợi ích”.
Lúc này, một thanh niên ngang vế có quan hệ khá tốt với Lâm Nhã Hiên nói: “Nhất là chị Nhã Hiên, còn là gánh vác hy vọng phát triển nhà họ Lâm nên mọi người đều không mong chị ở cùng tên vô dụng như Mục Hàn”.
Thật ra trong lòng Lâm Nhã Hiên cũng rất rõ những lời bọn họ nói.
Bất kể là nhà họ Lâm Sở Dương hay là nhà họ Tần Sở Bắc, đều dùng trăm phương nghìn kế để chia rẽ Lâm Nhã Hiên và Mục Hàn, mục đích chính là để Lâm Nhã Hiên gả cho một nhà giàu có năng lực hơn, thực hiện liên kết lớn mạnh.
Trừ phi bản thân Lâm Nhã Hiên đã lớn mạnh đến mức có thể không cần để ý đến lời nói của nhà họ Lâm Sở Dương hay nhà họ Tần Sở Bắc.
Nhớ đến trước đây Mục Hàn vẫn luôn nói muốn tổ chức hôn lễ bù đắp, cho cô một bất ngờ, để tất cả mọi người đều nhìn cô với cặp mắt khác, Lâm Nhã Hiên ngẫm nghĩ, cảm thấy không có khả năng lắm.
Đến cuối cùng, Mục Hàn vẫn phải dựa và nhà họ Sở ở Đông Hải.
Kiểu bất ngờ có được nhờ vào nhà họ Sở ở Đông Hải căn bản khó mà thuyết phục mọi người.
Lâm Nhã Hiên suy nghĩ một lát, vẫn nên quyết định để bản thân lớn mạnh hơn trước đã.
Lâm Nhã Hiên sực nhớ ra, trước mắt tập đoàn Phi Long đang tiến hành một dự án trị giá một trăm tỷ tệ, nếu cô có thể lấy được dự án này, đồng thời hoàn thành thì giá trị bản thân cô chắc chắn sẽ tăng vọt.
Trở thành sự tồn tại mà nhà họ Lâm ở Sở Dương phải ngưỡng mộ.