Chương – Mục Bá Đạo đến
Hiệu thuốc từ chối bán thuốc, Sở Vân Lệ chịu đựng cơn đau ngất trên đường lớn.
May mà được người đi đường tốt bụng đưa tới bệnh viện.
Sau khi Mục Hàn nghe tin này lập tức vội vã tới bệnh viện.
Vì bệnh của Sở Vân Lệ là bệnh nan y, ở lại bệnh viện cũng không có ích gì nên Mục Hàn đưa bà ấy tới khu nhà chiến khu.
Dù sao ở khu nhà chiến khu thuốc gì cũng có.
Lần đầu tiên thấy mẹ ruột của Mục Hàn, tứ đại chiến thần Chúc Long, Hoàng Điểu, Thao Thiết và Quỳ Ngưu rất kích động, rất lễ phép chào hỏi: “Chào lão phu nhân!”
Sở Vân Lệ thấy những thanh niên tràn đầy năng lượng này đột nhiên lễ phép chào hỏi không khỏi giật mình.
Bà ấy rất xúc động, con trai bà đã kết bạn được với những người không tệ.
Nếu Sở Vân Lệ biết bốn người này là chiến thần canh giữ Hoa Hạ và con trai Mục Hàn của bà chính là đại ca của tứ đại chiến thần thì không biết sẽ nghĩ thế nào.
Hoàng Điểu bưng bát thuốc có công hiệu tốt cho Sở Vân Lệ uống.
Sắc mặt của Sở Vân Lệ đã tốt lên rất nhiều.
“Hôm nay không biết đã xảy ra chuyện gì, tất cả hiệu thuốc đều không chịu bán thuốc cho mẹ”, Sở Vân Lệ lo lắng nói: “Mẹ luôn có cảm giác là nhà họ Mục ở thủ đô đã cử người tới”.
“Bọn họ chính là muốn hạn chế cuộc sống của mẹ, ép mẹ chủ động đi tìm bọn họ”.
“Cái gì?”, Mục Hàn vừa nghe liền tức giận: “Bọn họ dám giở thủ đoạn ngăn cấm toàn thành phố với mẹ sao?”
Việc ngăn cấm cuộc sống với một người bình thường mà nói, nếu anh muốn gì tôi sẽ không bán cho anh, tuyệt đối không để anh sống tiếp.
Mục Hàn hỏi Hoàng Điểu: “Người nhà họ Mục ở thủ đô đã tới chưa?”
“Tạm thời vẫn chưa”, Hoàng Điểu lắc đầu nói: “Thật kì lạ, rốt cuộc là ai to gan vậy, dám ngăn cấm toàn thành phố với lão phu nhân?”
“Có điều, đại ca yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng điều tra rõ ràng”.
“Ừ”, Mục Hàn gật đầu, nói tiếp: “Bất kể là do ai làm, những cửa hàng không bán đồ cho mẹ tôi đều phải bị trừng phạt”.
Trước đây, Mục Hàn chỉ có một mối quan tâm là Lâm Nhã Hiên.
Ai dám động tới Lâm Nhã Hiên, Mục Hàn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho kẻ đó.
Bây giờ lại có thêm một người, đó là mẹ ruột anh – Sở Vân Lệ.
Ai gây khó dễ cho Sở Vân Lệ, Mục Hàn cũng sẽ không để đối phương được sống yên ổn.
Nghe Mục Hàn nói vậy, Sở Vân Lệ cũng không hề để bụng.
Suy cho cùng, Sở Vân Lệ cũng xuất thân từ nhà họ Sở ở Đông Hải, biết rõ sự lợi hại của thế gia lớn mạnh như thế nào. Hiện giờ Mục Hàn chỉ đi ở rể, lại không được nhà họ Lâm ở Sở Dương yêu quý, mặc dù có vợ là tổng giám đốc nhưng vẫn đang trong tình trạng ly hôn.
Tuy bốn thanh niên trước mắt mạnh mẽ như rồng như hổ, nhưng vẫn còn quá trẻ, làm sao có thể đối phó được với những nhân vật to lớn ngoài kia được chứ?
Sở Vân Lệ không dám nghĩ đến việc bắt những người không chịu bán hàng cho bà ấy phải chịu phạt.
Thực lực của đối phương nhất định rất mạnh mới có thể khiến những người bán hàng kia nghe lời không bán hàng cho bà ấy.
“Mẹ à, tối nay mẹ cứ ở lại đây”, Mục Hàn nói với Sở Vân Lệ: “Đây là nơi mà con và các anh em thường xuyên tụ tập, cơ sở vật chất không thiếu thứ gì, hơn nữa còn rất an toàn, không lo bị ai tới làm phiền mẹ”.
“Đợi ngày mai mẹ khỏe hơn rồi chúng ta về nhà nhé”.
Sở Vân Lệ không có ý kiến gì với sự sắp xếp của con trai.
Mục Hàn cũng gọi điện cho Lâm Nhã Hiên, thông báo cho cô biết chuyện mà Sở Vân Lệ gặp phải.
Lâm Nhã Hiên nghe xong vội vàng bỏ lại công việc còn dang dở, chạy tới cạnh Sở Vân Lệ.
Có con dâu như vậy Sở Vân Lệ thấy rất được an ủi.
Sau khi dùng cơm tối xong, Lâm Nhã Hiên cùng ngồi xem tivi với Sở Vân Lệ.
“Tin tức mới nhất, bà Triệu của cửa hàng bán thịt lợn, bà Lý chủ cửa hàng bán rau củ trong chợ khu dân cư Hoa Viên đã từ chối bán thực phẩm cho khách, gây rối trật tự nghiêm trọng đã bị phạt hành chính. Mức phạt là năm nghìn tệ và bị tạm giam trong mười ngày”.
“Ngoài ra, ông chủ hiệu thuốc Lai Phúc từ chối bán thuốc Đông y cho khách hàng, dẫn đến khách hàng đó bị ngất ở trên đường, gây nguy hiểm nghiêm trọng tới tính mạng, đã cấu thành tội cố ý gây thương tích. Hiện đã bị nghiêm cấm và bị khởi tố hình sự”.
Sau khi xem tin tức trên tivi, Sở Vân Lệ bất giác cảm thấy hoảng hốt.
Vì những cửa hàng bị chịu tội kia đều là những người từ chối bán hàng cho bà ấy ngày hôm nay.
Không ngờ báo ứng đến nhanh như thế.
Lại liên tưởng tới cuộc nói chuyện lúc sáng giữa Mục Hàn và bốn người anh em kia, suy nghĩ của Sở Vân Lệ không khỏi bay xa, chẳng lẽ thực lực của con trai mình rất mạnh sao?
Suy cho cùng, có thể trừng phạt những cửa hàng đã từ chối bán hàng cho bà ấy trong thời gian ngắn như vậy không phải người bình thường có thể làm được.
Có lẽ Mục Hàn đã mạnh tới mức mà bản thân bà ấy không tưởng tượng nổi.
Buổi tối khi nằm trên giường nghỉ ngơi, Sở Vân Lệ trằn trọc mãi, suy nghĩ xem nếu Mục Hàn gặp phải nhà họ Mục ở thủ đô thì sẽ thế nào?
Mặc dù hiện giờ Mục Hàn có thể rất mạnh, nhưng nhà họ Mục ở thủ đô dù sao cũng là gia tộc số một của Hoa Hạ, đã tồn tại hàng nghìn năm nay, không phải ai cũng có thể chọc vào.
Chưa nói đến thành viên chính thức trong nhà họ Mục ở thủ đô, chỉ nói đến việc năm đó có một người một mình càn quét Đông Hải, khiến Đông Hải không ngóc đầu lên được lại chỉ là một gia nô của nhà họ Mục ở thủ đô mà thôi.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Sở Vân Lệ cảm thấy bà đang mơ một giấc mơ.
Bà ấy mơ thấy người đó lại xuất hiện.
Còn cầm một thanh kiếm giết Mục Hàn.
Lúc này, Sở Vân Lệ giật mình tỉnh giấc trong nỗi sợ hãi.
Gió lớn thổi vù vù bên ngoài, Sở Vân Lệ bước tới trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài thì thấy một bóng người mặc áo trắng cầm theo một thanh kiếm xuất hiện trong bóng đêm tối mịt.
Bất thình lình, tên gia nô Mục Bá Đạo của nhà họ Mục đã càn quét cả nhà họ Sở ở Đông Hải đến không có sức mà đánh trả, lại đột nhiên xuất hiện!
“Cộc cộc cộc!”, lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Sở Vân Lệ giật mình sợ hãi, hỏi: “Ai đó?”
“Mẹ, là con”, Mục Hàn đã thấy bóng dáng của Sở Vân Lệ đứng bên cửa sổ từ lâu, nên đặc biệt tới an ủi bà.
Vừa nghe là Mục Hàn, Sở Vân Lệ vội vàng nói: “Con trai, người đó tới rồi, chúng ta mau trốn đi, tuyệt đối đừng để ông ta tìm được con!”
“Không sao đâu mẹ”, Mục Hàn lại rất bình tĩnh nói: “Con đưa mẹ tới phòng của Nhã Hiên, hai người không cần lo, chỉ là một tên gia nô của nhà họ Mục ở thủ đô thôi mà, không có gì phải sợ cả, con sẽ xử lý tốt”.
“Nhưng đối phương rất mạnh”, Sở Vân Lệ vẫn rất lo lắng.
“Mẹ yên tâm đi”, Mục Hàn cười nói: “Con trai đảm bảo với mẹ, tuyệt đối sẽ bình an vô sự quay trở về gặp mẹ!”
Thấy Mục Hàn tự tin như vậy Sở Vân Lệ cũng không nói gì nữa.
Sau khi đưa Sở Vân Lệ tới phòng của Lâm Nhã Hiên, Mục Hàn liền ra ngoài.
Lúc này, tứ đại chiến thần là Chúc Long, Hoàng Điểu, Thao Thiết và Quỳ Ngưu đã ngăn trước mặt Mục Bá Đạo.
“Tôi biết thằng con riêng Mục Hàn đang ở đây”, từ đầu tới cuối Mục Bá Đạo cứ vuốt chuôi kiếm cầm trong tay: “Gọi hắn ta ra đây gặp tôi!”
Mục Bá Đạo hoàn toàn không coi tứ đại chiến thần ra gì.