Diêm Vương

chương 90

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Kế tiếp không biết Diêm Trừng có chuyện gì mà hắn kéo Kỉ Tiễu đi theo một hướng, ngược với khu vui trơi giải trí mà đám học sinh đang chơi tới điên ở đó, cho nên đường này vắng người, xung quanh đều là một rừng lá phong lửa đỏ, phối hợp với rừng nước trong xanh xinh đẹp, đúng thực chất là cảnh trí của mùa thu, đặc biệt yên bình.

Kỉ Tiễu phóng tầm mắt thưởng thức cảnh đẹp, khó được khi sắc lạnh trên mặt đều hòa hoãn không ít, bỗng nhiên trên lưng nằng nặng, đã bị Diêm Trừng từ phía sau ôm chặt lấy.

Kỉ Tiễu vội vàng nhìn chung quanh, một bên giãu dụa ý bảo Diêm Trừng buông tay, nhưng hắn lại càng ôm cậu chặt hơn, mặt hắn còn dán sát cọ cọ lên má Kỉ Tiễu.

“Đừng lo, không có ai.”

Kỉ Tiễu vẫn lo lắng, lại nghe Diêm Trừng nói tiếp: “Tớ nhìn thấy hết rồi, lúc nãy cậu từ đầu tới cuối đều nhìn tớ không dời mắt.”

Kỉ Tiễu ngưng lại, lạnh lùng nói: “Tự minh đa tình.”

Diêm Trùng nhìn lỗ tai hơi phiếm hồng của Kỉ Tiễu mỉm cười ra tiếng: “Vậy cậu nhìn ai? Huh?”

“Nhìn Kinh Dao…”

Nói chưa hết câu, vành tai đã bị đầu lưỡi ẩm nóng liếm qua, Kỉ Tiễu nhịn không được cả người run rẩy, da gà nổi khắp toàn thân.

Diêm Trừng còn ngại không đủ, từ tai Kỉ Tiễu một đường liếm xuống thấp, tay thì nhẹ nhàng vuốt ve thắt lưng thon nhỏ của Kỉ Tiễu, miệng còn không thàn thật: “Cho tớ sờ chút, nghe tim cậu đập nhanh như vậy là tớ biết cậu không có nói sai…” Kỉ Tiễu bị hắn làm cho chân nhuyễn, khẽ lắc đầu tránh né, khuôn mặt cũng ửng đỏ hẳn lên.

Diêm Trừng thấy cậu như vậy, tâm đều ngứa ngáy lợi hại, xoay qua ngậm môi cậu, thế nhưng phi thường thuận lợi tách môi cậu ra đi vào trong, đầu lưỡi Kỉ Tiễu lúc đầu còn né tránh bị Diêm Trừng cường thế quấn quýt không tha, miệng lưỡi giao triền trao đổi nước bọt, nụ hôn kia tựa như sắc thái cành lá hỏa diễm xung quanh, nóng rực ngọt nị khiến tự tận sâu trong lòng đều đốt cháy hầu như không còn.

Diêm Trừng hôn đến mê muội, Kỉ Tiễu cũng bị hắn nhiệt tình lây lan, nháy mắt trong đầu toàn hình ảnh hắn ở trên sân khấu phát sáng quanh người Diêm Trừng vốn nên như thế, kì thật chỉ cần cậu muốn, hắn có thể so với hiện tại càng có nhiều thứ hơn, vô luận là người khác yêu thích ngưỡng mộ khen ngợi sùng bái hay càng nhiều người chú ý hơn, Diêm Trừng đều có thể có được, chính là cậu chưa bao giờ để ý hắn, hắn luôn tình nguyện cùng mình dây dưa không rõ, cũng không muốn đi tìm đoạn tìnhh cảm khác thoải mái tốt đẹp hơn.

Nghĩ tới đây, Kỉ Tiễu trong lòng khẽ động, ngay sau đó càng nhiều là mê võng trào lên.

Bỗng có một tiếng ho khan từ một bên truyền tới, lập tức đánh gãy hai người đang đắm chìm trong nụ hôn nồng nhiệt, Kỉ Tiễu phản ứng cực nhanh đẩy Diêm Trừng ra, lau lau đôi môi bị hắn hôn tới sưng đỏ, vội vàng quay sang nhìn xem là ai tới.

Chỉ thấy Kinh Dao đứng ở một gốc cây cách đó xa xa, cúi đầu, trên mặt còn mang chút xấu hổ ửng đỏ, mặc dù bước đầu đã chấp nhận mối quan hệ của hai người này, nhừng rốt cuộc vẫn là bất đắc dĩ, hơn nữa chính mình còn đánh vỡ trường hợp ngượng ngùng lại nên không cách nào xem như không có việc gì được.

Kinh Dao nhanh chóng bình phục tâm tình, quay đầu ho khan khẽ nói: “Hai người cũng quá thoải mái đi, tốt xấu gì cũng nên chú ý chung quanh một chút, may mắn người tới là tớ.”

So với Kỉ Tiễu vẫn còn chút căng thẳng thì Diêm Trừng da mặt siêu dày, trong lòng càng nhiều là không thoái mải bị chen ngang, hắn thản nhiên hỏi Kinh Dao: “Em tới có chuyện gì?”

Kinh Dao lấy khẩu khí giống hắn đáp lại: “Gọi hai người đi ăn cơm, chúng tiểu nhân đã chuẩn bị xong rồi, chỉ còn chờ hai vị vào bàn.” Nói xong trực tiếp xoay người rời đi.

Khu sinh thái phong cảnh xinh đẹp, tuy rằng học sinh năm ba không thể tự do bốn phía chạy nhảy chơi đùa nhưng không thể lãng phí hoàn cảnh xung quanh, cho nên Diêm Trừng đã sớm chuẩn bị một bữa cơm dã ngoại đúng nghĩa, đồ ăn bên trong đều là lấy tại vườn, có tiền không có gì không mua được, chỉ cần bày ra là được.

Chờ Diêm Trừng và Kỉ Tiễu đi tới, quả nhiên bàn ăn dã ngoại đã được bày ra hết, đồ ăn cực kỳ phong phú lại ngon mắt, đồ ăn vặt, hoa quả sạch, đầy đủ tất cả, Ngũ Tử Húc chờ người không được đã khai chiến trước.

Diêm Trừng lấy một cái nệm đưa cho Kỉ Tiễu ngồi, bên cạnh cậu là Vương Hi Đường, mà cạnh Hi Đường là một nữ sinh có chút quen mắt.

Thấy Kỉ Tiễu và Diêm Trừng lại gần, Vương Hi Đường giới thiệu: “Đây là Nhạc Tiểu Văn, bạn cùng lớp tớ.” nói xong, lấy một miếng bánh ngọt đưa tới trước mặt Tiểu Văn, nhỏ mỉm cười tiếp nhận, Kỉ Tiễu cùng Diêm Trừng chào hỏi xong lại quay sang hàn huyên với Hi Đường.

Vô duyên vô cớ Hi Đường lại mang con gái tới tụ tập?

Diêm Trừng cũng đưa cho Kỉ Tiễu một miếng bánh, cùng cậu trao đổi ánh mắt. Kỉ Tiễu vẫn tương đối bình tĩnh, Diêm Trừng lại không quá thoải mái như vậy.

Thấy Hồng Hạo và Ngũ Tử Húc bắn tới một tầm mắt ái muội, Diêm Trừng quay đầu nhỏ giọng hỏi Kinh Dao: “Xảy ra chuyện gì vậy?” nhỏ và Hi Đường hiện tại cùng một lớp, hẳn là so với Diêm Trừng biết rõ hơn.

Kinh Dao nói: “Rất đẹp đúng không, trước kia là hoa khôi lớp , bây giờ là ủy viên văn nghệ lớp em, mắt Hi Đường cũng không tệ.”

“Thật sự đang quen nha?” Cũng quá tốc độ đi, hơn nữa một chút dấu hiệu cũng không có.

“Vậy cũng không phải, hiện tại thì chưa, nhưng chắc cũng sắp rồi, nhìn hai người họ dính với nhau như vậy, bình thường cũng toàn thấy hai người họ ở cùng nhau. Nhưng mà…so với anh còn kém nhiều lắm.” Kinh Dao không quên cho Diêm Trừng một ánh mắt ngầm, nhưng lại thấy biểu tình Diêm Trừng có chút không đồng nhất.

“Thái độ này của anh là ý gì? Hi Đường vẫn là lần đầu quen bạn gái, anh không thể thấy mình tốt liền mặc kệ người ta chứ.”

“Anh đương nhiên mong cậu ấy tốt.” vấn đề là…có thể tốt được sao?

Diêm Trừng trong lòng không chắc chắn.

……

Chuyến dã ngoại trôi qua được một tháng, trước ki thi tháng lần thứ lại xảy ra vấn đề.

Hôm đó, Kỉ Tiễu tới Đàm gia, không vì cái gì khác, cậu là đặc biệt tới bổ túc cho Diêm Trừng. tựa như Ngũ Tử Húc nói, cũng không biết Diêm Trừng đang nghĩ gì, có lẽ là bị bầu không khí thi đua trong lớp ảnh hưởng, hoặc là đột nhiên bạo phát ý chí chiến đấu tranh cường háo thắng, mà Diêm Trừng đối với thành tích học tập của mình không quá hài lòng, đặc biệt là các môn xã hội như ngữ văn, hắn muốn cải thiện, mà biện pháp hữu hiệu nhất chính là tìm Kỉ Tiễu hỗ trợ.

Kỉ Tiễu cũng không cự tuyệt, nhưng ngay từ đầu cũng không coi là thật, dù sao môn ngữ văn không thể một sớm một chiều có thể tốt ngay được, đó là do kiến thức tích lũy bình thường, cho nên trừ bỏ Kỉ Tiễu hướng dẫn những trọng tâm của môn học, còn lại để hắn tự đọc nhiều sách hơn, vô luận là sách giáo khoa hay sách tham khảo, cậu nghĩ Diêm Trừng thử một thời gian không có hiệu quả liền tự biết nặng nhẹ.

Nhưng lần này Diêm Trừng khó được khi nghiêm túc, không chỉ rất tập trung mà còn đem những đề sách Kỉ Tiễu nói tìm mua cho bằng được, không nói xem có hiểu hay không nhưng ít nhất hắn đã cố gắng đọc hết, đây chính là thái độ hoàn toàn trái ngược trước đây của hắn, dĩ vãng hắn ngay cầm quyển sách giáo khoa cũng thấy nhức đầu.

Kỉ Tiễu thấy vậy, thái độ hướng dẫn hắn cũng có thay đổi, cho nên khi cậu đề nghị muốn bổ túc hắn đương nhiên gật đầu như gà mổ thóc, phòng kí túc không thích hợp, thư viện lại đóng cửa quá sớm vì thế chỉ có thể tới nhà Diêm Trừng, hơn nữa sau khi tới buổi Diêm Trừng cũng chỉ một lòng ôn tập không làm gì khác, lòng phòng bị của Kỉ Tiễu cũng dần dần thả lỏng.

Bà ngoại đối với điều này trăm phần trăm tán thành, còn cố ý nói Quế bà bà vì hai người hao tổn chất xám mà chuẩn bị nhiều đồ bổ não cùng ăn khuya.

Trở về phòng, hai người đồng thời đọc sách, không khí bên trong tràn ngập yên tĩnh cùng ấm áp, đến khi Diêm Trừng ngẩng đầu mới phát hiện đã gần h đêm.

Đang định bảo Kỉ Tiễu đi ngủ, bỗng nhiên điện thoại trong tay hắn vang lên, điện báo tên người gọi Đông ca.

Diêm Trừng trực giác không quá tốt. Bình thường Liêu Viễn Đông luôn tôn trọng thói quen sinh hoạt ngủ nghỉ của Diêm Trừng, biết hắn lên lớp cũng sẽ không làm phiền hắn, huống chi là đã trễ thế này.

Diêm Trừng ấn nghe, đầu kia Liêu Viễn Đông liền vào thẳng vấn đề hỏi ngay: “Vương Hi Đường đâu?”

Diêm Trừng mắt nhìn Kỉ Tiễu, đứng dậy đi ra ban công , thấp giọng nói: “Có chuyện gì?”

Liêu Viễn Đông mắng một câu thô tục: “không thấy cậu ấy.”

“Sao lại không thấy? không có ở nhà sao?”

“Nếu ở nhà anh còn phải hỏi cậu à? Di động cũng tắt máy rồi.”

Diêm Trừng nghĩ nghĩ: “Anh tìm cậu ấy làm gì?”

“Cậu không biết sao?” Liêu Viễn Đông hỏa khí bốc lên, anh ta bề ngoài nhìn thì tà tính, khí thế cũng lớn, nhưng kỳ thật rất ít phát hỏa, không phải là tính tình tốt mà là không có người dám làm anh ta tức giận, lúc này ngữ khí lạnh lẽo nhưng cố tình vẫn cười nói: “Tiểu tử kia đi tìm đàn bà đừng tưởng anh không biết, lúc trước anh con mẹ nó không nên nương tay cho cậu ta, trực tiếp vác lên giường làm chết cậu ta mới thôi, lãng phí thời gian chó má, rồi đem tiểu tình nhân của cậu ta phế đi.”

Diêm Trừng nhíu mày, vừa muốn hỏi lại, Liêu Viễn Đông liền hạ giọng: “Nếu để lão tử bắt được…hừ hừ…” rồi hướng Diêm Trừng nói: “Còn nhớ lời cam đoan của anh chứ, anh cũng không phải người dễ nuốt lời…” sau đó liền cúp điện thoại.

Diêm Trừng sửng sốt một chút, lập tức gọi lại, di động Liêu Viễn Đông đã tắt máy, lại gọi cho Vương Hi Đường, cũng tắt máy, gọi tới nhà họ Vương, người hầu nhận diện, nói Vương Hi Đường chưa về.

Diêm Trừng nghĩ nghĩ hẳn là có chuyện không hay rồi.

Hôm sau, tới trường việc đầu tiên là hắn tới lớp nhìn một lần, Vương Hi Đường chưa tới, buổi sáng, buổi trưa, buổi chiều, đến khi tan học cũng lượn qua vài lần, Vương Hi Đường hôm nay không tới trường, trong nhà cũng không thấy, di động không thông, Liêu Viễn Đông cũng mất dạng.

Diêm Trừng chỉ có thể tới hỏi thăm nữ sinh tên Nhạc Tiểu Văn.

Diêm Trừng hỏi: “Lần cuối cùng cậu cùng Hi Đường gọi điện thoại là lúc nào?”

Nhạc Tiểu Văn nói: “Đầu tuần.”

Diêm Trừng sửng sốt: “Hai người không liên lạc với nhau sao?”

Nhạc Tiểu Văn khó hiểu: “Đúng thế, tớ và cậu ấy chỉ học nhóm với nhau thôi, Thiết ca nhờ cậu ấy bổ túc cho tớ, có việc mới liên lạc, hiện tại có chuyện gì, Vương Hi Đường bị bệnh sao?”

Diêm Trừng biểu tình ngưng trọng, nhưng đối với Nhạc Tiểu Văn mỉm cười nói: “Không sao, cậu ấy hẳn là mấy ngày nay không tới trường đúng không.” Hắn lúc ấy chỉ là thuận miệng hỏi không ngờ, Vương Hi Đường thật đúng là ba ngày dã không tới lớp rồi, rồi Diêm Trừng nghe nói Hi Đường đã về nhà, vội chạy tới.

Vương Hi Đường nói với người nhà mình bị cảm, Diêm Trừng thấy Hi Đường, đích xác cậu ấy tinh thần rất kém cỏi, da mặt trắng bệch, quầng mắt thâm đen, liền hỏi nguyên do sự tình, lại thấy Vương Hi Đường vô ý chuyển động cần cổ lộ ra một mảnh xanh xanh tím tím loang lổ, từ gáy lan tới trong cổ áo, nổi nên làn da trắng tuyết phá lệ ghê người, không biết bên trong lớp áo đến tột cùng là thế nào nữa. (Jer: Anh Đông bạo lực với người ta quá…chậc chậc…)

Loại dấu vết này Diêm Trừng đương nhiên không xa lạ, hắn cũng để lại không ít trên người Kỉ Tiễu (Khụ khụ..) nhưng hắn xuống ta nặng nhẹ tự hắn biết, da Kỉ Tiễu quá mẫn cảm mới có hiệu quả như thế nhưng Vương Hi Đường không có yếu ớt như vậy.

Diêm Trừng hé môi nhưng lại không biết nói thế nào, Hi Đường thấy biểu tình áy náy này của hắn ngược lại bật cười trước.

“Không có việc gì, coi như bị chó cắn một cái thôi mà.” Cậu kéo kéo cổ áo lại cài kín: “Cũng may anh ta không bị bệnh chó dại.”

Diêm Trừng xấu hổ, hắn cảm thấy trong chuyện này hắn cũng có lỗi: “Hi Đường, mày trách tao đi…”

“Sao tao phải trách mày..” thần sắc Hi Đường như thường: “Là tao xui gặp phải chó đói, lại không cho nó cắn người, nhưng như vậy cũng tốt, sau này tao cũng đỡ phiền…mày biết không...” Hi Đường thế nhưng còn cười cười: “Đối phó với anh, thực sự quá mệt mỏi.”

“vậy về sau…”

“Không có về sau…” Hi Đường kéo chăn lên bọc kín bản thân lại: “Mọi chuyện kết thúc rồi, sớm chết sớm siêu sinh.”

Hết chương

Truyện Chữ Hay