Diêm Trừng chỉ sửng sốt một chút nhưng rồi cũng không để ý tới thái độ khác thường của Kinh Dao, cười nói: “Giống mày thôi.”
Ngũ Tử Húc bật người hướng Hồng Hạo đắc ý: “Thấy chưa, ánh mắt quần chúng vẫn sáng rõ hơn mày.”
Diêm Trừng không để ý tới cậu ta, thấy Kỉ Tiễu thu dọn đồ đạc muốn rời đi, vội hỏi: “Đi đâu vậy?”
Kinh Dao lên tiếng trước cậu một bước: “Dạy thêm cho em.”
“Bây giờ?”
“Ừ, có sao không?”
Diêm Trừng chống lại tầm mắt Kinh Dao, lại từ trong mắt nhỏ nhìn ra được một tia bất mãn không che dấu.
“Không sao, chỉ là anh nhớ rõ vật lí lần này của em thi rất tốt mà.”
Kinh Dao hừ một tiếng: “Khó được khi anh còn quan tâm tới thành tích của em, trước kia khi hai chúng ta bên nhau anh còn không nhớ rõ ràng như vây.”
Diêm Trừng rõ ràng nghe ra trong lời nói của Kinh Dao có mang theo hỏa khí, hắn cũng không nói nữa, nhìn theo Kỉ Tiễu và Kinh Dao đồng thời rời đi.
Kỉ Tiễu cho rằng chỉ hướng dẫn một mình Kinh Dao, ai ngờ khi đi ngang qua cửa lớp còn một nữ sinh nữa cũng đi theo.
Kinh Dao lôi kéo nhỏ giới thiệu với Kỉ Tiễu: “Đây là Từ Diễm, là bạn thân của tớ, kỳ thật lần này thi không tốt chính là bạn tớ, đương nhiên tớ cũng có nhiều chỗ không hiểu, không biết cậu có thể hướng dẫn cho cả hai bọn tớ không?”
Cô bạn tên Từ Diễm cũng không đặc biệt xinh đẹp, khi đứng cạnh Kinh Dao cứ như làm nền, nhưng khi nhỏ cười rộ lên thực đáng yêu, làn da cũng khá trắng, thuộc loại nữ sinh tương đối sáng sủa. Thấy Kỉ Tiễu nhìn qua, nhỏ lịch sự chào: “Xin lỗi, nếu cậu cảm thấy không tiện cũng không sao, hoặc là cậu chỉ cần nói với Kinh Dao, tớ chỉ ở cạnh nghe là được rồi.”
Kỉ Tiễu không để ý, thêm một người cũng chả liên quan gì tới cậu, cậu chỉ gật đầu nói: “Có thể.”
Sau một lúc nói qua, phát hiện kiến thức cơ bản của Kinh Dao cũng không tồi, Kỉ Tiễu nói hai câu nhỏ đã hiểu, khuyết thiết chính là phương thức áp dụng giải đề mà thôi, còn cô bạn Từ Diễm kia cũng tạm ổn.
Kỉ Tiễu bất đồng với Diêm Trừng chu đáo, cậu nói phi thường ít nhưng ý lại nhiều, mà còn không so sánh cũng không dài dòng, thường thường khi cậu biểu đạt xong, người đối diện vẫn một mảnh mờ mịt, thường xuyên phải nói lại, Kỉ Tiễu mày nhíu chặt lại.
Từ Diêm biểu tình buồn nản, bất đắc dĩ nói: “Thực xin lỗi, tớ tương đối ngốc.”
Kỉ Tiễu lắc đầu: “Kiến thức cơ bản không tốt.” rồi quay sang Kinh Dao nói: “Chiều này lớp cậu có tiết vật lí à?”
Kinh Dao: “Không, mai mới có.”
Kỉ Tiễu nhìn đồng hồ, giờ nghỉ trưa đã hết, cậu cầm vở Từ Diêm nói: “Tan học trả lại cho cậu.”
Nhãn tình của Từ Diễm sáng lên: “Này… thực sự làm phiên cậu.”
Kỉ Tiễu dưng dậy đối với Kinh Dao nói: “Tớ đi đây.”
Kinh Dao gật đầu, bỗng nhiên nói: “Kỉ Tiễu, cảm ơn cậu.”
Kỉ Tiễu không nói gì, cậu trở lại lớp, chuông vào học liền reo.
Diêm Trừng hỏi cậu: “Sao lại đi lâu như vậy?”
Kỉ Tiễu: “Ân.”
“Ngày mai vẫn đi nữa sao?”
Kỉ Tiễu lại ‘ân’.
Diêm Trừng ngậm miệng.
….
Tiết cuối cùng kết thúc, mọi người thu dọn sách vở về nhà.
Hồng Hạo từ bên ngoài, lảo đảo trở về, thần tình khó chịu.
Ngũ Tử Húc hỏi cậu ta: “Mày đi đòi nợ à?”
Hồng Hạo bực tức đá chân ghế: “Bọn mày có biết không, hình phạt của thằng Dương Khiếu đã được thay đổi, đổi thành giữ lại theo dõi! Khó trách tao thấy gần đây vẫn còn thấy nó lảng vảng.”
“Ai thay đổi?”
“Tao sao biết được, phỏng chừng là ma quỷ lão thái vẫn luyến tiếc bảo bối của bả, chậc chậc.”
Ngũ Tử Húc xua tay: “Được rồi, lần này cũng đủ dằn mặt nó rồi, phỏng chừng thằng đó không dám lên mặt nữa đâu, ngẫm lại thấy nó cũng rất thảm, mỗi lần phạm sai đều nhận được trăm điều giáo huấn, chính là không biết nó đã rút được bài học nào chưa. Có câu gì ấy nhỉ hình như là: tâm cao ngất, mệnh so giấy bạc.”
Vương Hi Đường: “Khỏi cần hình dung, căn bản không phải chuyện cũng êm đẹp rồi sao.”
Hồng Hạo gật đầu: “Thằng đó là mắt cao, mệnh tiện.”
Ngũ Tử Húc: “Còn mày là miệng tiện.”
Hồng Hạo giơ chân đạp, cả nhóm nhao nhao ồn ào ra ngoài, chỉ mới ra khỏi phòng học, Diêm Trừng vẫn luôn không tham dự liền mãnh liệt dừng bước.
Ngũ Tử Húc nhìn thấy cũng kêu lên: “A, tao đang nhìn thấy cái gì thế này?! Hoa đào của Kỉ Tiễu sao?”
Chỉ thấy Kỉ Tiễu đứng ở cửa lớp cách đó không xa, cùng một nữ sinh nói chuyện, nữ sinh còn cười tới cao hứng, hết gật lại hoa chân múa tay vui sướng, khoảng cách hơi xa, nhìn không rõ lắm nhưng có thể cảm nhận được nữ sinh kia đang rất kích động và hưng phấn.
“Nhỏ là ai?” Diêm Trừng hỏi.
Tình huống thế này luôn cần tới Hồng Hạo: “Chắc là Từ Diễm, bạn thân của Kinh Dao.” Nói xong còn nhìn thoáng qua Diêm Trừng, hai người cũng dây dưa nửa năm, sao đến bạn thân người ta cũng không biết vậy?
Ngũ Tử Húc đem người đánh giá một vòng rồi nói: “Bộ dáng tạm được, nhưng khí chất cũng không tồi, cùng Kỉ Tiễu miễn cưỡng xứng đôi đi.”
“Bọn mày nghĩ quá xa rồi, họ chỉ đang nói chuyện thôi.” Vương Hi Đường lên tiếng.
“Tình cảm không qua nói chuyện sao có thể bồi dưỡng được, mày có gặp qua thằng đó nói chuyện với nữ sinh nào chưa, hơn nữa hiện tại là cậu ta chạy đi tìm người ta.” Hồng Hạo rất có ý tứ xem kịch vui.
Vương Hi Đường mắt nhìn sang Diêm Trừng mặt không biểu tình, không lên tiếng nữa.
Kỉ Tiễu đích thực là chủ động đi tìm Từ Diễm, Từ Diễm lật lật sách Kỉ Tiễu đưa, chỉ thấy trên mặt sách ghi chú không ít trọng điểm, thậm chí còn ghi thêm ghi chú bên cạnh, viết thực cẩn thận.
Kỉ Tiễu nói: “Những điều này nhất định phải nhớ.”
Từ Diễm thật sự cảm động: “Tớ sẽ tớ sẽ.” nhỏ nhìn Kỉ Tiễu: “Không làm phiền cậu chứ?”
Kỉ Tiễu lắc đầu, xoay người bước đi, không cho Từ Diễm nói thêm cái gì nữa.
Đoạn đối thoại này thực ngắn gọn nhưng Diêm Trừng vẫn gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng Kỉ Tiễu, thẳng tới khi cậu biến mất ở cầu thang.
Ngày hôm sau, hôm sau nữa… liên tiếp vài ngày Kỉ Tiễu đều đi phụ đạo thêm cho Kinh Dao, tiện thể Từ Diễm cũng được hướng sái.
Ngẫu nhiên Ngũ Tử Húc cùng Hồng Hạo nhắc tới việc này đều mang thâm ý trêu đùa một hai câu, mỗi khi thế sắc mặt Diêm Trừng đều không được tốt lắm nhưng hắn luôn cố gắng khắc chế, tự nhủ là mình đa tâm, cũng như lần trước Kỉ Tiễu đã nói qua, không cần đối phương phải thay đổi hay thỏa hiệp bất cứ cái gì. Đơn giản tính tình Kỉ Tiễu thế nào Diêm Trừng so với bất cứ ai đều rõ ràng, cậu nếu có thể dễ dàng đối với một người cảm thấy hứng thú hay thậm chí là tim đập chân run thì Diêm Trừng đã không khổ bức như thế, vô luận người kia là nam hay nữ.
Nhưng cảm giác khó chịu nếm trải đã vài ngày ngay sáng hôm sau đã vỡ tan triệt để.
Ngày đó Diêm Trừng tới trường rất sớm, bởi vì hắn phát hiện mỗi buổi sáng Kỉ Tiễu đều chỉ ăn một khúc bánh mì mua từ siêu thị, trừ bỏ bánh mì vẫn là bánh mì, hơn nữa đều là loại trường kì chứa đựng chất bảo quản, cho nên Quế bà bà ở nhà vừa lúc làm được một mẻ bánh bí đỏ, Diêm Trừng nhớ rõ Kỉ Tiễu thích ăn bí đỏ, vì thế cố ý mang tới cho cậu.
Vừa tới cổng trường liền trùng hợp gặp nữ sinh tên Từ Diễm kia, kì thật Diêm Trừng không có thói quen nhớ mặt người, dĩ vãng trừ bỏ tất yếu ra thì có đôi khi những bạn học cùng lớp hắn cũng không nhớ nổi. nhưng đối với nữ sinh tên Từ Diễm này, mới gặp qua mấy lần, Diêm Trừng đã có thể dễ dàng nhận ra bóng dáng đối phương.
Nữ sinh Từ Diễm đang cùng bạn học vừa đi vừa tán gẫu, cũng không có chú ý tới Diêm Trừng đi chầm chậm phía sau lưng.
Diêm Trừng nghe nhỏ nói: “….sáng nay phải dậy sớm học thuộc nên rưỡi tôi đã dậy rồi.”
Bạn học của nhỏ: “Vậy lần thi tháng này bà có nắm chắc qua không?”
Từ Diễm: “Sao không, không tệ thế đâu, nhưng phải nói là phương pháp học của Kỉ Tiễu thực sự rất tốt, tôi cảm thấy so với việc học trước kia của mình tốt hơn rất nhiều.”
“Vậy cũng tốt, nhưng thật sự mà nói, tôi không cảm thấy cậu ta sẽ dạy thêm cho cậu, thật sự ngạc nhiên đó, nhìn cậu ta thực khó gần, hơn nữa từ khi cậu ta đạt giải quốc gia có không ít người muốn lôi kéo làm quen đâu.”
“Bởi vì cậu ta quen Kinh Dao, kì thật trước đó tôi với cậu ấy cũng không quá quen thuộc, nhưng sau khi nhận thức tôi thấy Kỉ Tiễu cũng rất thoải mái, giống như có yêu cầu gì cậu ấy cũng sẽ giúp.”
“Ai nha, nhìn bà như vậy, không phải là đối với cậu ta…A?” bạn học lập tức trêu ghẹo: “Cậu ấy bộ dạng thực không tồi.”
Ai biết được Từ Diễm thực hào phóng: “Tôi đang lo nè, chính vì cậu ấy nhìn quá nổi nếu có bạn trai như vậy cậu cảm thấy có được không?”
“Có sao đâu, càng hãnh diện chứ sao, nhưng mà bà cần phải chủ động, nhìn cậu ta khẳng định là không có kinh nghiệm gì, chờ cậu ta theo đuổi bà, còn khuya.”
“Này không phải vấn đề, không kinh nghiệm càng tốt, tôi sẽ là mối tình đầu của cậu ấy, cậu ấy nhất định sẽ rất tốt với tôi…”
“Kinh Dao có ý kiến gì không?”
“Sao có thể? Người tôi thích cũng không phải Diêm Trừng…”
Câu nói kế tiếp, Diêm Trừng không nghe thấy, bởi vì hắn đã tới cửa lớp .
…..
Kỉ Tiễu vừa tới chỗ ngồi liền thấy trên bàn mình có một hộp giữ ấm, cậu liếc mắt sang Diêm Trừng nói: “Tớ đã ăn sáng rồi.”
Diêm Trừng cũng không quay đầu lại: “Ném đi.” một khắc lại bổ sung: “Không ném cũng được.”
Hắn khó được nói chuyện sảng khoái, thậm chí lưu loát có chút lãnh đạm như vậy.
Kỉ Tiễu mở nắp ra nhìn vào bên trong thấy mấy chiếc bánh bí đỏ xốp giòn, vẫn còn ấm nóng, liền đóng nắp lại cho vào ngăn bàn.
Giữa trưa, Diêm Trừng giữ Kỉ Tiễu lại: “Đi ăn cơm đi.”
Kỉ Tiễu nói: “Tớ có việc.” tới quán ăn, vừa gọi đồ vừa chờ rồi ăn cũng phải mất gần p, căn bản không còn thời gian phụ đạo.
Diêm Trừng sao không biết Kỉ Tiễu bận chuyện gì, hắn cười có chút miễn cưỡng: “Phụ đạo thêm cũng không cần dốc sức như cậu vậy, cũng không có lương.”
Kỉ Tiễu lại nói: “Cậu cũng đâu lấy tiền.”
Diêm Trừng dừng lại một chút, nguyên lai chuyện lúc trước hắn dạy thêm cho Khương Chân Kỉ Tiễu đã biết, nhưng Diêm Trừng lại thầm nghĩ, tớ là vì ai, cậu là vì ai? Hai chuyện này có thể gộp chung được sao, chính là hắn không thể nói rõ.
“Nếu cậu không muốn tớ đi về sau tớ sẽ không đi nữa.”
Kỉ Tiễu: “Tớ vì sao không muốn?”
Diêm Trừng: “Đáp án cậu biết.”
Kỉ Tiễu không nói chuyện, đứng dậy muốn đi.
Diêm Trừng một phen kéo Kỉ Tiễu lại: “Được rồi, cậu không muốn tớ đi vậy hiện tại, tớ không muốn cậu đi, được không? Chúng ta đều không đi.”
Ngay lúc bọn họ âm thầm lôi kéo nhau, Ngũ Tử Húc phía sau bỗng nhiên nói: “Kỉ Tiễu, cậu lại muốn đi dạy thêm cho bạn gái à?”
Kỉ Tiễu quay đầu lại, Ngũ Tử Húc bị ánh mắt Kỉ Tiễu nhìn tới phát run: “Sao, Sao? Đó là…còn chưa theo đuổi người ta sao?” Nghĩ tới điểm mấu chốt, hắn bật người khẩu khí tỏ ra từng trải nói: “Không sao, từ từ sẽ tới, đối với nữ sinh cần kiên nhẫn một chút. Nếu không có thể hỏi kinh nghiệm của Diêm Vương, hắn chuyên dùng chiêu lạt mềm buộc chặt, trước kia đám con gái đều bị lừa như vậy hết. Diêm Vương, mày rảnh chỉ Kỉ Tiễu hai chiêu đi.”
Diêm Trừng hít sâu một hơi, nhịn không được cắn răng nói: “Mày…câm miệng cho tao!!”
Hết chương