Trước thi giữa kì khoảng một tuần, có thể dùng câu ‘khi thắng khi bại, khi bại khi thắng’ để hình dung tình cảnh của Dương Khiếu lúc này, cậu ta vốn muốn tập trung toàn lực vào thi giữa kì đã, còn chuyện ôn thi vật lí quốc gia để sau, nhưng lại bị biểu hiện và tiết tấu của Diêm Trừng và Kỉ Tiễu triệt để quấy rầy, thế cho nên sau khi thi giữa kì xong, Dương Khiếu mới vỡ lẽ lần này quá thất sách.
Ngô lão sư thừa dịp thành tích thi còn chưa được công bố gọi Dương Khiếu vào văn phòng giáo huấn một trận, nói cậu ta không tập trung, tự tạo áp lực cho mình quá lớn, bà bắt đầu hối hận liệu có nên cho cậu ta tham gia thi vật lí quốc gia nữa không.
Trên mặt Dương Khiếu không có biểu tình gì nhưng quyển sách trong tay đã bị nắm chặt vo vún thay đổi cả hình dạng.
Buổi chiều cậu ta tới phòng thí nghiệm vật lí thấy Kỉ Tiễu đang ngồi ở bên ngoài gặm bánh mì, Dương Khiếu đi tới hỏi: “Cậu chưa ăn trưa sao?”
Kỉ Tiễu ‘ân’ một tiếng.
Dương Khiếu cười nói: “Thi giữa kì cũng xong rồi, cậu cũng không cần phải liều mạng như vậy.”
Kỉ Tiễu dừng một chút nói: “Mất tiền.”
Dương Khiếu kinh ngạc: “A, vậy tớ mời cậu một bữa nhé?”
Kỉ Tiễu nhìn nụ cười không hề sơ hở trên mặt Dương Khiếu, một lúc sau mới nói: “Không cần.” Tiếp đó, Kỉ Tiễu từ trong cặp lấy ra một thứ đưa tới: “Thẻ dự thi, Ngô lão sư bảo đưa cho cậu.”
Dương Khiếu nhận lấy: “Cám ơn, nhưng thật sự không cần tớ mời cơm chứ?”
“Tôi đã mua cho cậu ấy rồi.” Bỗng nhiên, một thanh âm vang lên ở sau lưng.
Dương Khiếu quay đầu, thấy Diêm Trừng đang đi tới, trong tay còn xách theo một phần thức ăn nhanh.
“Không phiền cậu hao tâm tổn trí.” Khi đi ngang qua người Dương Khiếu, Diêm Trừng bồi thêm một câu.
Dương Khiếu nhún vai, cười cười đi ra.
Diêm Trừng nhét dĩa vào trong tay Kỉ Tiễu, mất tự nhiên nói: “Cậu biết điểm thi vật lí lần này của cậu ta được bao nhiêu không?”
Kỉ Tiễu không để ý tới hắn, xiên một miếng gà cho vào miệng nhai.
Diêm Trừng nói tiếp: “ điểm, trong lớp cũng chỉ thuộc hàng trung bình thôi.”
“Cho nên?”
“Không có cho nên.” Diêm Trừng híp mắt: “Chỉ nói ra cho cậu vui thôi.”
Kỉ Tiễu thản nhiên nhìn hắn một cái, lúc lâu sau: “Vậy phải cám ơn cậu rồi.”
“Không cần khách khí.”
Kỉ Tiễu: “……”
Thành tích thi giữa kì được công bố, Kỉ Tiễu vẫn như bình thường đứng top trong khối, mọi người bắt đầu thấy mãi thành quen cũng chả nói gì, điểm thi lần này của Diêm Trừng cũng không tồi, ngôi vững vàng trong top của lớp, mà môn vật lý vẫn là điểm cao nhất khối.
Ăn cơm trưa, Ngũ Tử Húc ấp úng tìm đến Diêm Trừng.
Diêm Trừng hỏi: “Chuyện gì?”
Ngũ Tử Húc bày ra tươi cười nói: “A, có chuyện…cần mày giúp một chút.”
Diêm Trừng nhìn bộ dạng tiểu nhân đáng ghét của thằng bạn có thể đoán là chuyện không tốt đẹp gì rồi: “Giúp mày tán gái? Không rảnh.”
Ngũ Tử Húc biến sắc: “Sao mày lại nói thế, sao có thể là tán gái chứ, tán gái cần gì mày, có tán thì tự tao tán được rồi… không phải, ý tao là, tao phi thường nghiêm túc, hy vọng mày có thể giúp đỡ.”
Diêm Trừng bị chọc cười: “Khương Chân à?”
Ngũ Tử Húc liên tục gật đầu.
“Khương Chân làm sao? Mày đã nói gì với cô bé?”
“Tao sớm nói với em ấy rồi, em ấy còn mỉm cười với tao nữa.”
“Ừ, thực không dễ dàng.”
“Mày cũng hiểu đi, cho nên càng cần phải nắm thật chặt hơn.”
“Có rắm mau phóng.”
“Được được, chuyện là thế này, điểm thi giữa kì lớp cũng có rồi, toán và vật lý của Khương Chân…không được tốt lắm, tuy rằng cha mẹ em ấy cũng không quan tâm nhưng tao thấy em ấy có vẻ không vui, là bạn trai của em ấy, bạn bè của em ấy, tao đương nhiên phải thay em ấy giải quyết khó khăn này, cho nên, thời khắc mấu chốt, tao liền nghĩ tới anh em tốt là mày!!”
Bởi vì xỉa đểu cũng đã nhiều, Diêm Trừng cũng lười troll tiếp, chỉ đi thẳng vào vấn đề: “Mày muốn tao làm gì?”
“Phụ đạo thêm cho em ấy.”
“Khương Chân nhờ mày tới?”
“Sao có thể, ngược lại tao còn thấy em ấy giống như bài xích.”
“Vậy ý mày là, Khương Chân không vui mà mày còn làm khó tao?”
“Chậc, sao từ trong miệng mày nói ra lại khó nghe như vậy chứ.”
Diêm Trừng đột nhiên hỏi: “Khương Chân không phải có anh trai sao, nghe nói thành tích tốt lắm, sao không nhờ anh ta?”
“Nói cái này tao cũng thấy khó hiểu, lúc trước tao lanh mồm lanh miệng nói ra như vậy, Khương Chân lập tức liền không cao hứng, còn hỏi tao làm sao mà biết được, tao cảm thấy quan hệ của em ấy và anh trai không được tốt lắm.”
“Quan hệ cũng không tốt?”
Ngũ Tử Húc khó hiểu: “Cái gì gọi là ‘cũng không tốt’?”
Diêm Trừng vội hỏi: “Không.” Hắn không biết đang nghĩ tới cái gì cười gật đầu: “Mày đã cầu xin tao như vậy, tao liền gắng gượng mà đáp ứng thôi, nhưng mày phải cam đoan với tao, chuyện này tạm thời không được cho Kỉ Tiễu biết.”
“Kỉ Tiễu?”
“Ừ, buổi trưa tao và cậu ấy cùng nhau ôn thi, hiện tại vì giúp mày, không phải sẽ chậm trễ sao?”
Ngũ Tử Húc nhếch miệng: “Thời gian ôn tập của bọn mày cũng thực chặt chẽ, một chút rảnh rỗi cũng không có, so với thi cuối kì còn kinh người hơn.”
“Mày có ý kiến vậy tự mày đi nói đi.” Diêm Trừng dọa.
Ngũ Tử Húc nghĩ tới bộ mặt lạnh băng của Kỉ Tiễu vội xua tay: “Thôi thôi, tao cam đoan câm miệng.” vất vả lắm mới khiến cho bạn học mới có chút hòa nhã với mình, mình cũng không dám đắc tội a.
Yêu cầu của Ngũ Tử Húc đích xác không tính quá phận, chỉ cần p mỗi giờ nghỉ trưa hướng dẫn thêm cho Khương Chân những vấn đề trọng tâm là được, nhưng bởi vì người đi nhờ và người được nhờ thật sự không giống nhau cho nên Diêm Trừng hướng dẫn phi thường nghiêm túc và chi tiết. mà hắn cũng chỉ nói với Kỉ Tiễu là có việc bận, Kỉ Tiễu cũng không hỏi tới.
Diêm Trừng mới xuất hiện ở cửa lớp - thôi mà khiến cho không ít học sinh xung quanh thảo luận xì xào sôi nổi. Ngũ Tử Húc cũng không biết nói thế nào với Khương Chân, mà khi thấy Diêm Trừng biểu tình của cô bé cũng không mấy vui vẻ, ngược lại còn lộ ra chút phức tạp, nhưng Khương Chân cũng coi như hạ mình tôn quý đồng ý để Diêm Trừng phụ đạo thêm cho.
So với việc Khương Chân lãnh đạm, ngược lại các học sinh khác trong lớp - lại có biểu hiện phi thường nhiệt tình, thường xuyên qua lại, phát hiện Diêm Trừng cũng không xa cách nên có vài nữ sinh gan dạ tiến tới lôi kéo làm quen, đương nhiên hết thảy đều là lấy vấn đề học tập là chính, còn những chuyện riêng tư không ai dám đề cập. Diêm Trừng cũng không để ý, ai có vấn đề gì thì hắn cũng giảng giải tận tình, như hiện tại, một nữ sinh cầm sách tham khảo tới hỏi Diêm Trừng, hắn đọc qua đề nói: “Bài này yêu cầu phải thực nghiệm hoàn thành mới có kết quả, anh cũng không thể trực tiếp nói cho em biết đáp án được.”
“Vậy phải dùng dụng cụ thực nghiệm nào ạ? Máy đo trọng lực sao?”
Diêm Trừng gật gật đầu: “Ừ, là nó.”
Mọi người khác bỗng nhiên ồn ào hơn: “Nhưng có một anh lớp đã làm hỏng rồi, không thể nào làm được.”
Diêm Trừng cũng thuận miệng tiếp chuyện: “A? hỏng rồi sao? Anh nhớ tháng trước còn dùng qua mà, có sao đâu.”
Nam sinh lớp : “Vâng, bị anh gì sắp tham gia thi quốc gia trong quá trình thí nghiệm phá hỏng rồi.”
Diêm Trừng dừng bút: “Ai?”
“Em không biết….”
“Vậy sao em lại biết dụng cụ bị hỏng?”
Nhóm học sinh đột nhiên biểu tình nghiêm túc hẳn, nhìn nhau, rồi thành thật nói: “Lúc ấy bọn em bị lão sư gọi tới hỏi chuyện, lão sư còn nói, ai làm hỏng thì phải bồi thường.”
“Chuyện xảy ra lúc nào?”
“Tháng trước…ừm, khoảng giữa tháng gì đó.”
“Bồi thường bao nhiêu?”
“Khoảng…hơn một vạn.”
Diêm Trừng lại hỏi: “Học sinh đó bồi thường sao? Chuyện điều tra rõ ràng chưa?”
“Không điều tra, là anh ấy thừa nhận, cuối cùng phải bồi thường, nếu không bồi thường sẽ bị xử phạt đó.”
Diêm Trừng: “….”
Vì thế, buổi chiều trước khi vào học, Diêm Trừng đi một chuyến tới văn phòng Ngô lão sư, xác nhận mọi chuyện cùng nguyên nhân, tiếp đó đi tới phòng bảo vệ. Trưởng phòng bảo vệ khom lưng đưa đĩa video cho Diêm Trừng.
Diêm Trừng hỏi: “Hôm đó sau giờ học video cũng có quay lại?”
“Đều quay cả.”
“Có người xem qua chưa?”
“A…chúng tôi bình thường có nhiệm vụ.” Chính là trước mặt mấy chục cái TV, nếu mà có thể nhìn hết được cả mấy chục cái cũng thực vất vả.
Diêm Trừng không truy cứu: “Không sao, tôi có bạn quên đồ, tự mình về xem, xem xong sẽ trả lại cho chú.”
“Được được, nếu cần gì hỗ trợ có thể tùy thời gọi bọn chú.”
Trở lại phòng học, Diêm Trừng nhìn qua Kỉ Tiễu đang cúi đầu làm bài, vốn có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng gần tới giờ vào lớp, hắn đợi thi xong rồi đem mọi chuyện nói rõ sau vậy. Vì thế âm thầm đem chiếc đĩa bỏ vào balo.
Hôm sau, thứ bảy chính là ngày thi môn vật lí cấp quốc gia, tuy rằng tổ chức ở U thị nhưng địa điểm tổ chức lại ở đại học ở ngoại ô phía nam thành phố, ngay cả đi taxi cũng phải mất gần tiếng, mà trường Phụ Trung đối với những học sinh sẽ làm vẻ vang thanh danh trường lại luôn rất hào phóng, sợ học sinh của mình sáng sớm đã phải chạy đi chạy lại xa như vậy ảnh hưởng tới trạng thái thi cử, liền vung tay thuê luôn mấy phòng khách sạn ở gần trường cho học sinh nghỉ, một phòng hai người, Kỉ Tiễu và Dương Khiếu ở một phòng, còn riêng một phòng đơn dành cho Diêm Trừng.
Lúc đầu Diêm Trừng định sáng sớm sẽ đi xe nhà tới trường thi nhưng khi biết Kỉ Tiễu chắc chắn sẽ tới ở khách sạn từ đêm hôm trước cùng phòng với Dương Khiếu, hắn sao có thể bỏ qua cho được? Cho nên hắn phi thường tốt bụng mà đem một phòng trọ riêng của mình đổi cho người khác, chính là Dương Khiếu.
“Cậu không phải bị áp lực lớn sao, một mình một phòng sẽ không ảnh hưởng tới học tập của cậu.” Diêm Trừng nói rất đường hoàng: “Hơn nữa, tôi và Kỉ Tiễu cũng quen thân hơn.”
Dương Khiếu đích xác cũng không thích ở chung với ai, đặc biệt là một trong hai người này, nếu ở cùng chắc chắn sẽ quấy nhiễu tâm tình của cậu ta.
Buổi chiều hôm trước xuất phát tới ngoại thành, sau đó nhận phòng xong, Kỉ Tiễu và Diêm Trừng đi ăn cơm chiều, cuối tuần sinh viên không tới trường cộng thêm ở ngoại thành không đông đúc nên phụ cận trường không có mấy nhà hàng mở quán, đi một vòng, thực không khéo lại gặp gỡ oan gia. Dương Khiếu khách khí mời hai người ngồi chung, Diêm Trừng không thể nào vui lòng, Kỉ Tiễu ngược lại rất hào phóng ngồi xuống, Diêm Trừng cũng chỉ có thể ngồi xuống theo. Hắn cầm menu hỏi Kỉ Tiễu muốn ăn cái gì, Kỉ Tiễu gọi, Diêm Trừng nhanh nhẹn mua đồ ăn cho hai người.
Dương Khiếu thấy vậy kinh ngạc không thôi: “Tớ thật sự chưa từng nhìn thấy Diêm Trừng như vậy…”
Kỉ Tiễu đang nghịch điện thoại, cũng không ngẩng đầu lên hỏi: “như thế nào?”
Dương Khiếu thiếu chút nữa nói: “Tự nguyện phục tùng lại ân cần” cuối cùng vẫn đổi thành: “Chiếu cố cậu như vậy…”
Kỉ Tiễu ‘hừ’ một tiếng, từ chối cho ý kiến. Dương Khiếu yên lặng đánh giá Kỉ Tiễu một lúc lâu, không biết đang suy nghĩ cái gì, chỉ thấy Kỉ Tiễu nhíu chặt mi lại.
“Sao thế?” Dương Khiếu hỏi.
Kỉ Tiễu bảo: “Nơi này tín hiệu sao lại kém như vậy?”
Dương Khiếu cười: “Tớ nghe nói khu này là điểm mù, trong trường đại học còn không có chút tín hiệu nào, điện thoại đều không gọi được, trừ phi lên núi.”
Kỉ Tiễu mày nhăn càng sâu.
“Cậu muốn liên lạc sao? Dùng internet đi.”
Kỉ Tiễu lắc đầu, nhanh chóng phủ nhận: “Không.”
Dương Khiếu thấy trên mặt cậu hiện lên một tia căng thẳng, trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc.