Cuối tuần rất nhanh đã tới, hôm nay chủ yếu là do Hồng Hạo an bài, cậu ta thuê hai cái xe chở cả nhóm tới làng du lịch tư nhân ở U thị chơi, nơi đó phong cảnh đẹp, chất lượng phục vụ tốt, vốn chính là giành tiếp đãi những người có tiền, đối với đám thanh niên nhà giàu kia thì đây cũng chỉ là hạng xoàng, nhưng tối trọng yếu là mọi người khó có dịp tụ tập lại một chỗ náo nhiệt.
Liêu Viễn Đông mang theo tiểu tình nhân cùng Diêm Trừng và Kỉ Tiễu ngồi một xe, còn ba tên kia ngồi một xe.
Vừa thấy Kỉ Tiễu, Liêu Viễn Đông bất động thần sắc cao thấp đánh giá một vòng, sau đó gật gật đầu.
Kỉ Tiễu cũng liếc mắt nhìn anh ta một cái, Liêu Viễn Đông so với cậu đã tưởng khác hoàn toàn, tuy rằng mới trưởng thành nhưng lại đã có bộ dáng nam nhân, anh ta và Diêm Trừng cao ngang ngửa nhau, nhưng Diêm Trừng thuộc loại tuấn mỹ đường hoàng, ngũ quan lập thể, nhìn kĩ lại thực tinh xảo, hơn nữa khí chất rất tốt. còn Liêu Viễn Đông diện mạo có chút cuồng ngạo, đúng tiêu chuẩn của một nam nhân phương Bắc, có chút cảm giác như kẻ hay đi sinh sự, khi cười rộ lên khóe miệng có chút lệch, nhìn vừa thô vừa dã, nhưng khí thế lại có vẻ bá đạo.
Liêu Viễn Đông cũng không để ý vẻ lãnh đạm của Kỉ Tiễu chỉ nói: “Anh đã nói chuyện với nhà xuất bản rồi, cậu khi nào quyết định thì gọi điện thoại với nhà xuất bản Tựu Thành, hoặc liên hệ qua mail, gửi bản thảo cho họ xem trước, nếu được thì một bản thảo đen trắng khoảng một nghìn, có màu là hai nghìn, nếu cảm thấy lương thấp thì cứ trực tiếp đề bạt với biên tập viên.”
Kỉ Tiễu trầm ngâm một lát, ngẩng đầu đối với Viễn Đông một tiếng “Cảm ơn”. Nếu cứ thế này thì cậu cũng chỉ có thể kiên trì một khoảng thời gian, Kỉ Tiễu đích thực rất thiếu tiền, tiền bạc cũng sẽ làm khó anh hùng hảo hán, nếu không có tiền thì những thứ khác chỉ là đồ bỏ, hơn nữa Liêu Viễn Đông an bài thực chu đáo, Kỉ Tiễu cũng không thấy có khiếm khuyết gì.
Liêu Viễn Đông cười cười, đối với Diêm Trừng nháy mắt một cái, thâm ý nói: “Chậc, khó trách…”
Diêm Trừng vẫn duy trì trấn định, coi như không nghe thấy.
Làng du lịch ở U thị nằm ở ngoại thành, tới nơi cũng phải mất , giờ, tuy rằng đã tháng nhưng nơi này vẫn như cũ cây cỏ xanh tươi mơn mởn, cách đó không xa còn có núi có sông, phóng mắt nhìn lại, còn có chút ánh nắng ấm áp. Bọn họ tổng cộng có người, Hồng Hạo nghĩ nghĩ vẫn thuê căn phòng, hai người dùng chung một phòng tự nhiên không cần phải nói, chính là Liêu Viễn Đông cùng tiểu tình nhân kia. Nhưng Liêu Viễn Đông nghe xong lại giống như không thấy vừa lòng, gõ gõ lên đầu cậu ta hai cái nói: “Ngu!”
Hồng Hạo bị mắng xoa xoa chỗ bị cốc không hiểu gì.
Sau khi phòng ở được sắp xếp xong, Liêu Viễn Đông nói Nguyên Nguyên nhà anh ta muốn đi nghỉ sớm.
Nguyên Nguyên chính là tên tiểu nam sinh, cậu ta nhìn thì có vẻ nhỏ nhưng kỳ thật so với Liêu Viễn Đông còn lớn hơn tuổi, năm nay đã học đại học năm hai rồi, bộ dáng thanh tú, tích cách nhu thuận, đích thật là loại người khiến người ta thích.
Nguyên Nguyên nói: “Nhân viên lễ tân vừa nói cho tôi biết, ở trên núi gần chỗ này có một ngôi miếu khói hương thực vượng, chúng ta thuận tiện lên đó cúng nhé.”
Ngũ Tử Húc khúc khích cười nói: “Anh là người cổ đại à, còn muốn đi cầu tình duyên nữa sao?” Nói xong lại cảm thấy không đúng, lén lút nhìn sang Liêu Viễn Đông.
Liêu Viễn Đông cười ha ha, sau đó ra vẻ tức giận nắm tay Nguyên Nguyên nói: “Nói xem, cưng muốn tìm loại người thế nào?”
Nguyên Nguyên khẩn trương: “Không có, muốn tìm thì cũng phải tìm người như Đông ca vậy.”
Liêu Viễn Đông nhéo mặt Nguyên Nguyên một cái: “Tiểu bạch thỏ à, cưng đang nằm mơ rồi.”
Nguyên Nguyên lập tức nói: “Đúng đúng…là em hão huyền.”
Diêm Trừng chú ý tới Kỉ Tiễu đứng một bên nãy giờ vẫn nhíu chặt chân mày, hai ba bước ghé sát vào thì thầm: “Bọn họ đùa thôi, đừng tin thật.”
Kỉ Tiễu nghiêng đầu, hung hăng trừng mắt lườm hắn một cái.
Diêm Trừng bị lườm cũng không nóng giận.
Núi không cao nhưng cũng phải mất p mới tới đỉnh, trên đỉnh quả nhiên có một ngôi miếu không lớn không nhỏ, người tới thắp hương cũng không ít, đại bộ phận đều có bộ dạng thành kính.
Mấy người Diêm Trừng không hổ là thành viên đội bóng được huấn luyện, một đường đi mặt không đỏ, chân không nhuyễn, Liêu Viễn Đông vốn tập võ nên cũng không xi nhê, bước chân không ngừng chút nào đi cứ như bay, mà Nguyên Nguyên đã sớm theo không kịp đi cứ như ông già rớt lại sau cùng, không còn thấy mọi người đâu, thể lực Kỉ Tiễu cũng không tốt nửa đoạn đường sau đều là do Diêm Trừng đỡ kéo đi, chờ tới khi bọn họ tới nơi, bọn Ngũ Tử Húc đã đứng ở cổng miếu hàn huyên hồi lâu.
Ngũ Tử Húc nói: “Tao không vào đâu, sang năm tao sẽ nhập ngũ, ông bô tao mà biết tao đi chùa bái phật, mê tin dị đoan gì đó cô phụ lòng tín nhiệm của quần chúng nhân dân với tao, chắc ổng quần tao nát xương.”
Vương Hi Đường cùng Hồng Hạo không nói gì chỉ nhìn cậu ta, móa, cái gì mà quần chúng nhân dân tín nhiệm với chả cô phụ bản thân… tự tin thái quá.
Thật lâu mới đợi Nguyên Nguyên leo lên được, cả đám đi vào trong miếu, trừ Ngũ Tử Húc ngồi ngoài trông đồ. Nhưng cái đám người này chả có ai thành tâm kính phật, đi lượn lờ sờ mó bình phẩm mấy bức tượng thực không có ý nghĩa, tính toán đi ra thì Diêm Trừng phát hiện Kỉ Tiễu đối với nơi này lại có hứng thú, vì thế nói: “Bọn mày ra ngoài tìm chỗ ngồi đi, tao đi tiếp coi sao.”
Hắn và Kỉ Tiễu hai người hướng bên trong tiếp tục xem, Nguyên Nguyên cũng đi theo, anh ta giống như thật sự tin, gặp tượng nào bái tượng đó, còn nơi nơi bỏ tiền công đức, trông thực thành tâm.
Kỉ Tiễu yên lặng nhìn anh ta.
Vào tới đại điện Nguyên Nguyên cởi giày quỳ xuống, chắp tay lẩm bẩm thành kính khoảng hơn p, Diêm Trừng rốt cuộc nhịn không được, hắn đối Kỉ Tiễu nói: “Cậu khát không? Tớ đi mua nước.”
Kỉ Tiễu gật đầu, Diêm Trừng đi rồi, Nguyên Nguyên lại bái bái một lúc mới đứng dậy, vừa quay đầu chỉ thấy Kỉ Tiễu vẫn đứng sau lưng không nhúc nhích nhìn chằm chằm mình.
Nguyên Nguyên kỳ quái: “Cậu không bái phật sao?”
Kỉ Tiễu đột nhiên hỏi anh ta: “Hữu dụng sao?”
Nguyên Nguyên ngẩn ra, tiện đà cười: “Có kiêng có lành.”
Kỉ Tiễu thùy hạ mi mắt không nói chuyện, Nguyên Nguyên lại nói: “Cuộc sống đã đủ khổ, nếu không tự tìm một tia hi vọng để bấu víu thì sống thế nào, số tôi không tốt như cậu, có người thực lòng thích cậu, còn tiền đồ của tôi còn phải phụ thuộc vào tâm tình của tên kia, ngày nào cậu ta không vui, mọi ưu đãi đều thu hồi, thì tôi sẽ không còn đường sống.”
Kỉ Tiễu ngẩng đầu nhìn bức tượng phật trên cao, nói thầm: “Số người tốt hay xấu, đều là do mình cả.”
Nguyên Nguyên hừ cười: “Khờ dại, cố sức vươn lên có thể sẽ tốt hơn một chút, nhưng cuộc đời cậu đâu có phải chịu nhiều đau khổ, cậu vừa sinh ra đã có thể tự quyết định cuộc sống và tương lai của bản thân, đó không phải số tốt thì là cái gì?”
Kỉ Tiễu không nói, Nguyên Nguyên trái phải nhìn quanh, rồi tiến lên thì thầm với cậu: “Đừng trách tôi không nhắc cậu, cơ hội tốt ngay trước mắt, người thông minh nên biết nắm bắt, có thể moi được bao nhiêu thì cứ moi, đến lúc bị đá rồi cũng không thấy thiệt thòi, con người mà, đều vì lợi ích bản thân cả, phải nhìn xa trông rộng.”
“Nhìn xa trông rộng?” Kỉ Tiễu có chút nghi hoặc: “Moi tiền sao?”
“Đương nhiên, chứ cậu nghĩ là cái gì? Tình cảm á?” Nguyên Nguyên khinh thường: “Dù tôi có thực sự muốn cùng bọn họ yêu đương thì bọn họ cũng không nguyện ý, cậu vừa rồi không nghe tôi nói sao, đấy chính là ‘hão huyền’!”
Diêm Trừng mua nước xong trở về, ba người cùng hội hợp với bọn Liêu Viễn Đông, tính toán quay về, chính là vừa ra khỏi cửa miếu, bỗng nhiên tay Kỉ Tiễu bị một người kéo lại.
Nhìn lại, hóa ra là một lão hòa thượng mặc tăng phục, tay vẫn nghiêm cẩn để trước ngực, thấy cả nhóm nhìn lại, lão hòa thượng ‘a di đà phật’ một tiếng, cười nói: “Thí chủ, ta và cậu hữu duyên, có muốn xin một cái bùa hộ mệnh không, thuận tiện có thể xem một quẻ?”
Nguyên Nguyên vội hỏi: “Nơi này cũng có thể xem bói sao? Vậy thật sự là hữu duyên.”
Hồng Hạo ở một bên nhẹ giọng nói: “Thời đại tiên tiến, Hòa thượng cũng làm kinh tế…”
Diêm Trừng nói: “Bùa hộ mệnh gì?”
Lão hòa thượng vội nói: “Bùa bình an, bùa sức khỏe, bùa học tập, bùa nhân duyên, bùa nào cũng có.”
Kỉ Tiễu lại nói: “Không cần.”
Lão hòa thượng nhìn quanh mặt cậu một vòng nói: “Mắt to rõ ràng, thiên đình no đủ (điểm giữa trán), nhưng cằm có chút gầy nhọn, mũi, môi, tai mỏng nhỏ, cậu chính là thuộc loại tướng mạo ít phúc.” Ông ta đảo mắt qua những người khác nói: “Hơn nữa trong nhóm các ngươi có mạng hổ, thỏ, rồng, năm sau là phạm thái tuế.” (sao thái tuế)
Nguyên Nguyên nghe ông ta nói liên tục gật đầu: “Tôi chính là mạng thỏ, vậy phải giải thế nào?”
“Xin một cái bùa hộ mạng, hoặc là đặt tượng phật trấn trong phòng.”
“Nga nga.” Nguyên Nguyên nói xong quay đầu lại, cũng may anh ta còn biết quay đầu lại nhìn Liêu Viễn Đông một cái. Liêu Viễn Đông cũng không có ý phản đối, chỉ cười cười nhìn sang Diêm Trừng.
Diêm Trừng nói: “Lấy một cái.”
Ngũ Tử Húc ‘Di’ một tiếng: “Diêm Vương, mày lúc nào thì tin cái chuyện này?”
“Cậu gọi cậu ta là gì?” Lão hòa thượng nghe xong, mày nhíu chặt lại: “Sao lại gọi cậu ta như vậy, tối kị tối kị.”
Hồng Hạo gào to: “Đã gọi , năm nay, mệnh cũng không ngắn hơn.”
“Được rồi.” Diêm Trừng đánh gãy bọn họ, sau đó lựa chọn một phen, dưới sự gọi ý của lão hòa thượng đã mua một cái mã não. Tiếp nhận xong hắn cũng không có lập tức đưa cho Kỉ Tiễu mà cho vào túi quần.
Nguyên Nguyên cũng mua một viên ngọc thạch, sau đó lão hòa thượng xem bói cho hắn, lão cằn nhằn nói nửa ngày, đem Nguyên Nguyên cả kinh một phen, người ngoài thấy cũng có chút thú vị, lại hỏi thêm mấy vấn đề, cuối cùng lại nhìn tới Kỉ Tiễu.
Kỉ Tiễu cũng không nguyện ý xem, Lão hòa thượng biết cậu không khoái, liền hỏi: “Vậy cậu tên là gì? Không cần nói họ, nói tên thôi.”
Ngũ Tử Húc lần này lanh mồm lanh miệng: “Tên chỉ có một chữ ‘Tiễu’, ông xem tương lai cậu ấy có thăng quan tiến chức phát tài phát lộc không?”
“Tiễu của tinh xảo?” Lão hòa thượng có chút phân vân.
“Tiễu của lặng lẽ,” Hồng Hạo tới giải thích, tên này cũng đủ kì quái, cậu ta lần đầu nghe còn tưởng đang nói đùa, khó trách ông hòa thượng này không rõ.
Lão hòa thượng nghĩ nghĩ: “Lặng lẽ, yên tĩnh yên ắng, cũng thực có ý nghĩa.”
Ai ngờ Kỉ Tiễu lại nói: “Không phải, Tiễu với nghĩa lén lút.”
Lão hòa thượng ngẩn ra, cả đám còn lại cũng giật mình ngây ngốc. Kỉ Tiễu không đợi bọn họ hoàn hồn, trực tiếp xoay người đi ra ngoài.
Xuống núi so với lúc lên dễ dàng hơn, chạng vạng thì cả bọn cũng trở về làng du lịch, mấy người trực tiếp tới nhà hàng ăn cơm, sau đó đi ktv hát và uống rượu.
Diêm Trừng vốn không có thói quen uống rượu, mọi người cũng biết, bình thường cũng không coi hắn là mục tiêu chuốc rượu, nhưng hôm nay Liêu Viễn Đông lại ép hắn uống không ít. “Hình như từ năm ngoái chúng ta đã không ngồi uống cùng nhau, chỉ tiếc không có Tiểu Ngũ ở đây, hôm nay thực vui vẻ, không say không về!” Liêu Viễn Đông lôi cả Nguyên Nguyên và Diêm Trừng vào chạm cốc.
Diêm Trừng lúc đầu còn để ý tới Kỉ Tiễu, tổng cảm thấy cậu sau khi từ trên núi xuống liền không còn hưng trí gì nữa, nhưng hiện tại nhìn qua trông rất tự tại, vừa ăn vừa nhìn mọi người hát, lúc này mới yên tâm cùng Liêu Viễn Đông liều mạng nốc rượu.
Hết chương