Kỉ Tiễu hướng quyển sách Dương Khiếu đang cầm nhìn lại, trong lúc vô ý nhìn thấy vết sẹo dài vặn vẹo trên cánh tay, cho dù đã lâu nhưng vẫn như trước trông có vẻ đột ngột và xấu xí, cùng Dương Khiếu cả người tản mát ra khí chất nhã nhặn nho nhã thập phần không thích hợp.
Dương Khiếu hình như phát hiện ra, bất động thanh sắc kéo cổ tay áo xuống, Kỉ Tiễu thản nhiên chuyển tầm mắt, vươn tay từ trong ngăn bàn lấy ra một quyển sách y hệt đưa tới trước mặt cậu ta.
Dương Khiếu ngẩn ra: ‘Hóa ra cậu cũng mua rồi…” Cậu ta cầm lên lật xem, biểu tình vô cùng kinh ngạc: “Đã làm được nhiều như vậy rồi sao?”
Kỉ Tiễu cũng không lên tiếng trả lời, tiếp tục đọc sách, Dương Khiếu nhịn không được nói: “Cái kia…nếu cậu tạm thời chưa cần, tớ có thể mượn xem chút không? Tan học tờ liền trả lại cho cậu.”
Kỉ Tiễu còn chưa kịp trả lời, cạnh cửa đã truyền tới một thanh âm bực bội.
“Mượn cái gì?!”
Chỉ thấy nhóm Diêm Trừng chơi bóng xong đang đứng ở cửa, mà người vừa lên tiếng chính là Hồng Hạo.
Hồng Hạo thấy Dương Khiếu liền cả người khó chịu: “Thằng cờ hó, mày hiện tại cũng thực to gan lớn mật, thừa dịp trong lớp bọn tao không có ai cũng dám vào? Chẳng may mất mát cái gì thì tìm ai đây?”
Dương Khiếu mặt không đổi sắc giải thích: “Tớ chỉ tìm Kỉ Tiễu có chút việc thôi.”
“Ai u, nghe một chút, Kỉ Tiễu, kêu nghe thực quen miệng, tao sao không biết hai người bọn mày lại có giao tình nhỉ?”
Hồng Hạo hoàn toàn là thái độ muốn chọc tức người, đem cả Kỉ Tiễu bình thường vốn không để vào mắt cũng trào phúng một lượt.
Dương Khiếu nói: “Là về chuyện thi vật lý cấp quốc gia.”
Tuy rằng không có trực tiếp biểu đạt, nhưng bộ dạng bình tâm tĩnh khí, khiến người ta đều nghĩ cậu ta đang nói: ‘Đây là chuyện của học sinh ưu tú bọn tôi, trình độ dốt nát như cậu không thể hiểu được đâu.’ Khẩu khí khiến cho Hồng Hạo tái mặt.
“Nói xong rồi, mày có thể cút.” Ngũ Tử Húc đứng trước Hồng Hạo lên tiếng.
Dương Khiếu vốn cũng không tính toán ở lâu, quay đầu chuẩn bị rời đi.
“Khoan đã.”
Diêm Trừng nhíu mày, nhìn về Kỉ Tiễu đột nhiên mở miệng.
Kỉ Tiễu cầm quyển sách tham khảo đưa tới trước mặt Dương Khiếu khiến cậu ta kinh ngạc, nhưng cũng lập tức nhận lấy.
“Cám ơn…” cậu ta cười nói.
Những người còn lại cũng thực ngạc nhiên, hung hăng nhìn chằm chằm theo bóng dáng Dương Khiếu rời đi, Hông Hạo nhịn không được quay đầu lớn tiếng mắng Kỉ Tiễu một phen: “Cậu có ý gì?! Đầu óc có bệnh à?” Tất cả mọi người đều biểu hiện thái độ bài xích rõ ràng như vậy, cậu còn cố tình cùng bọn họ đối nghịch, không phải đã làm cho bọn họ mất mặt sao.
Ngũ Tử Húc cũng có chút mất hứng: “Kỉ Tiễu, tớ nói cho cậu biết, cái thằng Dương Khiếu đó không phải người tốt, cậu đừng nhìn bề ngoài nó thế nhưng thực ra nó là loại mặt người dạ thú, cực kì xấu tính, cậu có biết trước kia thằng đó…”
“Liên quan gì tới tôi…”
“…..cái gì?”
Kỉ Tiễu cũng không ngẩng đầu lên, thản nhiên lập lại một lần.
“Coi như tôi phóng thí.”
Ngũ Tử Húc sửng sốt phun một câu, Hồng Hạo phát hỏa đi nhanh tới chỗ Kỉ Tiễu định động thủ: “Tao thấy mày đúng là muốn ăn đánh…”
Nhưng lúc này, Diêm Trừng nhanh tay ném quả bóng rổ vào góc tường cái ‘rầm’, quả bóng bật ngược trở lại lên bàn, đem đống sách bở hất văng tung tóe trên sàn nhà, ồn ào một trận.
Hắn vừa ra tay, Hồng Hạo liền ngừng cước bộ, thấy trên sàn hỗn độn dụng cụ sách vở, người trong lớp nhất thời im lặng không ai dám gây ra tiếng động gì, không khí thập phần căng thẳng.
Một lát vẫn là Vương Hi Đường lên tiếng giảng hòa: “Có gì thì từ từ nói chuyện, đừng vì một người đáng ghét mà khiến chúng ta mất hứng, ngốc vừa thôi.” Vừa nói vừa thay Diêm Trừng nhặt sách vở dụng cụ lên, lại đẩy Hồng Hạo sang chỗ khác, ý bảo cậu ta đừng làm loạn.
Hồng Hạo cẩn thận liếc mắt nhìn qua một cái, thấy biểu tình Diêm Trừng đanh mặt lại, đích xác đã sinh khí, vì thế thành thật im lặng trở về chỗ ngồi không nói gì nữa.
Những người khác cũng đều tự giác ai làm việc nấy, coi như chuyện vừa rồi không có phát sinh.
Diêm Trừng tới quá trưa cũng chưa nói chuyện với Kỉ Tiễu một câu nào, Kỉ Tiễu cũng không có gì khác thường, đến một cái liếc mắt cũng không nhìn qua, thẳng tới khi tan học, vẫn là Diêm Trừng nhịn không được hỏi: “Đi không?” hai người vẫn như thường ngày tới thư viện ôn bài.
Kỉ Tiễu gật đầu, ngữ khí như bình thường: “Tớ về kí túc lấy sách.”
Cậu bảo Diêm Trừng tới thư viện lấy chỗ trước nhưng không ngờ Diêm Trừng vẫn kiên trì đi cùng với cậu
Kỉ Tiễu cũng không còn cách nào khác chỉ biết đồng ý.
Lớp tan cuối cùng cho nên khi Kỉ Tiễu về kí túc xá thì những người khác đã về, vừa thấy Diêm Trừng đi sau lưng Kỉ Tiễu mọi người nhất thời ngừng mọi hoạt động đang làm, trợn tròn mắt nhìn, ngược lại Kỉ Tiễu lại coi Diêm Trừng như người vô hình, cũng không có lấy ghế cho hắn ngồi càng không nghĩ tới việc lấy nước cho hắn uống, trực tiếp mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm còn mình đi tới giường soạn sách vở, lấy sách xong cho vào balo rồi đi vào toilet.
Diêm Trừng cũng thực tự tại, ở trong phòng cứ như đại lão gia dạo quanh một vòng, tự nhiên kéo ghế của Kỉ Tiễu ra ngồi xuống, Sắp xếp trong kí túc xá là cái bàn học đặt song song nhau áp vào tường, giường tầng, cạnh Kỉ Tiễu lần lượt là giường của Tiêu Kiện Thạc và Khổng Bân. Diêm Trừng quét mắt qua phát hiện giường Tiêu Kiện Thạc trông cực kì bê bối cùng lộn xộn, cơ hồ đã lan tới chỗ Kỉ Tiễu, chiếm cứ hẳn / không gian, trên mặt đất cũng có đồ đạc rơi vãi, nào là giầy dép tất vớ cùng các loại rác rưởi.
Diêm Trừng nhìn thấy một cái thùng cao gần hắn, liền giơ chân đạp một cái.
Rầm một tiếng, mọi đồ vật trong cái thùng lăn ra ngoài.
Diêm Trừng lại không biết xấu hổ, còn oán giận một câu: “Sao chỗ các cậu lại bẩn thỉu như vậy.”
Tiêu Kiện Thạc đừng nói là sinh khí, ngay cả bất mãn cũng không dám lộ ra nửa điểm, vội ngồi xổm xuống dọn dẹp: “Lúc trước quên không dọn, tớ dọn, tớ dọn.”
“Về sau đừng có vứt đồ đạc lung tung, cậu như vậy người khác làm sao mà ở được, ảnh hưởng học tập.”
“Nga nga, đã biết.”
“Bình thường phòng các cậu ai dọn vệ sinh?” Diêm Trừng bỗng nhiên lên tiếng.
Không ai nói chuyện.
Diêm Trừng nói: “Tôi không ở trong kí túc nên rất muốn biết.”
Tôn Tiểu Quân nói: “Có lịch dọn vệ sinh, là do cô phụ trách sắp xếp.”
“Các cậu có nghiêm khắc làm theo không?”
“…..”
“Có đôi khi, ân, nhìn thấy không bẩn sẽ không dọn…” Khổng Bân giải thích.
Tôn Tiểu Quân không vừa ý, nhỏ giọng phản bác: “Cậu nhìn thấy không bẩn đều là do chúng tôi quét dọn cả.” Cậu cũng không tính là chịu khó, nhưng ít nhất cũng có dọn phòng, người thường xuyên dọn nhất vẫn là Kỉ Tiễu, mỗi tuần đều dọn một lần, trước kia Hà Bình còn ở thì ngẫu nhiên cũng sẽ ra tay giúp đỡ, nhưng Tiêu Kiện Thạc và Khổng Bân từ khi dọn tới chưa từng động tay vào cái chổi chứ đừng nói là dọn.
Diêm Trừng không nghe cũng có thể đoán được, liền rời tiêu điểm tới Tiêu Khổng hai người nói: “Hai người cũng thực biết hưởng thụ.”
Tiêu Kiện Thạc biểu tình xấu hổ, mà Diêm Trừng lại thuận miệng hỏi không ít vấn đề, so với cô phụ trách tới kiểm tra còn soi mói hơn. Lúc Kỉ Tiễu từ trong toilet đi ra, đã thấy trên trán Tiêu Khổng hai người đã ân ẩn thấy một lớp mồ hô.
Đợi tới khi Diêm Trừng giống như khi đến đi sau lưng Kỉ Tiễu rời đi. mấy người trong phòng mới nhịn không được thở phào nhẹ nhóm một cái.
Mà ý của Diêm Trừng đồ ngu cũng phải hiểu được.
………….
Thư viện vẫn rất đông người, Diêm Trừng nhờ một học trưởng lớp giữ chỗ hộ, là góc tường gần cửa sổ rất yên tĩnh.
Thấy Diêm Trừng trước kia thường trốn học đi chơi bóng liền biết, hắn không phải loại người thật sự chú tâm vào việc học, nhưng bởi vì có Kỉ Tiễu, nên Diêm Trừng rất quý trọng những buổi tối như thế này, bởi vì vào thời gian đó là lúc Kỉ Tiễu nói nhiều nhất, cậu sẽ chủ động cùng hắn trao đổi, hỏi Diêm Trừng không ít vấn đề liên quan tới học tập, mà khi cậu bị Diêm Trừng thuyết phục ở vấn đề gì đó lại lộ ra biểu tình đồng ý cùng thỏa hiệp, những khi đó, lòng tự tin của Diêm Trừng lại được trấn an thật lớn.
Diêm Trừng trơ mắt nhìn Kỉ Tiễu bên cạnh đang nhíu mi xem xét sơ đồ mạch điện trên tờ giấy nháp, trong lòng khẽ động,, đột nhiên một quyển sách chen giữa hai người.
Ngẩng đầu liền thấy lại là Dương Khiếu.
Thời gian đã không còn sớm, người trong thư viện cũng đã về một nửa, Dương Khiếu hạ giọng nói với Kỉ Tiễu: “Tớ xem xong rồi, trả lại cho cậu.”
Kỉ Tiễu gật đầu.
Dương Khiếu nói: “Cám ơn cậu, giúp tớ không ít. Nhưng có mấy đề tớ và cậu có suy nghĩ bất đồng, tớ đã ghi lại vào tờ giấy kẹp ở bên trong, cậu rảnh có thể xem qua.”
Nói xong, cậu ta đối với Diêm Trừng mỉm cười một cái rồi sảng khoái rời đi.
Diêm Trừng cười không nổi, tâm tình tốt đẹp vừa rồi cũng hoàn toàn bị đánh hủy, thời gian còn lại, mặt hắn đều đen như đáy nồi, bởi vì Kỉ Tiễu một mực ngồi xem….tờ giấy kẹp trong quyển sách kia, hoàn toàn không coi Diêm Trừng bên cạnh là cái thá gì.
Diêm Trừng mở miệng hai lần, Kỉ Tiễu cũng không để ý, thử hỏi hắn có thể không buồn bực được sao.
Thật vất vả thư viện mới tới giờ đóng cửa, cũng đã hơn h tối, Diêm Trừng nói: “Cậu đói không, chúng ta đi ăn tối đi.”
Kỉ Tiễu lắc đầu, bước nhanh về hướng kí túc.
Diêm Trừng cảm thấy nên tìm cách nói chuyện, liên quan tới chuyện sáng nay, nhưng lời nói cứ đến miệng lại bị hắn khắc chế áp đi, cuối cùng chọn cách nói nhẹ nhàng nhất: “Cậu…vẫn nên đừng quá thân cận với Dương Khiếu, tớ và cậu ta từng có khúc mắc.” ngụ ý của Diêm Trừng chính là muốn Kỉ Tiễu đề phòng Dương Khiếu một chút, nhưng lời nói vừa rồi dường như không có trọng lượng mấy.
Kỉ Tiễu quay đầu nhìn Diêm Trừng.
Diêm Trừng tiếp tục nói: “Cậu ta không phải đối tượng thích hợp để kết bạn, cậu nên tìm người khác.”
Không ngờ Kỉ Tiễu lại trả lời: “Cậu thì thích hợp sao?”
Diêm Trừng: “….”
Kỉ Tiễu lại hỏi: “Cậu chăng?”
Diêm Trừng không nói gì.
Kỉ Tiễu xoay người bước về phía trước, Diêm Trừng nghĩ nghĩ vẫn là đuổi theo sau.
“Cậu không phải là…hận tớ chứ?” hắn không thể khống chế được mà nói ra lời ngược lại với tâm trí, nhưng vừa nói ra khỏi miệng lại hối hận muốn đấm miệng mình mấy cái.
Nếu Kỉ Tiếu nói…’đúng’ thì sao?
Diêm Trừng trong nháy mắt sâu sắc cảm thấy hối hận là thế nào, tim cứ đập bang bang trong lồng ngực.
Kỉ Tiễu dừng cước bộ nói: “Cậu nói xem?”
Lưu lại một câu ba phải sao cũng được, Kỉ Tiễu cũng không quay đầu lại bước tiếp.
Diêm Trừng nhìn theo bóng dáng đơn bạc của Kỉ Tiễu biến mất trong bóng đêm chậm rãi nắm chặt tay lại.
Ngày hôm sau Ngô lão thái gọi bọn họ tới, phát một bộ đề do chính bà biên soạn giao cho ba người làm thử. Chính là đợi nửa ngày cũng chỉ thấy Diêm Trừng và Kỉ Tiễu.
“Dương Khiếu đâu?” Lão thái hỏi chủ nhiệm lớp đang ngồi gần đó.
Chủ nhiệm lớp nói: “Dương Khiếu hôm nay xin nghỉ, hình như sinh bệnh.”
“Cảm à? Phải chú ý sức khỏe chứ, có phải học tập căng thẳng quá không?”
“Cậu ấy gọi điện cho em, nghe giọng vẫn bình thường, hẳn là không nghiêm trọng, cậu ấy nói ngày là có thể đi học trở lại.”
“Ừ, vậy là tốt rồi.”
Diêm Trừng nhìn chằm chằm tập đề trong tay, quay đầu thấy Kỉ Tiễu đang nhìn mình, ánh mắt kia thực lãnh đạm, tựa hồ lộ ra một cỗ cảm giác lành lạnh, không nói lời nào nhưng lại khiến Diêm Trừng cảm thấy không thoải mái.
Một lát sau, Kỉ Tiễu lại cúi đầu, tựa như vừa rồi Diêm Trừng bị ảo giác.
Hết chương
Lời tác giả: tâm lý học sinh vẫn còn chưa thành thục, đừng nghĩ Diêm Trừng rất hoàn mỹ, cảm ơn….