Phụ Trung chiến thắng hơn nữa còn là lội ngược dòng mà thắng tự nhiên cần ăn mừng một chập, nhưng suy xét đến kỳ thi tháng vào cuối tuần này, không phải ai trong đội cũng là học bá, cho nên mọi người đơn giản quyết định thi xong sẽ cùng nhau đập phá một trận ra trò, thả lỏng chân tay.
Sau khi thu dọn đồ chuẩn bị rời đi, Diêm Trừng lại bị huấn luyện viên gọi đi trò chuyện một hồi, dù sao mọi người cũng đã quen chỉ cần thi đấu xong thì sẽ không thiếu phần này, nên bọn Ngũ Tử Húc cũng không đợi hắn.
Kinh Dao trước lúc rời đi thấy Kỉ Tiễu vẫn ngồi tại chỗ, kỳ quái hỏi: “Cậu không đi à?”
Kỉ Tiễu nói: “Chút nữa.”
Kinh Dao nở nụ cười: “Cậu thực thích bóng rổ a, sao không thử tham gia đội bóng xem?”
“Tôi không biết chơi.”
“Bảo Diêm Trừng dạy cho, cậu cũng biết trình độ anh ấy thế nào mà.”
Kỉ Tiễu không nói gì, chỉ lắc đầu.
Kinh Dao thấy vẻ mặt cậu bình tĩnh, nhưng trong mắt lại mơ hồ chợt lóe chút thần sắc phức tạp, thức thời không hỏi nhiều.
“Vậy tớ đi trước.”
Kinh Dao rời đi, Kỉ Tiễu vẫn ngồi lại tại chỗ một lúc lâu, sân bóng rổ to như vậy lại trống trơn chỉ còn mình cậu ngồi trơ trọi, Kỉ Tiễu chậm rãi đứng dậy hướng trong sân đi vào.
Diêm Trừng vừa tắm xong đi ra nghe tiếng đập bóng có tiết tấu cách đó không xa truyền tới, hắn tò mò đi qua, liền thấy Kỉ Tiễu đứng trước rổ đập bóng, động tác của cậu trông có chút ngốc ngốc, dường như đang tìm cách để ném bóng, đầu gối gấp khúc, nghiêng mình về phía trước, chính là tư thế lần trước Diêm Trừng dạy cậu chơi game.
Chuẩn bị hoàn tất, hai tay Kỉ Tiễu dùng lực, quả bóng vẽ ra một đường cong không tính là xinh đẹp…
Chỉ là thực đáng tiếc lại thất bại, lực ném quá nhẹ thậm chí ngay cả rổ cũng không ném tới.
Kỉ Tiễu nhìn quả cầu nảy trên mặt sân mấy cái, cúi người đem nó ôm trở về, tính toán ném lại lần nữa.
Lần thứ hai cậu đang chuẩn bị ném thì phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân, hơn nữa còn là cấp tốc tới gần, đợi tới khi Kỉ Tiễu hồi thần chuẩn bị tránh đi, thì Diêm Trừng đã từ đằng sau chạy nhanh tới đoạt cầu của cậu, sau đó dẫn bóng ra xa, vừa chạy vừa cười nói: “Cậu như vậy không đúng, muốn giống tớ không, nếu muốn thì không thể đi bộ nha.”
Kỉ Tiễu đứng không nhúc nhích, Diêm Trừng dừng lại: “Không thử sao?”
Kỉ Tiễu nhấc chân đuổi theo, Diêm Trừng bắt đầu né tránh, biên độ di chuyển của hắn cực kì nhỏ, thế nhưng dưới chân lại phi thường linh hoạt, quả bóng trong tay hắn cứ như xuất quỷ nhập thần qua lại giữa hai tay hắn, Kỉ Tiễu làm cách nào cũng không cướp được quả bóng trong tay hắn, mà ngay cả thân Diêm Trừng cũng không chạm tới được.
Nhưng nghị lực của Kỉ Tiễu so với Diêm Trừng tưởng còn lớn hơn rất nhiều, hai người liền cứ như vậy vừa đuổi vừa trốn giằng co hơn p, Kỉ Tiễu rõ ràng đã mệt tới cùng cực, lại vẫn không có nửa điểm muốn buông tay. Vận động mạnh khiến trán cậu nhiễm một tầng mồ hôi, khuôn mặt vốn tái nhợt đã mang chút huyết sắc, đôi môi ửng hồng, nhất thời khiến Diêm Trừng nhìn tới phân tâm.
Kỉ Tiễu nhạy bén nhận ra tiết tấu của Diêm Trừng có chút loạn, thấy có sơ hở liền muốn xông vào đoạt bóng của hắn, Diêm Trừng đến cùng vẫn là thành viên đội bóng, cho dù đầu óc có đang mơ màng thì bản năng thân thể cũng sẽ bộc phát phản ứng ra, vốn nguyên bản là chơi đùa với Kỉ Tiễu nhưng không cẩn thận chú ý dưới chân, trực tiếp dùng bả vai và cánh tay đụng phải hất Kỉ Tiễu ngã lăn ra, tại một khắc kia, trong lòng Diêm Trừng hét lên một tiếng không xong, nhưng Kỉ Tiễu cũng không phải người ăn chay, lúc bị hất văng trực tiếp dừng tay bám lấy Diêm Trừng, kéo theo hắn cùng ngã.
Hai người một trước một sau bổ nhào lên sàn nhà, Diêm Trừng lập tức đứng dậy kiểm tra xem Kỉ Tiễu có sao không, khuỷu tay Kỉ Tiễu đập lên sàn, đến khi xoay người lại được thì cánh tay đã tê rần.
Diêm Trừng vội vàng nâng tay cậu lên kéo tay áo ra kiểm tra, lại sờ sờ xương cốt một chút: “Hẳn là không bị thương tới.” Hắn vừa nói vừa thay kỉ Tiễu xoa xoa: “Nhưng ngày mai chắc sẽ thấy đau nhức.”
Cảm giác kia thực không quá dễ chịu, Kỉ Tiễu nhíu mày muốn rút tay về, thế nhưng Diêm Trừng không buông.
Không chỉ không buông, hắn còn nắm lại phi thường chặt.
Kỉ Tiễu giương mắt nhìn về phía Diêm Trừng, chỉ thấy đối phương cũng đang lăng lăng nhìn mình, Kỉ Tiễu không phải đứa ngốc, nếu nói lần trước trong tủ tối om còn có thể lấy lí do Diêm Trừng bởi vì kinh hoàng mà cho qua, nhưng hiện tại thế này, Kỉ Tiễu vẫn có chút ý thức nguy rồi. Cậu đứng dậy muốn rời đi nhưng Diêm Trừng lại dùng lực đem cậu kéo trở lại.
Kỉ Tiễu còn chưa kịp đứng vững liền ngã trở về, mà Diêm Trừng trực tiếp giữ chặt bả vai Kỉ Tiễu rồi lật người đem cậu đè xuống dưới!
Kỉ Tiễu nhìn thẳng đối phương, biểu tình coi như trấn định, sắc mặt lại khôi phục sự tái nhợt, cậu giãy dụa cổ tay, phát hiện Diêm Trừng lại dùng lực, căn bản không cách nào động đậy.
“Cút ra.” Kỉ Tiễu lạnh lùng nói.
Diêm Trừng cẩn thận nhìn khuôn mặt cậu, lúc đầu nhìn chỉ thấy là tái nhợt nhưng càng nhìn càng thấy cảnh đẹp ý vui, mà đến tận bây giờ, hắn hoàn toàn khẳng định đôi mắt kia, chiếc mũi, cái miệng cùng toàn khuôn mặt chính là bộ dạng hắn thích, mỗi một điểm đều khiến hắn phải chú ý.
Diêm Trừng không biết, biểu tình mình đang nhìn Kỉ Tiễu lúc này chính là mê luyến.
Hắn cúi đầu xuống, Kỉ Tiễu nhận thấy mục tiêu hắn liền nhanh chóng nghiêng mặt đi, trán đã nổi gân xanh mơ hồ.
Diêm Trừng vươn tay niết cằm cậu chuyển trở về.
“Tôi không phải con gái!”
Đây là câu hoàn chỉnh cuối cùng trước khi Kỉ Tiễu bị hôn môi nói ra được.
Diêm Trừng cho rằng Kỉ Tiễu sẽ liều chết giãy dụa, ít nhất cũng không thành thật nằm im thế này, thế nhưng đối phương tại khoảnh khắc hai đôi môi chạm nhau cả người chỉ cứng ngắc một chút, sau liền không phản kháng gì nữa, mặc kệ Diêm Trừng muốn làm gì thì làm.
Đôi môi Kỉ Tiễu thực lạnh, thế nhưng hắn lại cảm thấy nó phi thường mềm mại, tựa như dùng lực một chút sẽ liền tan biến.
Diêm Trừng cảm thấy độ nóng cơ thể tăng lên như bốc hỏa, đôi môi cọ xát một lát, hắn trực tiếp cạy mở khoang miệng đối phương, Diêm Trừng nếm mùi vị của Kỉ Tiễu, có vị cay đắng thản nhiên, khi đầu lưỡi chạm vào có chút lạ thế nhưng chậm rãi lại biến thành ngọt ngào. Diêm Trừng nhịn không được cuốn chặt lấy đầu lưỡi cậu dùng sức mút vào, sau đó khám phá từng ngóc ngách bên trong khoang miệng ngọt ngào đó.
Đây đương nhiên không phải nụ hôn đầu tiên của hắn, nhưng từ phản ứng của Kỉ Tiễu liền biết, đây là nụ hôn đầu tiên của cậu, mặc dù Kỉ Tiễu cố gắng duy trì biểu hiện bình thường, thế nhưng sự trúc trắc cùng vô thố này không thể ngụy trang. Điều này khiến cho Diêm Trừng trong lòng nhất thời bị các loại cảm xúc thi nhau bành trướng, có thỏa mãn, có hưng phấn, có kích động, nhiệt huyết trong người đột nhiên dâng cao, cơ hồ không thể tự điều khiển, cảm thụ hương vị này không thể diễn tả thành lời.
Mà có lẽ chính sự tiến nhập như vậy, mới khiến Diêm Trừng ý loạn tình mê mất phòng bị.
Ngay sau đó, hắn cảm thấy phía dưới thực đau xót, Diêm Trừng một tiếng kêu rên, nhất thời không khống chế được khí lực, trực tiếp cắn phải đầu lưỡi của Kỉ Tiễu.
Hai đôi môi đang giằng co rốt cuộc tách ra, Diêm Trừng ôm bụng ngồi dậy, sắc mặt tối đen nhìn gương mặt đồng dạng phía dưới, đôi môi Kỉ Tiễu đã sưng đỏ, may mà thân hình Diêm Trừng so với Kỉ Tiễu cao hơn không ít, đối phương lần này ‘ra chân’ mới không đá trúng chỗ yếu hại, nhưng vẫn khiến Diêm Trừng ăn chút đau khổ.
Kỉ Tiễu đầu lưỡi bị rách, khóe môi tràn ra một mạt màu đỏ tươi, xứng với thần tình đôi mắt tựa hàn băng, rất có lực sát thương.
Cậu thu hồi đầu gối công kích Diêm Trừng, chậm rãi đỡ người ngồi dậy.
“Tớ…”
Chát!!!
Miệng Diêm Trừng cơ hồ là cùng đồng thời với động tác của Kỉ Tiễu, Diêm Trừng vừa định mở miệng nói chuyện, Kỉ Tiễu đã giơ tay cho hắn một bạt tai đau nhói!
Diêm Trừng trực tiếp bị tát lệch mặt đi, lỗ tai vẫn còn ong ong.
Đến khi Diêm Trừng quay đầu lại, Kỉ Tiễu đã giáng thêm cho một bạt tai nữa, hai cái tát này cộng thêm cú huých bằng đầu gối vừa nãy, nửa điểm cũng không lưu tình, dường như Kỉ Tiễu đã lôi toàn bộ sức lực bản thân hạ thủ, cái tát thứ khiến khóe miệng Diêm Trừng cũng thấy ửng đỏ
Diêm Trừng vươn đầu lưỡi ra liếm liếm khoang miệng đau rát, trên mặt cũng có một vết xước không ngắn, trong miệng lại có mùi máu xộc lên.
Kỉ Tiễu rốt cuộc đem người đẩy ra, sau đó cái gì cũng không nói liền đứng dậy đi thẳng ra ngoài.
Diêm Trừng bỗng nhiên gọi cậu lại: “Tớ không hề đùa giỡn với cậu.”
Cước bộ của Kỉ Tiễu không dừng, đầu cũng không ngoảnh lại cứ thế đi thẳng.
Diêm Trừng gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng cậu: “Tớ cho cậu thời gian suy nghĩ, nghĩ xong thì nói cho tớ biết.”
Tiếng đáp trả của Kỉ Tiễu chính là tiếng đóng sầm cửa.
Diêm Trừng ngồi lặng trong chốc lát, sau đó nằm vật ra sàn , hắn sờ sờ khuôn mặt vẫn còn bỏng rát vì hai cái tát, khẽ cười một tiếng.
Như vậy cũng tốt.
Cũng tốt…..
………
Kỉ Tiễu chà xát miệng xong liền về phòng ngủ. Còn Diêm Trừng hôm đó về nhà cũng phải tốn một chút sức lực.
Hắn trước tiên ở bên ngoài lang thang một vòng, dấu tay trên mặt vẫn chưa có phai nhạt, thẳng tới giờ ăn cơm, Quế bà bà gọi điện cho hắn, Diêm Trừng mới không thể không trở về.
Vừa vào nhà, bà ngoại nhìn thấy liền kinh hãi nói: “Con bị ai đánh?”
Diêm Trừng cười nói: “Hôm nay chơi bóng, bị đối phương đụng phải một chút.”
Bà ngoài đầy mặt không tin nhưng vẫn nói Quế bà bà cầm khăn mặt tới cho hắn lau mặt: “Có phải con một chân đạp mấy cái thuyền sau đó bị bạn gái phát hiện nên mới tát cho có phải không?”
Ông ngoại liếc mắt nhìn qua: “Cô bạn gái này lực cánh tay cũng không nhỏ.”
Cầm khăn lau mặt, khóe miệng Diêm Trừng khẽ cong cong: “Sao ông lại đoán thế ạ? Đây là cách trao đổi tình cảm bình thường khi chơi bóng mà thôi.”
Sau ngày hôm đó, quan hệ không bền chặt lắm của Kỉ Tiễu và Diêm Trừng thật vất vả mới thành lập lại một lần tiến nhập hầm băng. Kỉ Tiễu một lần nữa trở về trạng thái độc hành, ai cũng không để ý tới, ai mượn vở cũng không đưa, Ngũ Tử Húc gấp tới độ gõ Diêm Trừng.
“Mày đi nói với cậu ấy giùm tao đi, sao tự dưng lại trở nên như vậy? Bọn mày cãi nhau à?”
Diêm Trừng sắc mặt cũng không tốt, không có hứng thú cùng hắn hồ nháo: “Không có.”
Diêm Trừng biết Kỉ Tiễu hiện tại không muốn nhìn thấy hắn, hắn cũng nói được làm được, đã nói cho Kỉ Tiễu thời gian, liền sẽ không bức bách cậu lập tức ra quyết định, cho nên thể dục buổi sáng cùng các tiết thể dục trong tuần cũng không ở lại lớp nữa cộng thêm Diêm Trừng vừa trải qua thi đấu trạng thái tốt chứng minh đã khôi phục không tồi, tới sân bóng rổ huấn luyện còn được phát điểm tâm ăn.
Kì thi tháng lại bắt đầu, lần này điểm thi không bị tính vào điểm học kì nên ai cũng thả lỏng hơn chút, nhưng độ khó thì vẫn như trước có thể hù chết người, hơn nữa lần trước còn có người gian lận, nên các thầy cô đều kiểm soát rất gắt gao khiến đám học sinh cũng mệt mỏi dần.
Mai Nghiên Nghiên ngẫu nhiên sẽ lại xuất hiện trước cửa lớp , mặc dù không tìm Diêm Trừng nhưng cảm giác tồn tại là phi thường minh xác, nhỏ thích lôi kéo mấy người có thành tích tốt trong lớp để hỏi này nọ, mà toàn sang lúc nghỉ giữa giờ.
Hôm nay nhỏ tới cũng không khéo, đại bộ phận học sinh lớp đều kéo nhau xuống lầu để chuẩn bị học thể dục, những người còn lại đều học không được tốt lắm, Mai Nghiên Nghiên ở ngoài cửa nhìn một vòng, đại khái là thật sự có một vấn đề cần được giúp đỡ, trên mặt hiện ra thần sắc nôn nóng.
Sau đó, nhỏ thấy Kỉ Tiễu.
Nhỏ đương nhiên nhớ rõ thái độ thờ ơ của Kỉ Tiễu, cũng biết thành tích của Kỉ Tiễu tốt như thế nào, cho nên Mai Nghiên Nghiên không quản chi hết, nhỏ trực tiếp đi tới chỗ Kỉ Tiễu cất lời: “Cậu có rảnh không?”
Kỉ Tiễu ngẩng đầu, quét qua qua Mai Nghiên Nghiên trong tay cầm sách vật lí, cậu nhớ môn thi tiếp theo chính là vật lí.
Mai Nghiên Nghiên có chút xấu hổ: “Tớ muốn hỏi cậu một vấn đề.”
Hết chương