Nói thật, bởi vì tính cách cùng lý do thân thể, Kỉ Tiễu tại nhiều lĩnh vực đích xác không biết gì, rất nhiều trò chơi mà bạn cùng trang lứa đã chơi qua thì cậu còn chưa từng tiếp xúc, tựa như chơi bài lần trước hay trò ném bóng rổ trước mắt này, không biết động tác thế là đẹp hay là xấu, trong lòng cậu cũng không tiêu chuẩn, động tác nhìn qua thì vô cùng đơn giản, nhưng từ bên người càng ngày càng có nhiều người vây quanh nhìn xem liền có thể cảm giác được, trình độ của Diêm Trừng rất giỏi.
Diêm Trừng chơi được một vòng xong máy móc bên cạnh cũng hiển thị số điểm, sau đó cầm bóng đưa cho Kỉ Tiễu nói: “Chơi thử đi.”
s một vòng, tổng cộng có cửa, ném vào một quả được điểm, cửa thứ nhất muốn qua phải được điểm, cửa thứ là , cửa thứ ba là . đến cửa thứ là không giới hạn.
Trò chơi bắt đầu, Kỉ Tiễu cầm bóng trong tay chần chờ s mãi mới bắt đầu di chuyển, trình độ của cậu quả thực quá kém cỏi, ném , lần may ra mới trúng được quả, không thể so cùng với vị bên cạnh kia tay chân lanh lẹ, cơ hồ không hề có một động tác thừa nào hoàn toàn tiêu sái, vòng thức nhất kết thúc, Kỉ Tiễu chỉ được hơn điểm, tự nhiên không qua cửa được.
Cậu khó có được chút vô thố nhìn về phía Diêm Trừng, Diêm Trừng đã chơi tới cửa thứ , càng chơi càng thuận tay, cơ hồ không còn quan tâm gì tới xung quanh, không ít các bạn học đều tới cổ vũ cho hắn, thậm chí mọi người cứ hô vang ngoại hiệu ‘Diêm Vương’ vô địch, hù những người qua đường khác phải giật mình sửng sốt, nhất thời một góc thực náo nhiệt.
‘Tinh tinh tinh’ một trận âm nhạc vang lên, cửa chấm dứt, cuối cùng số điểm ngừng lại với con số . Diêm Trừng tựa hồ vẫn chưa cảm thấy vừa lòng, hắn dưới những tiếng vỗ tay trầm trồ cùng tiếng cười nói không dứt rút ra một chuỗi dài huy chương nói: “Không được như bình thường, lần sau có cơ hội sẽ chơi lại, nhưng bằng này điểm chắc đủ.” Nói xong kéo Kỉ Tiễu đi: “Đi thôi.”
Kỉ Tiễu kì quái bị hắn kéo tới quầy lễ tân, Diêm Trừng đem đống huy chương đưa cho nhân viên phục vụ, nhân viên hỏi hắn muốn đổi lấy cái gì.
Diêm Trừng nhìn lướt qua đồng phần thưởng đủ loại, đồ búp bê Kinh Dao thích cũng có, nhưng Diêm Trừng lại chỉ vào quả bóng rổ nằm trong góc nói: “Cái đó.”
Kỉ Tiễu nhìn quả bóng hắn đưa tới trước mặt không nhúc nhích, Diêm Trừng hỏi: “Cậu không thích? Vậy đổi cái khác?”
Kỉ Tiễu ngẩng đầu nhìn Diêm Trừng đang tươi cười, một lát mới nhận lấy. Cậu đem quả bóng ôm vào ngực, nhẹ nhàng nói một câu: “Cảm ơn.”
Có thể khiến Kỉ Tiễu không nói chuyện điều kiện mà thoải mái nhận đồ hắn đưa, Diêm Trừng cảm thấy thực không dễ dàng.
Đợi đổi bóng xong, hai người lại tới chỗ máy chơi bóng rổ, lúc này đây, Diêm Trừng đứng sau lưng hướng dẫn Kỉ Tiễu kĩ thuật ném bóng vào rổ.
“Đừng có ném lên trời, mà ném theo đường cong, tựa như một vòng cung ấy, như thế…hiểu chưa?”
Hắn đứng ở phía sau cầm quả bóng biểu thị, động tác tới đâu đều kéo theo thân thể Kỉ Tiễu đua theo tới đó, Kỉ Tiễu nghe thực cẩn thận, cũng không bài xích Diêm Trừng tiếp xúc thân thể quá mức gần gũi, nhưng cậu có thể cảm nhận tay hắn đặt trên eo mình càng ngày càng chặt, nhịn không được khẽ nghiêng người tránh đi chút.
Diêm Trừng vội vàng cúi người cười nói: “Eo phải dùng lực, sau đó là bộ phận khuỷu tay, đến khi ném thẳng một đường sẽ chuẩn.”
Vừa nói vừa đặt tay lên bụng Kỉ Tiễu sờ soạng một phen, Kỉ Tiễu cứng người, khé lách người thoát ly cái ôm của Diêm Trừng.
“Không chơi nữa sao?” Thanh âm Diêm Trừng nhịn không được thất vọng.
Kỉ Tiễu nói: “Có chút mệt.”
Diêm Trừng gật đầu, chỉ có thể đi theo cậu xem trò khác. Một buổi chiều hắn so với chơi bất cứ cái gì cũng cao hứng hơn, ít nhất trên mặt người nọ không còn biểu tình thờ ơ xa cách, ngẫu nhiên sẽ có biểu hiện ngây ngốc, khóe miệng khẽ há, khuôn mặt tái nhợt khẽ lóe thần thái không rõ.
Bữa tối ăn tại đại sảnh khu nghỉ, lúc này rốt cục tới phiên bọn Ngũ Tử Húc thể hiện sở trường, mấy người bê tới một bàn đầy đồ ăn, Hồng Hạo vốn muốn uống rượu, lại bị Diêm Trừng cản lại, lý do là: “Sợ làm phòng ngủ toàn mùi rượu.”
Vội vàng cơm nước xong, bọn Ngũ Tử Húc chơi cả buổi chiều lại muốn đi xem phim, Kỉ Tiễu tự nhiên không có hứng thú, Diêm Trừng nói hắn cũng mệt, liền không đi.
lấy chìa khóa từ Hùng Dược Kì, Kỉ Tiễu cùng Diêm Trừng về phòng ngủ trước, Kỉ Tiễu đem quả bóng đặt lên giường, sau đó mở balo lấy quần áo.
Diêm Trừng hỏi cậu: “Cậu muốn tắm trước sao?”
Kỉ Tiễu gật đầu, trực tiếp đi luôn vào phòng tắm.
Diêm Trừng vốn đang nằm trên giường nghịch di động, nghe từ phòng tắm truyền ra tiếng nước rào rào, hắn bật dậy, một thoáng chốc đứng lên, sau đó đi đi lại lại trong phòng, cuối cùng lại nằm trở về.
Kỉ Tiễu đứng dưới vòi sen xoa bóp bắp chân mình, hôm nay lượng hoạt động phỏng chừng đã vượt quá bình thường trong tháng của cậu, đặc biệt là cổ tay, thi thoảng truyền tới cảm giác đau nhức. Nghĩ tới tâm tình lúc chiều chơi bóng rổ, vừa nôn nóng lại vừa háo hức, Kỉ Tiễu đã quên bao lâu không có loại biểu hiện xúc động thế này. Cậu cảm giác có thể tin được.
Cùng lúc đó nhắm mắt lại cũng có thể rõ ràng xuất hiện hình ảnh Diêm Trừng lúc ấy ném bóng, bất đồng với biểu tình trước kia luôn không chút nào để ý, ánh mắt hắn thực nghiêm túc, động tác cũng thực đẹp mắt, vầng trán có một lớp mồ hôi mỏng, đường cong bả vai cùng cánh tay khi ném bóng đồng thời dùng lực, ánh mắt chuyên chú nhìn quả cầu hoàn mỹ rơi vào rổ.
Điều này khiến cậu nhớ tới lần đầu thấy hắn là khi đứng ngoài sân bóng rổ nhìn Diêm Trừng chơi bóng, nhiều người vì hắn mà cổ vũ, nhiều người chạy theo hắn hưng phấn mà nhiệt huyết, trong đó có cả phương diện kỹ thuật và nhân tố, nhưng cái gọi là ‘mị lực cá nhân’ toát ra quá mức mạnh mẽ.
Kỉ Tiễu hồi thần, mới phát hiện mình tắm cũng đã lâu, cậu vội tắt nước lau khô người mặc quần áo đi ra. Cánh cửa vừa được kéo ra, liền thấy Diêm Trừng đứng ở ngoài, thấy Kỉ Tiễu nhất thời trên mặt ngốc lăng, thẳng tới khi Kỉ Tiễu hỏi: “Cậu ở đây làm gì?” Diêm Trừng mới phản ứng lại.
Đem gì đó trên tay đưa qua nói: “Di động của cậu vừa rồi có kêu.”
Kỉ Tiễu cầm lên vừa thấy, là Khương Chân gọi tới, nhưng chỉ ba giây liền cắt đứt, không biết là có chuyện thật hay chỉ là gọi nhầm, cho dù có chuyện gì phỏng chừng cũng sẽ không tìm cậu đâu.
Diêm Trừng nhìn Kỉ Tiễu vừa tắm xong gương mặt hồng hồng thuận miệng hỏi: “Cậu quen Khương Chân sao?”
Kỉ Tiễu khóa màn hình di động, lấy khăn lau tóc: “Không phải quá quen.”
Diêm Trừng cũng không nói nữa, đến phiên hắn tắm rửa, hắn cầm bộ quần áo sáng nay Kỉ Tiễu trả vào phòng tắm. mà Kĩ Tiễu ở trong phòng sửa soạn này nọ, bỗng nhiên nghe được tiếng gõ cửa, Kỉ Tiễu nghĩ bọn Ngũ Tử Húc về, nhưng đến khi ra mở cửa mới phát hiện, người đứng bên ngoài là Mai Nghiên Nghiên?
Lần trước ở quán Berry, Kỉ Tiễu ra tay giúp Diêm Trừng, bọn Ngũ Tử Húc không biết, cho nên khi cậu ta đi khắp nơi tuyên truyền liền không nhắc đến điểm này, thế nhưng Mai Nghiên Nghiên lại từ đầu tới cuối đều nhìn rõ, cho dù lúc đó có sợ quá nên quên thì sau này nhớ lại cũng nên tỏ vẻ một chút, nhưng nhỏ cũng chưa từng đối với Kỉ Tiễu nói qua một từ cảm ơn nào, ngay cả hôm nay mặt đối mặt với nhau, nhỏ vẫn giữ tư thái không quen cũng chẳng thân, chỉ hỏi: “Diêm Trừng có ở trong không?”
Kỉ Tiễu đương nhiên không cần lời cảm ơn của nhỏ, cậu so với Mai Nghiên Nghiên càng coi đối phương là trong suốt hơn, lúc này chỉ nhàn nhạt nói là hai chữ: “Đang tắm.”
Mai Nghiên Nghiên đối với thái độ lãnh đạm của Kỉ Tiễu rất không thích, nhưng vẫn hỏi: “Tôi có thể vào chờ anh ấy không?” Tuy nói tựa như trưng cầu ý kiến của Kỉ Tiễu nhưng vừa dứt lời đã theo khe hở lách người vào trong.
Kỉ Tiễu nhìn Mai Nghiên Nghiên đang đánh giá căn phòng một vòng, rồi tự nhiên như ruồi ngồi xuống ghế, cậu cũng không đóng cửa lại mà đem cửa mở lớn tới mức tối đa.
Mai Nghiên Nghiên đối với hành vi của Kỉ Tiễu có chút ngoài ý muốn, nam sinh này so với nhỏ càng cẩn thận hơn hoặc là muốn nói cảnh báo.
Miệng nhỏ lộ ra nụ cười, thanh âm cũng phóng nhuyễn cùng Kỉ Tiễu nói chuyện phiếm: “Cậu từ Phân Hiệu chuyển tới?”
Kỉ Tiễu tiếp tục công việc dang dở lúc nãy, làm như không nghe thấy.
Mai Nghiên Nghiên tươi cười cứng đờ, cho rằng Kỉ Tiễu không nghe thấy lại hỏi lại một lần, Kỉ Tiễu vẫn không trả lời, đây là lời tuyên bố không để ý tới nhỏ.
Mai Nghiên Nghiên là ai? Nhỏ tự nhận mình so với Kinh Dao nửa điểm cũng không thua kém, chỉ là do quan hệ thứ tự trước sau thôi, Kinh Dao còn không phải vì làm bạn gái của Diêm Trừng mới làm hoa khôi trường sao, luận bề ngoài hay chỉ số thông minh, Mai Nghiên Nghiên luôn tự tin cho rằng, trừ Diêm Trừng ra nhỏ chưa thấy nam sinh nào xứng đáng đứng bên cạnh nhỏ, hiện tại, Kỉ Tiễu coi như đang khiếu chiến với giới hạn của nhỏ.
Nhưng Mai Nghiên Nghiên cũng không dám làm gì, chỉ lãnh mặt không lên tiếng nữa, nhưng vào lúc này, bỗng nhiên cửa phòng tắm mở ra, nửa thân dưới của Diêm Trừng quấn khăn tắm muốn đi ra, nhìn thấy Mai Nghiên Nghiên liền rõ rệt sửng sốt, lại nhìn Kỉ Tiễu đang nhíu mày nhìn hắn, Diêm Trừng liền lui một bước trở lại bên trong “Rầm” đóng cửa lại!
Một thoáng chốc, Kỉ Tiễu nghe tiếng Diêm Trừng từ trong phòng tắm gọi cậu, Kỉ Tiễu dừng tay đi qua.
Diêm Trừng nói: “Tớ quên mang dầu gội vào, ở đầu giường tớ ấy, cậu lấy giúp tớ đi.”
Kỉ Tiễu quay đầu đi lấy, Mai Nghiên Nghiên lúc này mới cảm giác bản thân có chút liều lĩnh, đứng dậy nói: “Tôi ra ngoài chờ anh ấy.” nói xong liền đi mất.
Kỉ Tiễu mở cửa phòng tắm đi vào, bên trong hơi nước mù mịt, Diêm Trừng đang đứng trước gương, vẫn bộ dạng kia, bán nude, dáng người đã có khung xương nam nhân, làn da màu đồng, cơ bắp căng đầy, vai rộng chân dài, thật sự là rất hấp dẫn, nhưng sắc mặt của Kỉ Tiễu lại rất không tốt.
Diêm Trừng cũng không vui cười nổi, hắn tiếp nhận chai dầu gội không biết là hỏi Kỉ Tiễu hay hỏi chính mình: “Sao cô ta lại tới?”
Kỉ Tiễu liếc hắn một cái: “Tìm cậu.” Sau đó trực tiếp xoay người ra ngoài.
Diêm Trừng nhìn ra cửa, nhíu chặt chân mày. Mai Nghiên Nghiên nếu đã tới, Diêm Trừng cũng không thể giả bộ không để ý tới được, hắn tắm xong nói với Kỉ Tiễu: “Tớ ra ngoài một chuyến.”
Kỉ Tiễu nằm trên giường đọc sách, động cũng không động. Diêm Trừng chỉ có thể nhẹ nhàng thay cậu đóng cửa lại, ra ngoài tìm Mai Nghiên Nghiên.
Mai Nghiên Nghiên vừa thấy Diêm Trừng liền cười tươi, sau đó khả ái chà chà chân: “Thật nhiều muỗi.”
Diêm Trừng hỏi gọn gàng dứt khoát: “Tim tôi có chuyện gì?”
Mai Nghiên Nghiên tưởng tình huống vừa rồi chọc Diêm Trừng xấu hổ, nhưng xấu hổ cũng nên là nữ sinh đi, nam sinh hẳn nên an ủi vài câu mới đúng chứ, chỉ là đối tượng là Diêm Trừng, Mai Nghiên Nghiên cũng chỉ có thể tiếp tục cười nói: “Có thể nói chuyện không?”
“Chuyện gì?” Diêm Trừng dựa người vào lan can, vừa tắm xong, tóc hắn vẫn còn đang nhỏ nước, trên người thì mặc quần áo Kỉ Tiễu đã giặt ngày đó, nhưng trong mắt Mai Nghiên Nghiên, bộ dạng tùy tiện này so với bất cứ nam sinh chải chuốt nào đều đẹp trai hơn.
Nhỏ nghĩ nghĩ nói: “Cậu có hiểu là tớ và Dương Khiếu không phải đang quen nhau?”
Diêm Trừng kì quái: “Hai người không phải đang quen nhau sao?”
Mai Nghiên Nghiên nói chắc như đinh đóng cột: “Không có!”
Hết chương