Diêm Trừng nhận được điện thoại của Liêu Viễn Đông, gọi cậu tới quán bar lần trước chơi, khi đến nơi thì chỉ thấy có một nam hài ngồi chờ trên sô pha. Bốn phía ánh đèn u ám, mê huyễn. Diêm Trừng đi qua, nam hài ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, Diêm Trừng nhớ cậu ta tên gọi Tiểu Hạ.
Tiểu Hạ hướng hắn vươn tay, cảm xúc nhẵn mịn lạnh lẽo xoa xoa trong lòng bàn tay Diêm Trừng, sau đó dùng chút lực, Diêm Trừng liền ngã lên sô pha. Tiểu Hạ thuận thế leo lên trên người Diêm Trừng, cầm ly rượu uy hắn uống, Diêm Trừng ngăn cản không cho cậu ta tới gần, thế nhưng tiểu Hạ khí lực bỗng nhiên lớn, Diêm Trừng chỉ cảm thấy bản thân như bị trói buộc không xuất lực ra được, liền cứ như vậy bị Tiểu Hạ từng chút sán lại gần.
Diêm Trừng nghe chính mình nói: “Cậu đứng lên.”
Tiểu Hạ giương đôi mắt vô tội nhìn hắn hỏi: “Anh không thích em sao?”
Diêm Trừng cự tuyệt chắc như đinh đóng cột nói: “Tôi không thích nam nhân.”
Tiểu Hạ gục đầu xuống, một lát lại nâng lên, ngữ khí u oán: “Em đã nghĩ anh thích diện mạo của em….”
Diêm Trừng chỉ cảm thấy hoa mắt, ngay sau đó tập trung nhìn vào, đột nhiên bị dọa sợ.
Gương mặt trước mắt này so với vừa rồi càng trở nên tinh xảo thanh tuyền, làn da mơ hồ tuyết trắng dưới ánh đèn phảng phất như bạch ngọc, mà tối hấp dẫn Diêm Trừng chính là đôi môi tuyệt đẹp nhiễm huyết sắc, rõ ràng chói mắt như vậy, lại khiến Diêm Trừng cảm giác càng thêm tiên diễm.
Tiểu Hạ càng dán lại gần hơn, thanh âm nói chuyện cũng cố ý trầm thấp biến thành thanh lãnh đạm mạc, Diêm Trừng không biết khi nào đình chỉ động tác lui về sau.
Tiểu Hạ: “Anh có thích em không?”
Tiểu Hạ: “Anh rõ ràng cảm giác em rất đẹp đúng không?”
Tiểu Hạ: “Anh muốn hôn em không?”
Tiểu Hạ: “Hay là muốn ôm em?”
Đôi môi khép mở khi nói chuyện, lộ ra hàm răng tuyết trắng cùng đầu lưỡi hồng nhạt, bất giác khiến Diêm Trừng nhìn tới run rẩy cả người.
Tiểu Hạ còn nói tiếp thế nhưng Diêm Trừng đã không còn nghe rõ nội dung, đầu óc hắn hỗn loạn, ánh mắt có xu hướng mất thần trí, bàn tay vốn không động đậy bỗng nhiên một phen ôm chặt eo đối phương, sau đó lật người đem người nọ đặt dưới thân, đối với đôi môi khiến hắn tâm phiền ý loạn kia hôn sâu xuống!
Cánh môi tiếp xúc đúng như hắn nghĩ mềm mại ẩm ướt như vậy, còn mang theo chút lành lạnh, Diêm Trừng thử vươn đầu lưỡi ra liếm, nếm hương vị huyết tươi nhợt nhạt, phiếm chút mùi tanh của máu, nhưng lại càng liếm càng ngọt.
Diêm Trừng tâm như nổi sóng, thầm nghĩ ôm đối phương càng muốn xâm nhập, tay cũng bất giác vuốt ve vòng eo mảnh khảnh của người kia, kéo vạt áo cậu ta ra, sau đó liền tham nhập….
——-đinh linh linh!
Ngắn gọn tiếng chuông di động cùng tiếng chuông báo thức ở đồng hồ để bàn đồng thời vang lên, Diêm Trừng dừng giây, chậm rãi mở mắt ra.
h’ sáng, xuyên qua bức màn có thể thấy được mặt trời đang mọc, Diêm Trừng chống người ngồi dậy, tắt tiếng chuông báo thức đang réo ầm. Hắn ngồi trên giường một lúc lâu, sau đó thò tay vào trong chăn sờ sờ, đụng tới một chỗ chất lỏng trắng đục.
Diêm Trừng dùng lực nhắm chặt mắt lại.
Làm vệ sinh xong xuôi, hắn xuống lầu dùng bữa sáng, cùng ông bà ngoại chảo hỏi, bà ngoại ưu nhã sử dụng dao nĩa hỏi: “Con nói bộ màu nâu nhạt đẹp hơn hay bộ màu hồng cánh sen đẹp hơn?”
Diêm Trừng sửng sốt, tâm tư có chút lơ đãng: “Bộ gì cơ ạ?”
Bà ngoại trợn trắng mắt: “Ông ngoại con không biết thì không nói, đến con là thanh niên trẻ tuổi mà đối với kiến thức xu hướng hiện nay không am hiểu một chút gì sao?”
Ông ngoại một bên nhìn quyển tạp chí lộ ra biểu tình ‘lực bất tòng tâm’.
Diêm Trừng nhìn các trang phục trong quyển tạp chí, hiểu ngay: “A, là hỏi màu trang phục sao?” sau đó lập tức mỉm cười nói: “Đều đẹp ạ.”
Bà ngoại không để ý tới lời khen có lệ của hắn, nhưng bà cũng không thật sự coi trọng ý kiến của hai vị này, bà nói với Quế bà bà: “Vẫn chọn bộ màu hồng cánh sen đi, mùa hè nhìn có vẻ sáng sủa.”
Quế bà bà vĩnh viến hiểu ý bà ngoại: “Thái thái da trắng, mặc cái gì cũng đều đẹp, nếu chọn bộ này mặc vào trông rất trẻ thích hợp mặc khi tới trường.”
Ông bà ngoại Diêm Trừng đều là giảng viên danh dự của trường U đại, nhưng bà ngoại mấy năm nay cũng không đứng lớp nữa, mà chuyên tâm làm một ít công tác xã hội, chỉ có ông ngoại ngẫu nhiên sẽ đứng một hai tiết, cho nên Diêm Trừng mới chuyển tới đây học.
Bà ngoại nói: “Con nhìn con đi, chắc quên rồi đúng không, chuyện của mình thì toàn quên, ta không nhắc chắc con cũng chả nhớ đâu.”
Thấy hắn nghi hoặc Quế bà bà nhắc: “Cuối tuần Phụ Trung họp phụ huynh đúng không?”
Phụ Trung mỗi học kỳ đều có lần họp phụ huynh, đều là vì muốn thông báo thành tích thi cử của con em mà xử lý, bất chấp mưa gió, thế nhưng đám học trò đang tuổi nổi loạn dở dở ương ương, trong lòng đều tự coi mình là người lớn, đối với hình thức họp phụ huynh liên tục này so với các kì thi còn oán hận hơn vài phần, cho dù là Diêm Trừng cũng sẽ không thích nổi, có thể quên thì cứ quên đi.
Bà ngoại nhắc tới, hắn mới nhớ, cũng không biết lại nhớ tới cái gì nữa mà biểu tình có chút kỳ quái.
Diêm Trừng vừa tới trường, liền nghe không ít người tụ tập xôn xao ồn ào bàn chuyện gì đó, bạn cùng bàn vừa thấy hắn đến liền bát quái nói: “A, Diêm Vương, mày biết tin gì chưa, đã tìm được đứa gian lận trong kỳ thi vừa rồi đấy.”
Diêm Trừng ngồi xuống, liếc nhìn Kỉ Tiễu bên kia cũng không có động tĩnh gì hỏi lại: “Ai?”
“Ở lớp , không biết tên gì nhỉ?”
Hồng Hạo ngồi phía trước quay đầu xuống hỏi: “Hà Bình.”
“A, đúng rồi, nó chuyển tới từ Phân Hiệu.”
Hồng Hạo cười mắng: “Tao thấy thằng đó là đưa ngu nhất, tao chưa thấy qua đứa nào ngu như thằng này, chép thì chép mấy cái đơn giản thôi, lại chép toàn cái khó, thực sự coi các thầy cô đều là ngu ngốc hết sao, còn nói cái gì mà lớp có giới hạn thi, cười chết tao.”
Chuyện Hà Bình gian lận thi cử truyền ra ngoài so với Diêm Trừng nghĩ còn nhanh hơn, kỳ thật hắn cũng không thấy kỳ quái, ngày hôm qua chỉ việc các thầy cô dạy trong khối đều có mặt hiệp trợ điều tra là biết việc gian lận ở Phụ Trung nghiêm trọng tới mức nào, có thể nói là chuyện nhất đẳng đại sự, thành tích kém không đáng sợ, sợ nhất là thành tích đã kém mà đầu óc nhân phẩm đều tệ hại sẽ ảnh hưởng tới trường Phụ Trung vốn rất chú trọng tới danh tiếng, nên nhất định sẽ không dung thứ cho việc này, từ trước trường luôn sử dụng phương thức giết một người đe trăm người. Chuyện Tiêu Kiện Thạc lần trước so với chuyện này cũng chỉ là chuyện con nít mà thôi. Mà Hình thức xử phạt Hà Bình còn chưa được quyết định, thông báo lỗi lầm tới toàn trường cũng đã coi là quá nhẹ rồi, nếu Phụ Trung mà xử nặng hơn nữa, thì đình chỉ học cũng không phải là không có khả năng, ai bảo cậu ta vốn là đi cửa sau vào, hơn nữa cửa sau này lại không đủ vững chắc.
Cũng giống như Hồng Hạo thì thái độ khinh bỉ là nhiều nhất, một số ít cũng coi như đồng tình, người duy nhất Tôn Tiểu Quân coi như có lòng hay chơi với Hà Bình lần này cũng không thể giúp cậu ta được. sau khi chuyện hôm qua phát sinh Hà Bình vẫn chưa quay về phòng kí túc, hôm nay không biết có đến lớp hay không, dù sao Tôn Tiểu Quân cũng đối với Tiêu Kiện Thạc thể hiện bất mãn của mình, nói Hà Bình nhìn rất thành thật, ai ngờ sẽ lại làm chuyện trộm bài thi, nếu đổi lại là cậu ta, khẳng định gian lận sẽ không để lão sư phát hiện ra, Hà Bình thật sự bị nói ngốc là xứng đáng.
Mà mấy người lớp mới là những người oán giận nhiều nhất, nhớ ngày đó người khuyến khích bọn họ đi tìm Kỉ Tiễu lấy giới hạn thi, quay đầu lại nghĩ biện pháp lấy được đáp án rồi mà không có chia sẻ với ai, hiện tại bị bắt được, có phải là ác giả ác báo không?
Tóm lại, Hà Bình lần này có thể nói là bị chúng bạn xa lánh, rơi xuống đáy cốc, hình tượng lúc trước cố gắng xây dựng phút chốc sụp đổ trong nháy mắt.
Nghe những lời cười nhạo cùng chê cười đó, Diêm Trừng mặt không chút thay đổi, đợi tới khi tiếng chuông báo hiệu vang lên, Ngũ Tử Húc gọi hắn xuống tham gia thể dục buổi sáng đầu giờ, Diêm Trừng lại nói: “Tao không đi.”
Ngũ Tử Húc kỳ quái: “Sao vậy?”
Diêm Trừng giơ tay: “Có chút đau.”
Ngũ Tử Húc ‘chậc’ một tiếng: “Mày đừng cho rằng hôm qua tao không nhìn thấy, mày một mình lén chơi bóng đúng không, đã bảo mày hảo hảo dưỡng thương không nghe, được rồi, mày tiếp tục nghỉ ngơi đi.”
Đợi tới khi học sinh trong lớp đi hết, chỉ còn lại Diêm Trừng và Kỉ Tiễu hai người ngồi lại.
Hết chương