Diêm Trừng biết Ngũ Tử Húc chỉ giỏi to mồm, cho nên gọi điện cho Vương Hi Đường nhờ cậu ta mang cơm lên cho. Công tử nhà thị trưởng hai tay hai suất cơm đi vào lớp học, một đưa cho Diêm Trừng, một rất tự giác đưa cho Kỉ Tiễu, nhưng thấy đối phương ngay sau đó đưa tiền tới trước mặt mình thì, Vương Hi Đường có chút ngốc lăng.
“Này…” Là làm sao thế? Vương Hi Đường không hiểu nhìn sang Diêm Trừng.
Diêm Trừng tách đôi đũa dùng một lần, cũng không ngẩng lên nói: “Đưa mày thì mày lấy đi.”
Vương Hi Đường tiếp nhận mấy đồng lẻ nói: “Thừa đồng.”
Diêm Trừng nói: “Phí chân chạy.”
Công tử thị trưởng: “….”
Qua một lúc lâu trầm mặc, cuối cùng vẫn bỏ đồng tiền vào túi áo, sau đó quay đầu ra khỏi lớp, đi tìm bọn Ngũ Tử Húc.
Trong lớp, hai người yên lặng ăn phần ăn của mình, bỗng nhiên, Kỉ Tiễu mở miệng, hỏi Diêm Trừng: “Cậu có biết…giới hạn đề thi không?”
Diêm Trừng sửng sốt: “Giới hạn đề thi? Lần thi tháng này sao?”
Kỉ Tiễu gật đầu.
“Sợ thi không tốt?”
Kỉ Tiễu gắp miếng thịt bò chậm rãi nhai, sau một lúc lâu mới nói: “Người ta đồn.”
Diêm Trừng hiểu rõ bật cười: “Thứ đó…mỗi lần tới kì thi đều đồn như vậy, cậu cũng tin lớp có cái đó sao?”
Kỉ Tiễu không nói.
Diêm Trừng nhìn đôi môi bóng lưỡng vì mỡ của Kỉ Tiễu, nói thầm: “Kỳ thật cũng không phải không có…”
……..
Buổi chiều sau tiết mỹ thuật là tiết tự học, Ngũ Tử Húc cầm đầu cả bọn liền biến mất không thấy bóng dáng, mà Diêm Trừng không còn ở trong lớp, chắc là bọn họ đã đi chơi bóng, nhưng nếu Diêm thiếu gia cố ý trốn học thì cũng không có ai ngăn được, giờ đổi giờ giữa tiết Mai Nghiên Nghiên có tới một lần, đứng ở cửa lớp không thấy người muốn gặp liền ngượng ngùng rời đi.
Tiết thứ là tiết toán, đến khi vào học được khoảng p, Diêm Trừng mới tự do tiêu sái đi vào, lão ngốc đầu bị hắn làm cho tức chết, ổng lôi hắn lên bảng giải bài, Diêm Trừng đứng trên bục giảng một lúc, cũng không thấy động đậy gì, lão ngốc đầu vừa muốn đem mấy lời răn dạy trong bụng phun vào mặt hắn thì thấy Diêm Trừng cầm phấn lên viết, trực tiếp viết ngay dưới đề tương đương, sau đó ghi đáp án , xong xoay người đi về chỗ.
Lão ngốc đầu sắc mặt thay đổi như tắc kè, bốc hỏa: “Cậu…cậu đây là làm cái gì?”
Diêm Trừng tỏ vẻ vô tội: “Giải đề, viết đáp án, sai sao ạ?”
Lão ngốc đầu huyết áp tăng cao, nghẹn lời nửa ngày mới phun ra một câu: “Quá trình, cậu có biết quá trình là gì không? Giải toán quá trình mới là trọng yếu!”
Diêm Trừng gật đầu: “Được rồi, em sẽ không làm.”
Lão ngốc đầu run tay, chỉ chỉ Diêm Trừng, cuối cùng chỉ xuống cả lớp: “….các cô các cậu…thái độ học toán thế này của các cô các cậu là không được, tôi nói cho các cô các cậu biết…”
Kế tiếp là một màn dài dòng tốn thời gian giáo dục tư tưởng cho đám học sinh ngồi dưới, giáo dục xong, lão ngốc đầu mới cảm thấy mỹ mãn mà viết quá trình giải bài lên bảng, sau đó đối với cái đáp án ổng làm ra lại một phen nói lời thấm thía.
Thật vất vả mới chịu đựng tiết Toán thống khổ qua đi, cả lớp đều có cảm giác được giải thoát.
Trước khi tan học, Diêm Trừng hướng trên bàn Kỉ Tiễu ném ba quyển sách, rồi bỗng cúi xuống nói nhỏ vào tai cậu: “Xem những chỗ gạch đỏ….” Lúc hắn nói chuyện còn phả nhiệt khí vào tai Kỉ Tiễu, khiến phần tóc mai của cậu hơi lay động chút.
Kỉ Tiễu kinh ngạc, lại ngẩng đâu lên nhìn thì Diêm Trừng đã sải bước ra ngoài.
Kỉ Tiễu đối với bóng lưng hắn phát ngốc một lúc, sau đó cúi đầu chậm rãi sửa sang lại balo, đợi tới khi Ngưu Vân Hải và những người xung quanh đã về hết, cậu mới cầm ba quyển sách kia lên xem. Vừa thấy là ba quyển sách giáo khoa của Diêm Trừng, góc tờ bìa có có chữ kí của hắn, chữ hắn so với tưởng tượng của Kỉ Tiễu dễ nhìn hơn rất nhiều, tựa như mây bay nước chảy lưu loát sinh động, từ đó có thể nhìn ra được người này tính cách sảng khoái không câu nệ tiểu tiết.
Một quyển lịch sử, một quyển sinh vật, một quyển hóa học, từ chương tới chương , đại bộ phận đều dùng bút đỏ gạch chân hơn nữa còn có ghi chút trọng điểm ở ngoài lề.
Kỉ Tiễu xem qua, rồi đem sách gấp lại, bỏ vào trong balo.
Cách ngày thi khoảng , ngày, bởi vì trong kí túc có Tôn Tiểu Quân phần tử mọt sách liều mạng ảnh hưởng mà Tiêu Kiện Thạc cùng Khổng Bân cũng không có đi quán net chơi game nữa mà không đọc sách thì cũng là học thuộc từ đơn tiếng anh.
Kỉ Tiễu mỗi lần đều đợi cho mọi người trong phòng tắm rửa xong hết đi ôn bài thì cậu mới chậm rì rì ra ngoài tắm. Bình thường đều ngâm mình dưới nước ấm khoảng p mới đi ra, mặc dù lúc này phòng tắm khá ít người nhưng cậu đi tới đâu cũng khiến người khác chú mục tới làn da quỷ dị của cậu.
Tắm rửa xong ôm chậu rửa mặt đi vào phòng, Kỉ Tiễu liền nghe thấy từ trong phòng truyền tới thanh âm chất vấn khó chịu của Tiêu Kiện Thạc.
“Đứa nào giẫm bẩn lên giày của tao? Mẹ nó không có mắt à?! Tao vừa mới mua tuần trước, hơn hai ngàn đó, buổi sáng vừa giặt sạch sẽ, mới đi được một lần, hiện tại đã bẩn hết rồi!”
Không có ai lên tiếng.
Thẳng tới khi Tiêu Kiện Thạc gầm lên hai tiếng, mới nghe thấy tiếng Tôn Tiểu Quân trả lời: “Dù sao cũng không phải tôi…hai ngày nay tôi toàn về muộn hơn cậu.”
“Có phải mày không?!” Tiêu Kiện Thạc lại hỏi.
Cậu nhóc lớp nói: “Đây sao có thể là vết giày của em?!” Cậu nhóc này bình thường thích đi sandal, chỉ khi nào có thể dục mới đổi sang giày thể thao, Tiêu Kiện Thạc nhìn lại thì thấy đó là dấu vết của đế giày bóng chày.
Không phải Tôn Tiểu Quân, không phải nhóc lớp , đối với Khổng Bân, Tiêu Kiện Thạc rất tín nhiệm hơn nữa cậu ta thường đi cùng mình không có khả năng, vậy chỉ có Hà Bình và Kỉ Tiễu.
Tiêu Kiện Thạc hỏi Hà Bình: “Mày hôm nay về lúc nào?”
Hà Bình nói: “Tan học liền về.”
“Khi đó trong phòng chỉ có mình mày?”
Hà Bình dừng chút: “Không phải.” Cậu ta lập tức nói: “Chắc không phải cậu ấy, cậu ấy vì sao phải giẫm lên giày của cậu….” nói một nửa tự hiểu không đúng, thanh âm nhỏ dần: “Chắc là cậu ấy giẫm…hẳn là không cẩn thận giẫm phải đi.”
Nghe được tới đây, Kỉ Tiễu liền trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Hà Bình thấy cậu, lập tức ngậm miệng.
Tiêu Kiện Thạc mắt lộ hung quang bắn tới.
Kỉ Tiễu thản nhiên nhìn lại.
Hai người nhìn chằm chằm nhau thật lâu, ánh mắt Kỉ Tiễu vẫn bình thản như trước không gợn sóng, nhưng lại khiến Tiêu Kiện Thạc chuyển mắt đi nơi khác trước, sau đó đem đôi giày hung hăng ném mạnh xuống đất, mắng câu thô tục rồi trèo lên giường ngủ.
Kỉ Tiễu lại nhìn qua Hà Bình, Hà Bình ánh mắt nhất thời né tránh.
Kỉ Tiễu không nói chuyện, buông chậu rửa xuống, rồi ra ban công phơi quần áo, từ trong balo lấy ra mấy quyển sách Diêm Trừng đưa cho rời khỏi phòng kí túc.
Hà Bình thấy có chút kinh ngạc hỏi: “Này, đã trễ thế, cậu còn ra ngoài à?”
Kỉ Tiễu ‘ừ’ một tiếng, rồi ra ngoài đóng cửa lại.
Cậu đi tới dưới lầu, tìm một chỗ ghế đá có đèn đường ngồi xuống, mở sách ra nghiêm túc đọc, vừa nhìn vừa chép lại. cậu phát hiện Diêm Trừng ngoại trừ những chỗ dùng bút đỏ đánh dấu lại, thì quyển sách hoàn toàn sạch sẽ, không biết là dùng một quyển sách khác hay căn bản là không dùng sách, chỉ biết ngay cả nếp gấp sách cũng không có chứng tỏ quyển sách này chưa từng được sử dụng qua.
Như vậy bận rộn một hồi cho tới khoảng h, Kỉ Tiễu thừa dịp cổng kí túc chưa đóng, cầm lấy những tờ vừa ghi chép đến phụ cận trường tìm một nhà photo.
Đi vào nói: “Cháu muốn photo mấy tài liệu này.”
Ngày hôm sau, cậu trả sách cho Diêm Trừng khiến hắn có chút ngoài ý muốn.
“Nhanh vậy sao? Tớ không vội, cậu cứ từ từ xem.”
Kỉ Tiễu nói: “Đã xong.”
Cậu không cần phải tham gia thể dục nữa nên ngoại trừ bữa trưa thì buổi sáng trong lớp cũng chỉ có người đối mặt với nhau.
Diêm Trừng tiếp nhận sách: “Văn thì không có phạm vì, còn lý và toán thì phải dựa vào tích lũy kiến thức thôi.”
Kỉ Tiễu gật đầu: “Đề thi chắc ra rồi đúng không?”
“Chắc thế, hôm nay hẳn là các thầy cô đã nộp đề lên trường rồi.”
Kỉ Tiễu nghĩ nghĩ, nói một câu: “cám ơn…”
Diêm Trừng nhìn gương mặt thản nhiên của cậu, nhịn không được nở nụ cười.
Hết chương