Loại duyên phận này, thật sự thực thần kỳ.
Ví như nói Hứa Tiên và Bạch Tố Trinh. Vốn dĩ là hai người xa lạ, cứ vậy mà mắt đi mày lại. . . . Khụ khụ, ánh mắt đưa tình nhìn nhau mấy cái, liền phát ra mỗ không khí ái muội.
Chính cái gọi là một lần biết hai lần quen thôi! Gặp nhau vài lần, liền dần dần trở thành người quen. Bạch Tố Trinh là xà yêu ngàn năm, tất nhiên trở nên xinh đẹp. Mà Hứa Tiên mặc dù là người có chút ngu dốt, nhưng là người thành thật, bộ dạng cũng là mi thanh mục tú. Thấy hai người liếc mắt nhìn nhau, nội tâm Tiểu Vũ cũng âm thầm vụng trộm vui sướng.
Làm nửa ngày, nàng đã đảm đương vai bà mối sao?
Két một tiếng, cửa mở ra, đứng ở cửa, quả nhiên lại là ngốc tử ngây ngốc kia.
“Tiểu Thanh cô nương, mấy ngày trước ta thấy Bạch cô nương có chút ho khan, cho nên cố ý cắt mấy thang thuốc cho nàng. À, làm phiền ngươi đưa giúp ta.”
Tiểu Vũ cũng lười nghe mấy cái đưa giúp linh tinh vô nghĩa, trực tiếp giơ tay lúm lấy Hứa Tiên lôi vào phủ, tự mình quay người đi ra.
“Aizz, Hứa công tử! Theo đuổi nữ nhân sao lại theo đuổi như vậy. Nói ngươi ngốc, ngươi lại rất thông minh. Biết mỗi ngày lấy các loại lý do tới thăm tỷ tỷ của ta. Nhưng nói ngươi thông minh, ngươi lại thường xuyên vờ ngớ ngẩn. Muốn gặp tỷ tỷ của ta cứ việc nói thẳng, có gì phải thẹn thùng ngượng ngùng. Các ngươi nha, chính là trời sinh một đôi. Là duyên phận trời định, trốn cũng trốn không xong. Sợ hãi rụt rè, do do dự dự, sợ đông sợ tây như vậy, không bằng cứ yên tâm lớn mật mà yêu. Trời có sụp xuống, tiểu Thanh ta sẽ chống thay các ngươi, nhanh chóng hành động đi!”
Tiểu Vũ cười tủm tỉm nói một mạch, không để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của Hứa Tiên, két một tiếng, đẩy cửa ra.
Dù sao nàng cũng không nguyện làm bóng đèn, không bằng ra đường đi dạo. Tâm vừa động, quay người lại, biến trở về bộ dáng vốn dĩ của mình.
… .
“Bắt kẻ trộm! Mau bắt kẻ trộm! Hắn trộm túi tiền của ta!”
Vừa đi đến chợ náo nhiệt, chợt nghe một tiếng thét chói tai. Lỗ tai Tiểu Vũ giương lên, ôi a, kẻ trộm ở cổ đại đúng là không có kỹ thuật. Trộm túi tiền cũng để cho người ta phát hiện, còn bây giờ, chỉ một nhát dao, ra tay chỉ chú ý đến nhanh, độc, chuẩn! Hết thảy trong lúc bất tri bất giác mà xong việc!
Trong óc mặc dù nghĩ như vậy, nhưng còn muốn phát huy tinh thần tốt đẹp giúp người làm niềm vui. Ngay khi kẻ trộm kia va vào nàng, ngón tay liền búng một cái, “Lão Đại, cho chàng cơ hội biểu hiện?”
Thèm vào ~
Lưu Quang khinh thường, tựa hồ là lười quản chuyện bình thường này.
Tiểu Vũ thấy đồng chí tiểu Quang lại nhiễm cái tính trẻ con này, không khỏi tươi cười như mẹ hiền, chuẩn bị trấn an hai câu.
Chợt, một đạo bóng dáng bay qua đỉnh đầu hai người, đứng thẳng trước người Tiểu Vũ và Lưu Quang, ngăn cản đường đi của kẻ trộm kia.
“A di đà Phật! Thí chủ, bể khổ vô biên, quay đầu là bờ.”
Tiểu Vũ và Lưu Quang đều sửng sốt. Hòa thượng?
Kẻ trộm kia ngừng bước, ngước mắt nhìn lại, trên mặt tràn đầy thần sắc lo lắng.
“Mau cút ngay cho ta, lão già ngu ngốc!”
Lão hòa thượng một tay chắp trước ngực, có chút lễ phép cúi đầu, mới thảnh thơi nói: “Thí chủ, thiện ác chỉ tồn tại trong một ý niệm. Nhớ là không thể có tà niệm. Phải nhớ kỹ, thiện ác đáo đầu chung hữu báo (thiện ác cuối cùng cũng sẽ có hồi báo). Vẫn nên sớm làm quay đầu, không nên để lại hậu quả xấu về sau.”
Lão hòa thượng lẩm bẩm nói xong, bả vai bị người chọt chọt.
“Á. . . . . Đại sư! Cái kia. . . . . Kẻ trộm đã chạy… .”
Tiểu Vũ ở bên thiếu chút nữa cười không ngừng, không nghĩ hòa thượng thú vị như vậy. Người ta trộm tiền chuẩn bị chạy trốn, hắn còn chặn đường lải nhải lẩm bẩm không để yên, có người để ý đến hắn mới là lạ!
Lão hòa thượng xoay người, nhìn thấy bóng người càng chạy càng xa, không khỏi lắc đầu thở dài. Tiếp theo nhảy lên, thả người đuổi theo.
Tiểu Vũ rất phối hợp huýt sáo một cái, không nghĩ tới lão hòa thượng nhìn bình thường, thân thủ lại rất rất cao. Lưu Quang đảo cặp mắt trắng dã, quay đầu chuyển hướng về một bên.
Chỉ một lát sau, lão hòa thượng liền bắt một người bay trở về. Chân vừa chạm đất, đem kẻ trộm kia cũng đẩy xuống.
Vài quan sai đã chạy tới, một phen ngăn chặn tên trộm. Xong xuôi liền cảm tạ người tốt có lòng giúp đỡ….
Tiểu Vũ lắc đầu, cảm thấy không thú vị. Khoát cánh tay Lưu Quang chuẩn bị rời đi. Một cánh tay giơ ra, chặn đường đi của hai người bọn họ.
Đuôi lông mày Lưu Quang nhíu lại, giương mắt nhìn lên, đúng là lão hòa thượng vừa rồi.
“A di đà Phật! Hai vị thí chủ nhìn hơi lạ, không giống như người ở nơi này.”
Tiểu Vũ câu môi cười hì hì, hai tay chấp lại tạo thành hình chữ thập cúi chào. “A di đà Phật! Ánh mắt của Đại sư không tệ, chúng ta xác thực không phải người nơi này. Thế nào? Không phải người nơi này chẳng lẽ sẽ kỳ thị sao?”
Lão hòa thượng cũng bình tĩnh tươi cười khả ái.
“Sẽ không, chỉ là nếu như hai vị đến huyện Tiền Đường này không vì chuyện quan trọng gì, lão nạp vẫn khuyên hai vị nhanh chóng rời đi thì tốt hơn. Dù sao nơi này là nơi núi sông xinh đẹp, không chấp nhận được ngoại tộc dây vào. Lão nạp thấy hai vị cũng không có ý hại người, cho nên khuyên giải an ủi trước một câu, miễn cho ngày sau chống lại, cũng đừng vội oán lão nạp không nể mặt lưu tình.”
Ôi uy ~?
Ánh mắt Tiểu Vũ chớp chớp, trên mặt không có chút thần sắc e ngại. Ngược lại cười càng thêm sáng lạn, mở miệng hỏi nói: “Á, xin hỏi đại sư họ gì?”
“Bần tăng, Pháp Hải!”
A a ~ thật sự là bỗng nhiên quay đầu, người nọ lại tự mình tìm đến nha.
“Thất kính thất kính! Thì ra ngài chính là Pháp Hải!”
Cái trán Tiểu Vũ trương ba vạch đen, trừng mắt nhìn kẻ sớm biết chân tướng ở một bên -Lưu Quang.
“Ngươi? Biết ta?” Pháp Hải không rõ, nghe giọng điệu Tiểu Vũ nói chuyện, như là sớm biết hắn.
“Á, bây giờ còn chưa biết. Bất quá về sau, chúng ta sẽ càng ngày càng quen!”
Tiểu Vũ vươn tay, muốn cùng Pháp Hải bắt tay. Nhưng nghĩ lại, hiện tại hình như không lưu hành loại phương thức chào hỏi này? Phẫn nộ rụt tay về, lại đổi thành chắp hai tay.
Pháp Hải vừa nghe lời này, mày không tự giác hơi hơi nhíu, sắc mặt nổi lên biến hóa.
“Thí chủ, theo ý tứ của ngươi. Các ngươi sẽ không nghe ta khuyên bảo, không chịu rời đi?”
Tiểu Vũ không nói chuyện, nhưng thật ra Lưu Quang đã mở miệng.
“Không phải chúng ta không chịu rời đi, là ngươi không chịu rời đi?”
Lời Lưu Quang vừa thốt ra, thần sắc Pháp Hải nhất thời ngẩn ra. Tiểu Vũ có chút sùng bái nhìn về phía Lưu Quang, lão Đại không hổ là lão Đại, câu nói đầu tiên có thể kinh sợ toàn trường. Lưu Quang liếc mắt nhìn Tiểu Vũ, trong lòng thầm than, không phải ta lợi hại, chính là nàng có chút loạn thất bát tao gì đó.
… .
Sau khi chia tay Pháp Hải, hai người lại nhớ tới Bạch phủ. Tiểu Vũ đảo đảo bên cạnh Lưu Quang, tức giận nói: “Lão Đại! Kỳ thật chàng sớm biết hắn chính là Pháp Hải?”
Lưu Quang gật gật đầu, thành thực đáp.
“Vậy sao chàng còn giả vờ giả vịt, một bộ biểu tình ngây thơ không biết gì theo giúp ta xem diễn! Chàng cố ý ! Tuyệt đối là cố ý!”
Lưu Quang bất đắc dĩ nhún nhún vai, “Ta không cố ý, thật ra ta muốn nói cho nàng từ trước. Ai kêu nàng hoàn toàn quên mất tồn tại của ta! Nếu đã quên ta, vậy thì hoàn toàn quên mất ta luôn đi.”
A ~~~~ Tiểu Vũ hiểu rõ, thì ra là người nào đó ghen tị? Á, ăn dấm chua của Pháp Hải sao? Này, có chút kỳ cục nha?
Aizz, thôi. Nếu nhân vật chính đều đã hiện thân. Như vậy, trò chơi cũng nên chính thức bắt đầu! Hi vọng Hứa Tiên có thể có chút thực lực, đừng giống trong phim truyền hình làm cho người ta không thể nói gì.