Điếm Tiểu Nhị Cùng Nữ Ma Đầu

chương 64: bốc hơi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Ai cho ngươi gọi thân mật như vậy?"

Dạ Khê Hàn lần thứ hai bước vào Thiên Cơ lâu, lần đầu tiên là vì Hạ gia, mà lần thứ hai, là vì một người.

"Không biết Dạ giáo chủ có gì chỉ giáo?"

Tiểu Lý chưởng quầy lúc này đã mang mặt nạ lên, ngữ khí trước sau đều nhàn nhã, cùng Dạ Khê Hàn dồn dập có chút mãnh liệt đối lập nhau.

"Thiên Cơ lâu ngươi nếu muốn tìm người, chắc chắn có thể tìm được, đúng không?"

Dạ Khê Hàn vội vàng nói, mà Tiểu Lý chưởng quầy phất phất ống tay áo, tựa như biết Dạ Khê Hàn muốn tìm ai, lập tức nói: "Nếu bàn về tìm người, Dạ Nguyệt thần giáo của ngươi tuyệt đối không kém."

Nhưng mà lần này Dạ Khê Hàn muốn tìm người, sợ là cả Dạ Nguyệt thần giáo cũng không có cách nào, bởi vì bọn họ đang ở tầng hầm ngầm của Thiên Cơ lâu.

"Nói cho ta biết, Phó Vân Mặc rốt cuộc ở đâu?"

Dạ Khê Hàn trực tiếp hỏi, nhưng mà Tiểu Lý chưởng quầy lại thở dài, nói: "Ta không biết."

"Thiên hạ này còn có chuyện mà Thiên Cơ lâu không biết?"

Dạ Khê Hàn nóng nảy, nàng thật sự muốn biết Phó Vân Mặc đang ở đâu, trong lòng bất an giống như Phó Vân Mặc đã rời bỏ nàng đi.

"Chuyện thiện hạ nhiều vô kể, Thiên Cơ lâu cũng không phải không gì làm không được."

Tiểu Lý chưởng quầy một tay cầm lấy chén trà, uống một ngụm, thần thái vẫn nhàn nhã như cũ, dưới mặt nạ, cũng không biết có biểu tình gì.

"Ngươi đưa ra giá, chỉ cần ngươi tìm được Phó Vân Mặc."

Dạ Khê Hàn mở miệng nói, Tiểu Lý chưởng quầy hít sâu một hơi, giao dịch này vốn dĩ là vụ làm ăn tốt.

"Thứ lỗi tại hạ bất lực."

Bất đắc dĩ, cho dù là giao dịch rất tốt, hắn cũng phải từ bỏ.

"Tại sao?"

Dạ Khê Hàn hỏi, mà Tiểu Lý chưởng quầy chỉ thở dài, nói: "Thiên cơ không thể tiết lộ, Dạ Khê Hàn mời về cho."

Dạ Khê Hàn vốn định lại thỉnh cầu, nhưng mà Tiểu Lý chưởng quầy đã quay người lại, Dạ Khê Hàn biết giao dịch này không thể bàn được, liền rời khỏi Thiên Cơ lâu, chỉ là nhìn trận tuyết đầu mùa này, trong lòng lạnh lẽo lại làm nàng càng thêm rét lạnh.

Tiểu Lý chưởng quầy ngồi ở trước bàn, tỉ mỉ nhìn nội dung ở trong thư, lúc này, một lão nhân đi đến, hắn chính là lão nhân từng chủ trì đại hội võ lâm – Tằng lão.

"Lâu chủ, tại sao ngay từ lúc đầu không để hai người bọn họ đến nơi này để bế quan tu luyện, giang hồ này liền sẽ giảm rất nhiều trận tinh phong huyết vũ."

Tằng lão pha trà cho Tiểu Lý chưởng quầy, chỉ thấy công phu pha trà của hắn vô cùng tinh tế, là người am hiểu trà đạo.

"Tằng lão, lòng người khó lường, ta cũng đoán không ra tâm tính của bọn họ thế nào, nếu ngay từ đầu liền giúp đỡ bọn họ, sợ là càng nguy hiểm hơn nữa."

Tiểu Lý chưởng quầy nói xong, bỗng nhiên cười khẽ một chút, nói: "Như vậy cũng tốt, mấy ngày đó đủ để chúng ta thấy rõ tâm tính của bọn họ, cũng làm cho bọn họ trải qua lễ rửa tội tàn khốc trên giang hồ này, thời cơ có lẽ vừa vặn đúng."

"Lâu chủ nói đúng."

Tằng lão gật đầu tán thành, rất nhiều thời điểm, Tiểu Lý chưởng quầy so với lão nhân gia như bọn hắn, càng nhìn thấu sự đời hơn.

"Lâu chủ tin rằng bọn họ sẽ là người ổn định giang hồ sao?"

Tằng lão hỏi, mà Tiểu Lý chưởng quầy cầm lá thư trong tay đặt xuống, bưng tách trà lên, đặt ở trước mũi.

"Võ thần Triệu Thiên Lâm tạo ra [Phong Vân quyết], có nói [Phong Vân quyết] rằng, chủ võ lâm trở về, ta tin rằng vận mệnh chú định là đã an bài sẵn, chúng ta đến nay không có cách nào tìm được cổ thế lực hắc ám kia trong chốn võ lâm, tiêu diệt hai nhà Nam gia Hạ gia, thậm chí không chế không ít kẻ sĩ lẻ tẻ trên giang hồ làm việc cho bọn họ...Nếu bọn họ có thể luyện thành [Phong Vân quyết], thì giang hồ sẽ xuất hiện một trang sách mới."

Tiểu Lý chưởng quầy chưởng quản Thiên Cơ lâu, tuy nói có quan hệ mua bán trong đó, nhưng mà có tôn chỉ rất cao, kỳ thật là vì sự yên bình của giang hồ, hiện tại giang hồ có một thế lực đang xôn xao, mà rất nhiều người đều không ý thức được, đây là đoàn trí mạng.

"Một năm, Lâu chủ cho rằng bọn họ chỉ cần một năm có thể luyện xong [Phong Vân quyết] sao?"

Sau võ thần Triệu Thiên Lâm, lại không có người luyện thành [Phong Vân Quyết], bởi vì [Phong Vân quyết] luyện đến trình độ càng cao, thì càng thêm mịt mờ khó hiểu, nếu tu luyện lung tung, sợ là sẽ tẩu hỏa nhập ma mà chết.

"Một năm là không được, nhưng bên người bọn họ không phải còn có một tiểu thần đồng là Viên Uyên sao? Việc này có lẽ là một cơ hội, cho dù luyện không xong, ta tin bọn họ cũng có thể đột phá độ cao mà hậu nhân Triệu gia không có cách nào đạt được."

Tiểu Lý chưởng quầy nói xong, nhấp ngụm trà, hương trà tỏa ra bốn phía, vị thơm ngon lưu mãi trong miệng...!

"Chỉ hy vọng như thế."

- ----------

Về mặt khác, Phó Vân Mặc lập ra thời gian biểu tu luyện, dù sao hiện tại cũng không lên đường, thời gian biểu tu luyện được lập ra kín mít, nàng hạ quyết tâm tuyệt đối không thể lãng phí thời gian một năm này, hơn nữa nàng còn phải giết chết đám ngụy quân tử Nguyệt Lạc sơn trang kia.

"Cho nên chúng ta phải dựa theo thời gian biểu tu luyện do ta lập ra mà luyện công."

Phó Vân Mặc chỉ bản vẽ ở trên bàn, đó là thời gian biểu tu luyện mà nàng tốn hết hai canh giờ để vẽ ra.

"Oa...Cái này rất chặt chẽ."

Nam Côn Luân nhìn kỹ thời gian biểu, phát hiện thời gian luyện công chặt chẽ thật sự, bất quá sau Phó Vân Mặc ở mỗi giai đoạn sau khi luyện công xong, đều sẽ có nửa canh giờ để nghỉ ngơi, ngược lại cũng tính là dễ thở hơn.

"Còn có chỗ này..."

Phó Vân Mặc chỉ chỉ vào thời gian luyện công vào buổi sáng.

"Dạy Viên Uyên luyện [Phong Vân quyết]."

Nam Côn Luân đọc ra, Viên Uyên vừa nghe, sắc mặt biến đổi, nói: "Cái này không thể được, [Phong Vân quyết] là vật của hai người, muội làm sao có thể học được."

"Ai, Viên muội tử à, muội nói như vậy là không đúng rồi, mấy ngày nay muội giúp chúng ta nhiều như vậy, huống hồ ở đây là tầng hầm, rảnh rỗi chính là rảnh rỗi, thêm một người học [Phong Vân quyết] cũng tốt thô, nếu hai ta có gì bất trắc, ít nhất còn có người hiểu được cách sử dụng [Phong Vân quyết] đúng không?"

Nam Côn Luân xoa đầu Viên Uyên, lộ ra một gương mặt tươi cười thật lớn, ai ngờ người nọ lại trắng mắt liếc Nam Côn Luân một cái.

"Không thể nói bất trắc gì đó, hai người nhất định có thể sống thật tốt."

Viên Uyên xoay người sang chỗ khác, không nhìn Nam Côn Luân, mà Nam Côn Luân nhìn Phó Vân Mặc hai người cùng cười khổ, đang ở trong chốn giang hồ thế này, làm gì mà an toàn chứ, nhưng mà bọn họ cũng không tiếp tục đề tài này nữa.

"Ân, đúng rồi, cái gì mà bất trắc chứ, chúng ta đều sẽ sống thật tốt."

Phó Vân Mặc hùa theo Viên Uyên, thuận tay còn đánh vào cái ót của Nam Côn Luân một bốp.

"Cho nên Viên muội tử à, học đi mà, ngày sau ra giang hồ, cũng có kỹ năng phòng thân."

Nam Côn Luân cười nói, Viên Uyên cuối cùng cũng gật đầu, kế tiếp ba người liến bắt đầu ngày tháng tu luyện thật sự, cũng là trong khoảng thời gian này, bọn họ trải qua ngày tháng thoải mái và thanh bình nhất.

- --------------

Một tháng, hoàn toàn không có tin tức gì của Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân, ngay cả tiểu cô nương theo chân ở bên cạnh bọn họ, cũng không thấy bóng dáng, giống như làn khói bốc hơi biến mất trong nhân gian.

Dạ Khê Hàn lại không từ bỏ, nàng cho rằng ba người kia khẳng định là trốn rồi, một ngày nào đó nàng có thể tìm được người.

"Khách quan, rượu của ngài."

Đêm khuya, khách điếm luôn hiu quạnh, mà Dạ Khê Hàn chính là thích hiu quạnh như vậy, có thể một mình uống say, có thể một mình ngây ngốc, cũng có thể một mình an tĩnh nhớ thương nàng ấy...!

Dạ Khê Hàn mở nắp bình rượu ra, trực tiếp uống, tư thái phóng khoáng, mà ở một góc nọ có một vị đại hán, nhìn nhan sắc của Dạ Khê Hàn xuất sắc như thế, cũng có lòng xấu xa, hắn cầm bầu rượu của mình, đi tới trước bàn Dạ Khê Hàn, chỉ là còn chưa kịp mở miệng nói gì, Dạ Khê Hàn đã mở miệng trước.

"Ngươi dám ngồi xuống, thứ ngươi uống tiếp theo không phải là rượu, mà là canh Mạnh Bà."

Đôi mắt Dạ Khê Hàn không nhìn nam nhân kia, nam nhân kia đang muốn phát tiết, thì một thanh âm dễ nghe truyền đến.

"Vị tráng sĩ này, nể mặt Thiên Duyên phái của ta, đừng quấy nhiễu vị cô nương này."

Dạ Khê Hàn nghe thanh âm, quay đầu nhìn về phía cửa, Mạc Ly Hề thân mặc một bộ tử sắc (màu tím), gương mặt mang khăn che, chậm rãi mà đi đến.

Vị nam nhân kia thấy là Thiên Duyên phái, đáy lòng có chút kinh sợ, liền lập tức lui về vị trí của mình.

Mạc Ly Hề ngồi trước mặt Dạ Khê Hàn, để Chưởng quầy vốn dĩ đang run bần bật pha giúp mình một bình trà mang tới.

"Ta hình như không để ngươi ngồi xuống?"

Dạ Khê Hàn giương mắt nhìn Mạc Ly Hề, đôi mắt của người nọ vốn dĩ ôn nhu, lại thêm vài phần lạnh lẽo, làm nàng không ngăn được mà cười cười, quả nhiên người xưng Mạc tiên tử này, tính tình thật sự không tốt chút nào.

"Nghe nói, người của ngươi vẫn luôn tìm kiếm Vân Mặc."

Lời này vừa nói ra, Dạ Khê Hàn chỉ đem hai chữ "Vân Mặc" nghe thật rõ ràng, ngay sau đó ánh mắt như lưỡi dao sắc bén, thẳng tắp nhìn về phía Mạc Ly Hề, tựa như ánh mắt của hai người đang giao thoa nhau, đã có thể nhìn ra được đao quang kiếm ảnh.

"Ai cho ngươi gọi thân mật như vậy?"

Lực đạo cầm bầu rượu của Dạ Khê Hàn càng chặt, lại thấy Mạc Ly Hề chỉ cười cười, nói: "Việc này không phải trọng điểm, ta chỉ muốn biết, nàng ấy tại sao lại đột nhiên bốc hơi khỏi nhân gian như vậy?"

Chuyện này khẳng định có liên quan đến Dạ Khê Hàn, cho nên nàng nghĩ, trực tiếp tới hỏi Dạ Khê Hàn, là cách nhanh nhất.

Dạ Khê Hàn chưa trả lời nàng ấy, chỉ là nghĩ tới buổi tối kia, Phó Vân Mặc hỏi nàng, đó không phải là thời điểm bản thân lựa chọn, nàng vô cùng hối hận không lập tức phản ứng kịp...!

Hiện tại...!

Dạ Khê Hàn nâng tay, uống rượu mạnh trong tay, vết tích của rượu theo cằm mà chảy xuống, ước cả vạt áo của nàng.

"Ngươi đã làm gì nàng ấy?"

Nhìn thấy dáng vẻ này của Dạ Khê Hàn, Huyền kiếm trong tay Mạc Ly Hề càng nắm chặt hơn, có hồ thời điểm Dạ Khê Hàn nói ra câu tiếp theo, kiếm liền sẽ tra ra khỏi vỏ.

"Mạc chưởng môn, ngươi đối với nàng ấy để bụng như thế làm gì? Ngươi không phải sắp thành thân rồi sao? Nên quan tâm đến vị hôn phu tương lai của ngươi nhiều hơn đi!"

Những lời này hiểu nhiên chọc trúng chỗ đau của Mạc Ly Hề, đang lúc nàng muốn rút kiếm ra, một thân hồng y lặng yên ngồi xuống, sau đó đè lại tay nàng.

"Ai nha! Hai vị đều ở đây a, tới tới tới, uống rượu, Chưởng quầy, mang đến cho ta một bầu rượu!"

Thu Hồng Y vẫy vẫy tay với Chưởng quầy, mà Dạ Khê Hàn và Mạc Ly Hề đồng thời nhìn về phía Thu Hồng Y, trong mắt đầy nghi hoặc.

"Ngươi làm sao lại ở chỗ này?"

Mạc Ly Hề hỏi, mà Thu Hồng Y lại nhún vai, nói: "Chỗ này cũng không phải chỉ có hai ngươi mới có thể tới được."

Dạ Khê Hàn chỉ liếc mắt nhìn Thu Hồng Y và Mạc Ly Hề một cái, ngay sau đó cầm lên bầu rượu của mình, liền đứng dậy, nàng chỉ muốn an tĩnh một mình mà chờ đợi, không muốn người khác quấy rầy.

"Đợi đã, nếu như ngươi đợi nàng ấy không được, vậy thì buông tha nàng ấy đi!"

Mạc Ly Hề nói xong, Dạ Khê Hàn dừng lại bước chân, quay đầu lại, ánh mắt kia phức tạp đến cực điểm.

"Ta sẽ không buông tha cho nàng ấy, cả đời này."

Dạ Khê Hàn cười cười, lúc đi tới cửa, sâu kín mở miệng: "Yêu nữ Hồng Y, ngươi làm vậy, có ý gì?"

Trong giọng nói tràn đầy sự cười nhạo, ánh mắt Thu Hồng Y bỗng nhiên ảm đạm xuống, Mạc Ly Hề không rõ ý nghĩa trong câu nói của Dạ Khê Hàn, Thu Hồng Y lại nghe được rõ ràng.

"Trên thế giới này chuyện không thú vị thì rất nhiều, không nhiều bằng chuyện của ta."

"A..."

Kẻ si tình...!

--------Hết chương --------.

Truyện Chữ Hay