Điếm Tiểu Nhị Cùng Nữ Ma Đầu

chương 34: sơn động

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Dạ Khê Hàn đích thực không có làm gì đối với mình, nhưng bản thân lại làm vài thứ với Dạ Khê Hàn..."

"Người đâu? Vẫn chưa thấy sao?"

Tuyết Tâm tuy rằng sốt ruột, nhưng đối với đệ tử của mình, trước nay nàng luôn ôn hòa, cũng không nói năng một câu nào, ngoại trừ...ngoại trừ Viên Uyên hiện tại mất tích không thấy đâu.

"Bẩm Trang chủ, hôm nay sư tỷ nhìn thấy Viên sư muội rời khỏi sơn trang, cho rằng nàng lại muốn lên trên núi chơi, nhưng Viên sư muội đã lâu chưa về, sư tỷ đã phái người đi tìm, chỉ là đến nay cũng không có bất kỳ tin tức gì, sư tỷ mới để đệ tử đến bẩm báo Trang chủ."

Đệ tử vẫn luôn báo cáo, Tuyết Tâm vẫn đang đi, trong đầu làm như có gì chợt lóe qua, bỗng nhiên dừng lại...!

"Viên Uyên học nắn tượng đất từ đâu?"

Tuyết Tâm không nhớ Viên Uyên biết nắn tượng đất, mà hôm qua...!

"Chuyện này...Chuyện này đệ tử không biết."

Trong sơn trang này, bởi vì quan hệ giữa Tuyết Tâm và Viên Uyên, mà quan hệ giữa Viên Uyên cùng những đệ tử khác vẫn luôn không tốt, chỉ có vị "sư tỷ" trong miệng hắn mới có chút quan tâm đến nàng ấy.

"Băng Nguyệt hiện tại vẫn còn ở trên núi?"

Băng Nguyệt chính là vị "sư tỷ" từ miệng đệ tử kia, cũng là đại đệ tử đắc ý nhất của Tuyết Tâm, người được chọn trở thành Trang chủ đời kế tiếp.

"Vâng, vẫn còn ở trên núi."

"Ta đi tìm nàng ấy."

Nói xong, Tuyết Tâm đang muốn rời đi, lại bị đệ tử giữ lại.

"Trang chủ, hiện tại là thời điểm mặt trời nóng nhất, nếu đi lúc này, sợ là đôi mắt của ngài..."

"Không sao."

Tuyết Tâm chỉ thuận miệng nói một câu, liền lập tức đi bộ ra khỏi sơn trang, xung quanh sơn trang Tuyết Tâm từ nhỏ đã biết, cho dù mắt không thể thấy, cũng không trở ngại bước chân của nàng.

- ------------

Về mặt khác, Phó Vân Mặc cùng Nam Côn Luân đi theo đệ tử vừa rồi trở về phòng nghỉ ngơi, trên đường đi hắn còn nói sẽ chuẩn bị cơm trưa cho hai người.

"Cái kia....Vị thiếu hiệp này, có thể hỏi một vấn đề được không?"

Phó Vân Mặc tò mò mở miệng, chỏ thấy đệ tử gọi là "Tiểu Lâm" kia, quay đầu chấp tay thi lễ nói: "Nếu trong phạm vi nhận biết, chắc chắn sẽ trả lời nữ hiệp."

"Cái kia....có thể thỉnh giáo một chút, vị Viên sư muội kia là người nào của quý Trang chủ bổn trang vậy?"

Sau khi Phó Vân Mặc nghe được vị Viên sư muội kia mất tích, liền đoán được Viên sư muội là thiếu nữ hôm qua bị Tuyết Tâm đuổi đi, tính bát quái trong lòng liền bốc cháy lên, liền muốn hỏi một câu về quan hệ giữa hai người này.

"A...Cái này....tại hạ không tiện tiết lộ."

Quan hệ giữa hai người này có chút phức tạp, bản thân Tiểu Lâm cũng không thể nói rõ, càng không dám tiết lộ cho người ngoài sơn trang biết.

"À, không sao không sao, ta chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi."

Phó Vân Mặc vẫy vẫy tay, cười cười, nhưng thật ra để xóa bỏ chút xấu hổ, Tiểu Lâm cũng lễ phép mà cười cười, nói: "Hai vị cứ nghỉ ngơi trước, ta lập tức sai người làm chuẩn bị chút thức ăn cho hai vị."

Linh Lung sơn trang kỳ thật rất có tiền, bởi vì buôn bán binh khí, lợi nhuận này chính là vô cùng cao, cho nên nơi này đồ ăn đồ uống đều vô cùng tốt, Phó Vân Mặc thích nơi này, dù sao cũng đã lâu không có thử qua cảm giác ở thoải mái như vậy.

"Tiểu Mặc tỷ, tỷ làm sao lại hỏi chuyện này?"

Nam Côn Luân thấy Tiểu Lâm đi xa, về tới trong phòng, mới dám mở miệng hỏi Phó Vân Mặc.

"Thì cảm thấy kỳ quái, ngươi nói vị Trang chủ kia làm người thì nho nhã lễ độ, thậm chí đối với việc quen biết mấy ngày ngắn ngủi, ví dụ ngươi ta đều có thể tốt như vậy, nhưng tại sao vẫn cứ đối xử lãnh đạm với người gọi là Viên sư muội kia như vậy?"

Phó Vân Mặc một tay vuốt cằm, một bên suy nghĩ sâu xa, mà Nam Côn Luân vẫn là cười cười, nói: "Hóa ra là Tiểu Mặc tỷ cũng nhiều chuyện như vậy a!"

"Ngươi đi chết đi, ta thì không thể nhiều chuyện sao?"

Phó Vân Mặc dùng khuỷu tay đánh vào trên ngực Nam Côn Luân, Nam Côn Luân giả bộ đau đớn sờ sờ ngực, cười nói: "Nhìn tỷ có tinh thần như vậy, đệ liền an tâm rồi, à, đúng rồi Tiểu Mặc tỷ, vết thương trên cánh tay tỷ thế nào rồi?"

"Đã đỡ hơn nhiều, có thoa thuốc..."

Phó Vân Mặc còn chưa nói xong, nói đến thoa thuốc, nàng bỗng nhiên nhớ tới Dạ Khê Hàn, người nọ cư nhiên lại lén thoa thuốc cho mình?

Cũng chính vì nàng ấy lén thoa thuốc giúp mình, bản thân mới có thể quay trở lại miếu hoang mà cứu nàng ấy...!

Ta ghét người nào gạt ta.

Trong đầu Phó Vân Mặc bỗng nhiên nhớ tới thanh âm của Dạ Khê Hàn.

Đoán chừng hiện tại Dạ Khê Hàn đang tìm mình khắp nơi, hận không thể đem mình băm thành vạn đoạn!

"Đúng rồi Nam Côn Luân, tấm da dê kia ngươi vẫn luôn mang theo chứ?"

Phó Vân Mặc hỏi, Nam Côn Luân gật gật đầu, nói: "Tất nhiên, vẫn luôn cẩn thận cất giữ mà!"

"Vậy được, lúc đó ta nghe nói Dạ Nguyệt thần giáo phái người đuổi giết ngươi, ta rất sợ ngươi phơi thây nơi hoang dã."

"Không sao, vẫn ổn mà, nam nhân kia khinh địch, ta liền dùng chút mưu mẹo đánh lén hắn ta."

Phó Vân Mặc vừa lòng gật gật đầu, thời điểm chỉ số thông minh của Nam Côn Luân tăng lên, vẫn là rất đáng tin cậy.

"Kỳ quái....rõ ràng toàn bộ giang hồ đều biết chúng ta có được [Phong Vân Quyết], nhưng tại sao Trang chủ lại không đề cập tới?"

Phó Vân Mặc sờ sờ ấm trà, còn nóng, lúc này mới rót cho mình và Nam Côn Luân một tách trà.

"À, Trang chủ biết chuyện này, chỉ là nàng ta đối với chí tôn giang hồ gì đó vốn dĩ ngay cả hứng thú cũng không có, cho nên tất nhiên sẽ không giống như những người khác đối với chúng ta như sói đói chụp mồi."

Nam Côn Luân nói xong, Phó Vân Mặc lại sặc mà cười cười, nói: "Sói đói chụp mồi, hình dung cũng thật chuẩn xác, đây là nàng ta nói với ngươi?"

"Ta cảm thấy kỳ quái, liền hỏi nàng ta."

"À..."

Tuyết Tâm thật là một người không tranh với đời, việc yêu thích duy nhất chính là đúc rèn, Tuyết Tâm còn có một kẻ thù truyền kiếp, chỉ là sớm nghe nói tám năm về trước, Tuyết Tâm tự mình đi lãnh giáo, hơn nữa đánh bại người kia, người nọ hổ thẹn mà tự sát chết, mà khi đó Tuyết Tâm chỉ mới mười tám tuổi, tuổi trẻ tài cao.

"Đúng rồi Nam Côn Luân, mau dạy ta [Phong Vân Quyết], tránh để cho lần sau gặp nữ ma đầu, chúng ta ngay cả một chút sức phản kháng cũng không có."

Phó Vân Mặc nói xong, Nam Côn Luân gật đầu, khi đó đối phó với tên nam nhân kia, hắn cũng phải dùng hết sức lực mới có thể chạy thoát, trên giang hồ này, nắm tay của ai đủ mạnh, người đó chính là có đạo lý, mà võ công của hai người bọn họ quả thực chính là loại người ai gặp cũng đều có thể khi dễ.

Nam Côn Luân từ trong lòng ngực lấy ra một tấm da dê, sau khi nhìn ngắm một hồi, liền bắt đầu nói cho Phó Vân Mặc thức thứ hai, làm thế nào vận công [Phong khởi vân dũng].

Sau khi nói xong, Nam Côn Luân hỏi: "Tiểu Mặc tỷ, tỷ luyện [Dời non lấp biển] xong chưa?"

"Chưa a!"

"Vậy thì không được a! Luyện công yêu cầu phải từng bước từng bước một, tuyệt đối không thể nóng vội!"

Nam Côn Luân giống như một vị phụ thân lo lắng cho con cái mà thuyết giáo với Phó Vân Mặc, Phó Vân Mặc gật gật đầu nói: "Ta biết a, chỉ là vạn nhất hai ta tách nhau ra, ta chẳng phải vẫn luôn không có biện pháp luyện thức thứ hai này thì làm sao?"

Phó Vân Mặc có dự cảm, Dạ Khê Hàn sẽ không dễ dàng buông tha cho mình như vậy, khảo nghiệm ngày sau vẫn còn nhiều lắm!

"Lại nói thêm, may mắn là nữ ma đầu không làm gì tỷ..."

Nam Côn Luân đã chứng kiến qua thủ đoạn của nữ ma đầu, Thoát Cốt kiếm trong tay tùy tiện xuất ra, chính là phá thịt thấy máu, cũng may Phó Vân Mặc còn có thể bình bình an an mà trở về.

Phó Vân Mặc muốn nói lại thôi, cuối cùng suy nghĩ cái gì đều không nói nữa.

Dạ Khê Hàn đích thực không có làm gì đối với mình, nhưng bản thân lại làm vài thứ với Dạ Khê Hàn...!

Nụ hôn kia...!

"Tiểu Mặc tỷ?"

Nam Côn Luân thấy Phó Vân Mặc thất thần, liền ở trước mắt Phó Vân Mặc vẫy vẫy tay, cuối cùng bị Phó Vân Mặc vỗ vào tay.

"Đi đi đi!"

Sau đó, người Linh Lung sơn trang mang đồ ăn tới, thức ăn có thịt có cá, bữa ăn này quả thực vô cùng phong phú, Nam Côn Luân ở nơi này mấy ngày đã thành thói quen, còn Phó Vân Mặc quả thực như được thấy thiên đường, phong tàn vân uyển đem thức ăn trên bàn đều quét hết vào trong bụng.

风残云卷 – Phong tàn vân uyển: quét sạch, tiêu diệt hết.

Lúc sau, hai người liền bắt đầu tu luyện công pháp, dự định trời gần tối sẽ lại đi tìm Tuyết Tâm.

- ---------------------------

Trời dần tối, sau khi hai người ở tiền viện hội hợp, lại phát hiện Linh Lung sơn trang này hình như có chút vội vã, mỗi người cầm cây đuổi ra ra vào vào, giống như đang tìm gì đó.

Chân mày Phó Vân Mặc nhíu lại, chẳng lẽ chứ tìm được vị Viên sư muội kia?

"Cái kia..."

Nam Côn Luân bắt được một đệ tử, nói: "Có cần giúp đỡ gì không?"

Bộ dáng của bọn họ thoạt nhìn rất lo lắng.

"Trang chủ, Băng Nguyệt sư tỷ cùng Viên sư tủy đến nay vẫn chưa về, ta đang muốn lên núi tìm kiếm."

Vị đệ tử kia nói xong, tựa hồ rất gấp gáp mà lập tức rời đi.

"Linh Lung sơn trang xảy ra chuyện, ta sợ Dạ Nguyệt thần giáo sẽ thừa cơ mà đột nhập bắt chúng ta đi, Nam Côn Luân, chúng ta trà trộn vào trong đám đệ tử, cùng nhau lên núi tìm kiếm."

Phó Vân Mặc suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cảm thấy nên đi cùng nhau, dù sao hiện tại bản thân cũng là khách của Linh Lung sơn trang, nếu Dạ Nguyệt thần giáo đến bắt người, đệ tử Linh Lung sơn trang cũng sẽ không thấy chết mà không cứu, hơn nữa thoạt nhìn nữ ma đầu hình như không nguyện ý đắc tội với Linh Lung sơn trang, đi theo đám đệ tử sẽ không tệ.

"Được!"

Hai người tìm cây đuốc, cứ như vậy mà đi theo các đệ tử lên núi.

Mắt Tuyết Tâm không thể thấy, tuy nói võ công cao cường, chính là đêm tối, cũng là sợ sẽ xảy ra chuyện.

Phó Vân Mặc cùng Nam Côn Luân sóng vai mà đi, tìm đã lâu, một chút thân ảnh của Tuyết Tâm cũng không thấy, mặc dù kêu rất lớn tiếng, cũng không có người đáp lại.

Trong núi có một nơi có thác nước, hơn nữa Phó Vân Mặc cùng Nam Côn Luân đi theo các đệ tử của Linh Lung sơn trang đã ở chỗ này đi tới đi lui đã vài lần, mặc dù Phó Vân Mặc mù đường cũng đã nhớ rõ.

Nàng yên lặng mà nhìn về phía thác nước kia, thác nước không lớn, nước chảy không nhanh, trong bóng đêm Phó Vân Mặc lại có thể mơ hồ nhìn thấy một sơn động bên trong thác nước.

Chết tiệt! Cẩu huyết như vậy, chắc không phải là ở trong sơn động chứ!

"Nam Côn Luân, đi cùng ta!"

Phó Vân Mặc cùng Nam Côn Luân cứ như vậy thoát ly khỏi đội ngũ, mà các đệ tử cũng đang sốt ruột, không hề phát hiện sự biến mất của Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân.

Hai người bọn họ dùng công phu [Như diều gặp gió], một chút liền bay vào sơn động bên trong thác nước kia, chỉ là toàn thân đều đã ướt đẫm.

"Oa, Tiểu Mặc tỷ, nơi này....Ai nha ——!"

Nam Côn Luân đang cúi đầu sửa sang lại y phục, lại thình lình bị người khác đá một cước, hung hăng đá hắn ra khỏi sơn động, ngoài chân của Phó Vân Mặc thì còn ai khác.

Thình thích ——

Phó Vân Mặc có thể nghe thấy tiếng Nam Côn Luân rơi xuống nước....!

"Xảy ra chuyện gì!"

Nam Côn Luân còn chưa kịp thấy rõ là ai đá mình một cước, cũng mang lực đạo không mạnh, nếu không chính là đá tới nội thương rồi.

"Nam Côn Luân, ngươi trước tiên đừng tiến vào! Không tiện!"

Phó Vân Mặc tiến vào sơn động, liền giương mắt nhìn tới, tuy rằng trong sơn động rất tối, nhưng sau khi luyện [Phong Vân Quyết], thị lực của nàng liền tốt lên rất nhiều, ít nhất ở trong cái sơn động tối đen này, nàng có thể thấy hai người, trong đó có một người mà nàng quen biết, là Tuyết Tâm, mà người còn lại đang nằm trong lòng ngực nàng ấy bộ dáng không nhìn rõ, nhưng nàng cũng có thể đoán ra là vị Viên sư muội kia.

Mà nguyên nhân nàng đá Nam Côn Luân một cước ra khỏi sơn động, đó là bởi vì hai người đều không mảnh vải che thân....gắt gao ôm nhau....thậm chí nàng còn có thể thấy rõ sắc thái dưới làn da trắng nõn kia.

Phó Vân Mặc ngây ngốc....Chuyện này...Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì...?

-------Hết chương -------.

Truyện Chữ Hay