Diễm Thê Hệ Liệt

quyển 4 chương 10

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vốn dĩ hai người Phạm Viêm Bá và Liễu Mộc Vũ nên khởi hành về Bình Diêu quan sau khi bận bịu xong việc chọn đá, nhưng ngày hôm sau không hề rời giường, sau lại lấy danh nghĩa “dưỡng thương”, ra lệnh cho tùy tùng dời ngày khởi hành về sau năm ngày.

Kỳ quái chính là, trong năm ngày này, Liễu Mộc Vũ cương quyết yêu cầu phân phòng ngủ với Phạm Viêm Bá, hơn nữa sắc mặt còn vừa đen vừa thối, còn Phạm Viêm Bá thì ngày nào cũng trưng ra khuôn mặt tươi cười ngây ngốc, bộ dáng nhìn thấy ai cũng cao hứng.

Tới ngày khởi hành, Liễu Mộc Vũ nhìn Phạm Viêm Bá vài lần, định nói lại thôi, ánh mắt chần chừ.

Phạm Viêm Bá đỡ cậu lên xe ngựa rộng rãi, một bên gật đầu với các quan viên ra tiễn, một bên nói nhỏ với Liễu Mộc Vũ: “Vụ án năm đó của Diêu gia là do ta báo lên trên, trừng phạt thế nào đương nhiên ta không tiện nói, bất quá, ta đã viết thư sai người đưa cho Thứ sử tuần tra, tin rằng không đến mấy tháng sẽ có tin tức… Trong mấy tháng này, ta cho tòng sự của mỏ đá giao cho chúng mấy chuyện tạp dịch nhẹ nhàng, không cần đến mỏ đá làm việc…”

Liễu Mộc Vũ thở phào một cái, cuối cùng mới cho Phạm Viêm Bá một sắc mặt hòa nhã.

“Lần này trở về, xây lầu quan sát xong ngươi từ quan đi, theo ta về Phan Dương… Ta đã xin Hoàng thượng tứ hôn, phải ủy khuất ngươi mặc nữ trang mấy ngày, chỉ cần bái thiên địa xong, ở Quận vương phủ ngươi thích mặc nam trang hay nữ trang đều được… Tất nhiên, nếu không mặc gì… gia thích nhất!”

Phạm Viêm Bá ôm eo Liễu Mộc Vũ, híp mắt cười, tha hồ tưởng tượng về tương lai sau này.

“Ta chưa nói muốn về Phan Dương cùng ngươi!”

“Cái gì?” Phạm Viêm Bá sửng sốt một chút, sau lại cười nói: “Liễu Nhi, ngươi đừng hù dọa gia nữa, không phải chúng ta đã nói…”

“Chúng ta chưa nói gì hết…” Liễu Mộc Vũ quay mặt đi, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe ngựa. “Ta và ngươi cùng ân ái, chỉ là tham hoan… Có lẽ giữa ta và ngươi đúng là có chút tình cảm, nhưng ta không hề muốn làm Quận Vương phi gì hết…”

“Đợi đã… Ta không hiểu…” Phạm Viêm Bá hoàn toàn lờ mờ, sao lại thế này? Nhận tội lấy lòng mấy ngày nay, lời bộc lộ chung tình hôm ấy, còn có cả ái dục dây dưa không cách nào che giấu… Chẳng lẽ đều là giả?

“Ta, ta muốn ở lại trấn Vu Lan, muốn ở lại Bình Diêu quan, ở đây có dân chúng cần ta, có trời đất rộng lớn mà ta có thể thi triển quyền cước… Ta ở đây, có thể tạo phúc cho mọi người, chứ không phải là Quận Vương phi chỉ có thể ở hậu viện Quận vương phủ, cả ngày đợi ngươi đến lâm hạnh!”

“Ngươi vì những tiểu dân này, vì đám người chẳng liên quan đến ngươi… mà không cần gia?” Trong lòng Phạm Viêm Bá bứt rứt khó chịu. Hắn có thể vì Liễu Mộc Vũ mà buông tha cho hết thảy, thậm chí cả hàm tước Quận vương bỏ đi này cũng có thể quẳng đi không cần, thế nhưng Liễu Mộc Vũ lại muốn làm một Lại tư ở một nơi xa xôi bé nhỏ này, mà cự tuyệt ở cùng mình?

“Nếu Quận vương nhớ ta, lúc nào cũng có thể đến trấn Vu Lan tìm ta, nếu ta có thời gian nghỉ ngơi, cũng có thể đi tìm Quận vương… Hôm đó, lời thề ngọc bội long phượng, ta sẽ không quên…”

Có ý gì? Lời thề ngọc bội long phượng hôm đó, có thể cho gia thao tùy lúc, lại không chịu để gia dùng kiệu lớn tám người khiêng cưới về?

Đầu óc Phạm Viêm Bá rối loạn, hắn không thể hiểu được suy nghĩ của Liễu Mộc Vũ… Năm đó, chẳng phải là không thể cho cậu một bảo đảm, không thể cho cậu một danh phận, mới để cho cậu phải chịu nhục, sau cùng giận dỗi bỏ đi sao… Hiện giờ hắn đã xin ân điển từ Hoàng thượng, cho phép cưới cậu làm Quận Vương phi, chẳng lẽ trong mắt cậu phong vị nhất phẩm cáo mệnh còn không bằng một Lại tư nho nhỏ không có phẩm vị sao?

“Ngươi thà cùng bổn vương làm uyên ương nhân duyên ngắn ngủi, chứ không muốn cùng ta trường trường cửu cửu?”

Tâm Phạm Viêm Bá như bị giày xéo thành thịt vụn, đau đến nỗi không biết nên nói gì… Hắn cần người trước mặt đến thế, yêu thích cậu đã thành xâm nhập cốt tủy, chỉ muốn ôm ấp cậu trong lòng để che chở, nhưng người này lại chỉ đồng ý cho thân thể, chứ không muốn nắm tay suốt đời cùng hắn…

Liễu Mộc Vũ mím chặt môi, trường trường cửu cửu… Đây là điều mà cậu khao khát biết bao! Thế nhưng nghĩ đến Tiêu Ế… Nếu Phạm Viêm Bá biết được bí mật của nó…

Liễu Mộc Vũ không thể chịu đựng nổi nếu Phạm Viêm Bá lại dùng vẻ mặt thất vọng đó để nhìn mình… Quả nhiên, thân thể yêu nghiệt này không xứng đáng có được hạnh phúc…

Khác xa với những thân mật nồng nàn như lúc đi, mấy ngày trở về, hai người Phạm Viêm Bá và Liễu Mộc Vũ như bước vào cửa Phật, đều tự ngồi thiền ở chỗ riêng của mình, không thèm nhìn nhau. Phạm Trạch và mấy tùy tùng đã quen với tình dục hoan ái không kiêng dè ai của hai vị chủ tử, hiện giờ đột nhiên lại “tương kính như tân” như thế, ngược lại làm họ không thể thích ứng.

Trở lại Bình Diêu quan, kim cương nham đã được vận chuyển đến, kỳ hạn công trình của hai lầu quan sát chưa bị chậm trễ nhiều lắm. Đang lúc Liễu Mộc Vũ rốt cuộc cũng hữu kinh vô hiểm mà giải quyết chuyện đá để xây dựng, bất chợt nghe được một tin tức…

Thủ quân của Bình Diêu quan bắt được một gian tế của Quang Liêu quốc, mà người đó chính là Điền Đại Tráng! Cũng có mấy người liên quan bị bắt giữ, đến cả Phó quân của Bình Diêu quan Vu Trường Vinh cũng bị liên lụy, tạm thời khai trừ chức vụ, chờ xử lý.

Liễu Mộc Vũ kinh hãi, Điền Đại Tráng kia… Sao lại là gian tế của Quang Liêu quốc?

Cừ Chính Thanh gật đầu xác thực, nói khi Điền Đại Tráng và gian tế bên ngoài Bình Diêu quan trao đổi tin tức thì đã bị bắt, cả người cả vật đều đầy đủ, hơn nữa người đến liên lạc với Điền Đại Tráng đã khai toàn bộ, chính Điền Đại Tráng cũng đã chứng thực tội trạng, chỉ chờ sau thu sẽ vấn trảm!

“Đáng thương cho Vu huynh đệ của ta, nhất định là bị kẻ gian hãm hại, sao hắn có thể “qua lại thân mật” với một gian tế được?” Cừ Chính Thanh thở dài lắc đầu.

Liễu Mộc Vũ chết lặng, sau thu sẽ vấn trảm? Vậy tức là ba ngày sau? Vậy… Vậy Vu Trường Vinh…

“Ta muốn đến gặp Điền Đại Tráng kia!”

Liễu Mộc Vũ đứng dậy định ra ngoài, Cừ Chính Thanh vội vàng kéo cậu lại.

“Ai ya, Tiểu Lục! Ngươi chưa bao giờ là người bốc đồng như vậy, sao hôm nay lại hồ đồ thế? Điền Đại Tráng phải ngồi trong tử lao, tử lao sao có thể tùy tiện đến gặp được?”

Liễu Mộc Vũ sửng sốt một chút: “Vậy ta đi tìm Quận Vương gia…”

Nhìn dáng vẻ có muốn ngăn cũng không ngăn được của Liễu Mộc Vũ, Cừ Chính Thanh thở dài.

Liễu Mộc Vũ đi vào phòng chính trong Quan Hạ phủ mà Phạm Viêm Bá đang ở tạm, đã thấy Phạm Viêm Bá thu dọn hành trang.

“Ngươi… Quận vương, ngài đây là…”

“Bổn vương cũng đã đi hơn hai tháng, chính vụ của quận Phan Dương đã chất đống như núi, ắt phải về sắp xếp một chút…”

“Ngươi phải… đi rồi?”

Từ sau lần cương quyết cự tuyệt theo Phạm Viêm Bá trở về quận Phan Dương, hai người họ đã gần mười ngày chưa nói chuyện với nhau, càng không phải nói đến ân ái giao hoan… Cuối cùng Phạm Viêm Bá cũng chán rồi, quyết định về Phan Dương, rồi sau đó hai người chẳng còn dính dáng gì đến nhau?

Đây chẳng phải là hy vọng của mình sao? Nhưng tại sao… Liễu Mộc Vũ âm thầm nắm chặt ống tay áo, cố gắng không để mình làm lộ ra một chút buồn bã không nỡ.

“Đúng vậy, nếu sau này rảnh rỗi, sẽ tới tìm ngươi ôn chuyện…” Phạm Viêm Bá nhàn nhạt mở miệng, như thể thật sự coi chuyện chia lìa lần này chẳng đáng gì. “Lại tư tìm ta, có chuyện gì?”

Có chuyện gì?

Ba chữ kia nói ra sao mà khách sáo xa lạ. Liễu Mộc Vũ cười khổ trong lòng, đúng vậy, hơn hai tháng nay đoàn tụ, nếu không có chuyện gì khó giải quyết, hình như mình chẳng hề chủ động đến tìm Phạm Viêm Bá.

“Nghe nói trong tử lao có một gian tế của Quang Liêu quốc, ta muốn gặp… à… dò hỏi, xem có thể hỏi ra tình báo của quân địch không…”

“À…”

“Ưm… Bởi vì, đối phương bị nhốt trong tử lao, không phải một tiểu lại như ta có thể vào, cho nên… Mong Quận vương giúp đỡ…”

Phạm Viêm Bá gật đầu: “Hiểu rồi, nhưng hôm nay ta muốn thu dọn xong hành trang. Nếu ngươi không vội, để ngày mai hoặc mấy hôm nữa chúng ta mới đi được không?”

Vội chứ, sao lại không vội? Để thêm mấy ngày nữa, Điền Đại Tráng sẽ bị vấn trảm!

“Quận vương, có thể… sớm hơn không?”

Phạm Viêm Bá dừng một chút, gật đầu: “Vậy sau bữa tối hôm nay đi…”

Nói xong cũng không để ý tới Liễu Mộc Vũ, chỉ là giở xem một ít thư từ vừa gửi tới, Liễu Mộc Vũ thấy mất mát trong lòng… Cảm giác thỏa mãn vì được khát cầu tham hoan trước kia chỉ như làn khói nhẹ, tiêu tan không thấy đâu nữa…

“Vậy… Sau bữa tối hạ quan chờ Quận vương ở cửa tù lao!” Hơi chắp tay lại, Liễu Mộc Vũ cúi đầu, xoay người rời đi, không chú ý tới bàn tay đang run rẩy vì nhẫn nhịn của Phạm Viêm Bá.

Tham lam nhìn theo bóng dáng đối phương rời xa, Phạm Viêm Bá âm thầm cắn răng, phải nhẫn nại! Phải nhẫn nại cho đến khi Liễu Mộc Vũ thật lòng cảm thấy không thể rời khỏi mình mới thôi…

Trăng đã lên cao, Liễu Mộc Vũ đợi cho đến tận gần canh hai, mới thấy Phạm Viêm Bá cưỡi ngựa đến đây. Tuy rằng phải khổ sở đợi rất lâu, nhưng trong lòng Liễu Mộc Vũ vẫn nhớ đến chuyện về Vu Trường Vinh và Điền Đại Tráng, thật sự không dám trách cứ Phạm Viêm Bá, chỉ là mau chóng đi theo Phạm Viêm Bá vào tử lao.

Có mấy chữ vàng phủ quân Đại đô thống, suốt dọc đường đi không hề gặp trở ngại, theo lao đầu dẫn đường đến thẳng cửa lao của tử tù. Bình Diêu quan là một quan ải nhỏ, không có nhiều kẻ đại gian đại ác làm điều phi pháp, trong cả tử lao to đùng như vậy chỉ giam giữ một mình Điền Đại Tráng. Nghĩ đến chuyện tình bí mật giữa Vu Trường Vinh và Điền Đại Tráng, Liễu Mộc Vũ không tiện cho lao đầu đi theo, cầu khẩn Phạm Viêm Bá cho người khác rời đi, chỉ đi cùng Phạm Viêm Bá đến tử lao.

Trong địa lao của tử tù, lạnh lẽo ẩm thấp, thỉnh thoảng lại có sâu bọ chạy tán loạn bên chân, hình cụ bằng gỗ thô to và những dây xích sắt bị vứt bừa bãi giữa nhà tù trống trải, phía trên có màu đen láng máng chắc là vết máu từ xưa đã khô lại.

Tuy rằng tù nhân chỉ có một mình Điền Đại Tráng, nhưng trong lao của tử tù lại có tiếng ngân nga sâu xa khác thường, mùi vị rỉ sắt trộn lẫn với mùi cỏ rêu ẩm ướt, càng làm cho lao ngục với tử khí trầm trầm thêm phần hung ác lạnh lùng.

Phạm Viêm Bá lại rất cố chấp, nói cho cùng cũng là dòng dõi quý tộc, khí thế hào phách trên người không chịu để cho sát khí của tù lao quấy nhiễu, bước nhanh vào trong, nhưng chưa đi được mấy bước lại phát hiện Liễu Mộc Vũ dần dần tụt lại phía sau.

Phạm Viêm Bá bình tĩnh đi chậm lại, quan sát cẩn thận, chỉ thấy hơi thở của Liễu Mộc Vũ có chút gấp gáp, thân hình cứng ngắc, trên mặt hơi đỏ.

Đi cùng Phạm Viêm Bá vào trong lao ngục giam giữ tử tù, bỗng nhiên trong đầu Liễu Mộc Vũ xuất hiện một ý nghĩ quỷ dị: Nếu Phạm Viêm Bá phải ngồi trong đây, có phải mình cũng không còn buồn phiền vì thế tục hỗn loạn, không còn lo nghĩ về những coi khinh ghét bỏ của người khác, cũng sẽ không sợ bôi nhọ thanh danh trung liệt của gia đình mà không dám tiếp nhận Phạm Viêm Bá cầu hoan không?

Ý nghĩ như vậy hù dọa Liễu Mộc Vũ, chẳng lẽ mình đã thực sự mê luyến Phạm Viêm Bá? Sao có thể có suy nghĩ hoang đường như thế?

Đột nhiên tay được nắm chặt trong một bàn tay to lớn nóng rực, Liễu Mộc Vũ bừng tỉnh từ trong ảo não buồn phiền, vừa định ngẩng đầu lên tiếng đã bị Phạm Viêm Bá bịt miệng lại.

“Suỵt…”

Ngón tay chỉ sang một góc khác, xuyên qua ánh sáng tăm tối, loáng thoáng nhìn thấy một nam tử đóng giả một lao đầu mò mẫm tới phòng giam của Điền Đại Tráng.

Là ai?

Liễu Mộc Vũ và Phạm Viêm Bá quay sang nhìn nhau, hai người đi thật nhẹ nhàng, lặng lẽ tới gần.

Khóa sắt được tháo gỡ, tiếng cửa lao mở ra ‘Ken két’.

Điền Đại Tráng bị thương toàn thân, co quắp hấp hối nằm úp sấp trên đống cỏ trong góc phòng giam, bị gãy ba cái xương sườn, chân trái cũng bị đánh gãy, rủ xuống một bên với một góc độ kỳ quái, mặt cũng bị đánh cho bầm tím, hai mắt không thể mở ra, khóe miệng và lỗ mũi đều có máu chảy.

“Đại Tráng…” Người tới khẽ gọi, trong giọng nói lộ ra đau lòng nồng đậm.

“A… Ngươi… Vu Trường Vinh?” Mí mắt bầm tím của Điền Đại Tráng không thể mở ra được, lờ mờ nhìn thấy một nam nhân ăn mặc giống lao đầu đi về phía mình.

“Đại Tráng… Sao ngươi lại… lại bị đánh thành như vậy?”

Tuy rằng đột ngột nghe tin Điền Đại Tráng là gian tế của địch quốc, có thể nói Vu Trường Vinh phải chịu đả kích lớn, nhưng trong lòng vẫn là không nỡ nồng đậm. Biết mấy ngày sau Điền Đại Tráng bị chém đầu, Vu Trường Vinh bất chấp tất cả mọi chuyện, mua chuộc người trông coi tử lao, thay quần áo lao đầu để lẻn vào, chỉ muốn nhìn thấy hắn một lần.

“Trường Vinh… Ngươi tới giết ta sao?” Cố gắng cười với người nọ, nhưng trên mặt chỉ lộ ra được biểu tình nhe răng trừng mắt, nhìn thấy Vu Trường Vinh tới, đột nhiên Điền Đại Tráng thấy cả người dễ chịu hẳn lên. Hắn biết mình làm Vu Trường Vinh bị liên lụy, ở Bình Diêu quan này chỉ có duy nhất là hắn mới khiến mình có cảm giác mắc nợ, nếu hắn tới lấy mạng mình, nhất định mình sẽ chết mà không hề nuối tiếc…

“Ta…” Vu Trường Vinh dừng lại. Khi hắn biết Điền Đại Tráng tiếp cận mình chỉ vì muốn có được cách bố trí phòng thủ và những tin tình báo khác, quả thực hận không thể giết hắn, nhưng hôm nay nhìn thấy bộ dáng thê thảm thế này của đối phương, trong tim chỉ có không đành lòng. “Đại Tráng, ngươi đừng nghĩ nhiều… Ta, ta tới thăm ngươi một lát…”

“Tốt quá… Trước khi chết, có thể gặp lại ngươi một lần… Ta thấy đủ rồi…” Điền Đại Tráng cố gắng ngồi dậy, nhưng xương sườn bị gãy đâm vào ngực, khiến hắn ho ra một búng máu.

“Đại Tráng! Đại Tráng ngươi đừng động đậy… Cẩn thận vết thương!” Vu Trường Vinh chạy nhanh đến đỡ thân thể lắc lư sắp đổ của Điền Đại Tráng, để hắn tựa vào người mình, cố gắng không chạm vào vết thương của hắn. “Không cần nói chuyện, ngươi cứ nghỉ ngơi…”

“Không, Trường Vinh, ta muốn nói… Ta biết, thời gian của ta không còn nhiều, nếu không nói, sẽ vĩnh viễn không có cơ hội…” Cầm tay Vu Trường Vinh, Điền Đại Tráng cố gắng mở to mắt, muốn nhìn thấy người nọ thật rõ ràng, khắc sâu trong lòng, như vậy dù cho đang trên đường tới hoàng tuyền, chỉ cần nhớ đến giọng nói và nụ cười của hắn, cũng sẽ không sợ cô đơn.

“Trường Vinh… Thực ra, ta tên là Sạ Luân Vượng, nghĩa là – thịnh vượng, mẫu thân của ta hy vọng ta được sinh ra, có thể mang đến thịnh vượng cho bộ tộc của ta… Ta sinh ra trong một bộ lạc đất đai cằn cỗi ở Quang Liêu quốc, tuy rằng con người ở đó bần cùng, nhưng họ rất thiện lương, từ nhỏ cha mẹ ta lần lượt bệnh chết, chính các hương thân hàng xóm đã vất vả nuôi ta lớn… Giấc mộng lớn nhất của ta, chính là làm cho mọi người ở quê hương được cơm no áo ấm…”

Một cơn ho sặc sụa, Điền Đại Tráng khó thở, Vu Trường Vinh vuốt nhẹ mái tóc rối bời của hắn, nhỏ giọng trấn an để hắn chậm rãi nói tiếp.

“Năm ta mười tuổi, bọn giặc cướp đến quê hương, bắt rất nhiều đứa trẻ như ta, bán cho bộ tộc khác làm nô lệ… Ta cũng bị bán cho một phú hộ làm gia nô, nhưng nhà của phú hộ đó kỳ thực chính là nơi mà Quang Liêu quốc bồi dưỡng ám vệ mật thám, bởi vì ngoại hình của ta rất giống người ở đây, cho nên được huấn luyện mấy năm liền bị phái đến làm gian tế… Thực ra, ta rất vui vì có thể đến đây, mọi người ở trấn Vu Lan tốt lắm, rất nhiệt tình với kẻ tha hương như ta… Vì che giấu thân phận, ta cưới quả phụ của Lý gia, nhưng ta chưa… chưa từng chung phòng với nàng…”

Trên mặt Điền Đại Tráng có chút đỏ ửng, thở hổn hển: “Ta biết sớm muộn gì ta cũng phải rời đi, không thể… không thể làm hại người ta…”

“Đại Tráng…” Vu Trường Vinh bỗng nhiên hiểu ra, Điền Đại Tráng đang thổ lộ với mình!

Hắn chưa từng chung phòng với nương tử của hắn…

Nói cách khác, thân thể này, chỉ có một mình mình chạm vào! Trái tim vốn đang chua xót của Vu Trường Vinh bỗng đập mạnh thình thịch.

“Nương tử rất tốt với ta, những ngày ở đây khiến ta nhớ đến khoảng thời gian ta vẫn sống ở bộ lạc của mình, chỉ là người ở đây giàu có đông đúc hơn, có ruộng đồng rộng lớn hơn… Nếu quê hương của ta cũng có thể giống như trấn Vu Lan, vậy thì tốt biết bao…” Xuyên qua mí mắt tím bầm của Điền Đại Tráng, hiện lên ánh sáng của mong chờ.

“Ban đầu, ta… ta cố ý tiếp cận ngươi, nhưng không ngờ rằng… Ngươi lại có tâm tư đó… với ta…” Trong giọng nói của Điền Đại Tráng có một chút ngượng ngùng, nếu không phải mặt mũi hắn sưng tấy không nhìn rõ biểu tình, nhất định sẽ lộ ra dáng vẻ xấu hổ như tiểu nữ nhi. “Lúc bắt đầu ta rất hận ngươi, nhưng ta tự khuyên mình, vì tình báo, vì quê hương của ta, ta phải nhẫn nại… Thế nhưng, chưa từng có ai tốt với ta, quan tâm ta giống như ngươi… Thực ra, những ngày sau đó… Ta, ta đều… tự nguyện…”

“Đại Tráng!” Rốt cuộc Vu Trường Vinh không thể nén nổi kích động, bất ngờ ôm chặt nam tử trong lòng. Ban đầu đúng là hắn ép buộc Điền Đại Tráng, nhưng nam nhân cường tráng lại thường xuyên lộ ra biểu tình yếu ớt trước mắt đây, khiến hắn dù có thế nào cũng không thể buông tay được, lợi dụng quyền lực để ép hắn ở cạnh mình, vẫn cứ tưởng Điền Đại Tráng sẽ hận mình, oán mình… Nhưng hôm nay, lại được nghe nam nhân hay ngượng ngùng này thổ lộ thâm tình với mình như vậy.

“Trường Vinh, đáng tiếc ngày tháng của ta không còn nhiều lắm… Ta biết kết cục của một gian tế địch quốc, nhất định là rất thảm, sau này ngươi đừng đến gặp ta nữa, khi ta chết rồi cũng đừng nhặt xác giúp ta… Sẽ không tốt cho danh dự của ngươi… Ta, ta rất hâm mộ dân chúng của trấn Vu Lan, bọn họ có những vị quan tốt như ngươi và Địch Lại tư, quốc gia của các ngươi nhất định sẽ tiếp tục giàu có, cường thịnh… Ta chỉ hy vọng, kiếp sau… kiếp sau ta có thể được sinh ra ở cùng một quốc gia với ngươi, không còn phải cung phụng chủ nhân khác nhau, ta… ta nhất định sẽ cùng sống với ngươi…”

“Không, ô ô ô… Đại Tráng! Đại Tráng!” Một đại hán thân cao tám thước như Vu Trường Vinh, lại ôm nam nhân tâm ái của mình, khóc tê tâm liệt phế…

Liễu Mộc Vũ trốn ở một bên rơi lệ đầy mặt từ lâu. Phạm Viêm Bá thở dài, kéo Liễu Mộc Vũ đang cắn tay cố nén tiếng khóc ôm vào lòng, nhẹ nhàng nói vào bên tai cậu: “Đừng khóc, đừng khóc… Ngươi làm tim gia cũng khóc theo…”

“Đại Tráng! Ta đưa ngươi đi! Chúng ta đi đến một nơi không ai quen biết, chỉ có hai chúng ta… Không cần đợi đến kiếp sau, ta muốn ngươi kiếp này! Chúng ta sẽ sống cùng nhau!” Vu Trường Vinh lau nước mắt, nhìn Điền Đại Tráng đầy kiên định.

Điền Đại Tráng cười nhẹ, si mê nhìn nam nhân cam nguyện liều chết vì mình trước mặt: “Đừng ngốc nữa, ta… không ra được… Ta nói chuyện này với ngươi, không phải muốn làm ngươi liên lụy, chỉ là muốn ra đi mà không có tiếc nuối… Ngươi đi đi, trước khi chết có thể nhìn thấy ngươi một lần, ta thấy đủ rồi.”

“Không! Nhất định ta phải cứu ngươi! Dù chết cũng phải chết cùng nhau…”

Phạm Viêm Bá càng nghe càng không thể tưởng tượng nổi, chẳng lẽ mình phải trơ mắt nhìn hai người kia cướp ngục sao?

Ho mạnh một tiếng, Phạm Viêm Bá cố ý nói to: “Tên tử tù kia bị giam ở đâu? Sao đi lâu rồi còn chưa tới?”

Nghe thấy có tiếng người, Điền Đại Tráng cuống cuồng đẩy Vu Trường Vinh ra: “Ngươi đi mau lên! Đi mau lên! Nếu ngươi không đi… hiện tại ta đập đầu chết ngay trước mặt ngươi!”

Vu Trường Vinh cũng biết lúc này không nên ở lâu, việc cứu người còn phải suy nghĩ kỹ hơn, chỉ có thể vội vàng ra khỏi phòng giam, khóa lại, chạy về phía ngược hướng với giọng nói truyền đến.

Phạm Viêm Bá lấy khăn tay ra, lau khuôn mặt khóc lóc cho Liễu Mộc Vũ, kéo tay cậu đến chỗ Điền Đại Tráng.

Nhìn qua song sắt của cánh cửa, thấy Điền Đại Tráng nằm bên trong nhắm chặt mắt, Liễu Mộc Vũ chẳng còn tâm tư để hỏi thăm, để một chút đồ ăn và nước trà đã chuẩn bị từ trước lại, rồi ra khỏi địa lao cùng Phạm Viêm Bá.

Trên đường trở về hai người trầm mặc không nói gì, cho đến lúc về tới Quan Hạ phủ, hai người đi đến tiểu viện của Phạm Viêm Bá. Liễu Mộc Vũ vốn nên cáo từ quay về tây sương phòng của mình, thế nhưng vẫn đứng trước mặt Phạm Viêm Bá, cúi đầu không nói gì, cũng không rời đi.

Phạm Viêm Bá thấy Liễu Mộc Vũ cự nự rối rắm, không nhịn được phải thở dài: “Mộc Vũ… Nhân sinh khổ đoản, chẳng lẽ chúng ta cứ phải giống như họ, đến tận lúc thiên nhân vĩnh cách, ngươi mới hối hận khi xưa không đi cùng ta sao?”

Liễu Mộc Vũ không phải không thừa nhận nỗi hoang mang trong lòng mình, cậu sợ hãi… sợ hãi rất nhiều thứ. Cậu hy vọng Phạm Viêm Bá tin tưởng mình vô điều kiện, nhưng chính cậu lại không có cách nào để tin tưởng Phạm Viêm Bá lần nữa… Thật sự là một mâu thuẫn nực cười.

“Liệu có thể… cứu họ không?”

Phạm Viêm Bá ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời, khuôn mặt không có biểu tình: “Mộc Vũ, ngươi mềm lòng mềm dạ, muốn cứu người trong thiên hạ… Nhưng sao ngươi không cứu ta trước?”

Nói xong, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng vào tiểu viện, chỉ để lại một mình Liễu Mộc Vũ ngây ngốc đứng đó.

Đồng hồ nước rơi từng giọt, Phạm Viêm Bá thổi tắt đèn, ngồi trong chính đường nhắm mắt nghỉ ngơi. Phạm Trạch đi từ bên ngoài vào.

“Người… đi rồi?”

“Đi rồi…” Phạm Trạch cúi đầu báo lại. Liễu Mộc Vũ đứng bên ngoài hơn nửa canh giờ, Phạm Viêm Bá cũng ngồi yên trong phòng hơn nửa canh giờ. Hiện giờ người đi rồi, cũng là lúc chủ tử nhà mình nên quyết định.

“Chuyện kia… làm đi…”

“Quận vương…” Chuyện này không phải chuyện nhỏ, nếu không cẩn thận để lộ ra, nhược điểm rơi vào tay thế lực đối địch, tố cáo Phạm gia thông đồng với địch bán nước, khi đó ngay cả Hoàng thượng cũng không thể bảo vệ Phạm gia, sau cùng bị tịch biên diệt tộc, không phải chuyện nhỏ!

“Làm đi… Ngươi cũng biết, ta không thể nhìn thấy hắn khóc…”

“Vâng…”

Truyện Chữ Hay