Lúc đó, trời mưa tầm tã, Liên U cùng với nhóm tỷ muội cả người đều ướt, đang ra sức chạy thoát thân.
Chỉ tiếc, Liên U tuổi nhỏ nhất, tay chây không nhanh nhẹn như bọn họ, chạy cũng không nhanh như các nàng, nên nhanh chóng lạc mất các nàng. Vì thế nàng đành phải tìm đường khác chạy trốn.
Cho đến khi chạy vào một ngôi miếu đổ nát, thì nàng mới có cơ hội há miệng thở ra.
"Cút ngay."
Đột nhiên có một giọng nói từ trên đầu truyền đến, ngước mắt lên thì thấy, đập vào mắt là một đôi mắt đỏ tươi, nàng theo bản năng lùi về phía sau một bước, móng vuốt sói lộ ra, rồi phát ra tiếng gầm nhẹ.
Lịch Vô nhảy từ trên xà nhà xuống, "Thì ra là đồng loại, nếu đã là đồng loại, vậy tự động rời đi đi
"Không được, bên ngoài có vài tên đạo sĩ đang truy bắt ta." Liên U quyết đoán cự tuyệt.
" Như vậy ngươi sẽ dẫn đạo sĩ đến nơi này, tới lúc đó ta cũng bị ngươi liên lụy."
"Ta... Ta không đánh lại bọn hắn..."
"Người nhất định đã làm chuyện gì đó xấu, nên mới có thể khiến đám đạo sĩ này đuổi cùng diệt tận."
"Tà cùng các tỷ tỷ hại chết không ít người, là hút tinh phách phàm nhân để tăng tu vi."Liên U thành thành thật thật nói rõ, nghe nói như thế thì Lịch Vô cũng sợ ngây người, thật nhìn không ra được! Nàng chỉ là một cô nương như thế không ngờ cũng biết làm chuyện này, hắn ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ nữa là.
"Nhìn dáng vẻ ngươi hẳn là vừa mới lớn không bao lâu đi?"
"Ừ, ta vừa được ba trăm tuổi."
"Tu luyện vẫn là dựa vào chính mình, đừng đi sai đường, nếu không sẽ bị người lợi hại thu thập." Lịch Vô nói tới đây, nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn bên ngoài, nhìn lại vẻ mặt căng thẳng của Liên U, lập tức kéo nàng từ phía sau đi "Ngươi nên cảm tạ trời mưa đúng lúc, bởi mưa có thể bao phủ yêu khí trên người chúng ta."
"Thì ra là thế."
Ngay sau đó, Lịch Vô động lòng trắc ẩn cứu Liên U đi.
Qua ngày hôm sau, trời đã tạnh mưa, bọn họ cũng đã an toàn. Nhưng Liên U lại ở bên người Lịch Vô không chịu đi, Lịch Vô vốn không có ý định muốn thu lưu nàng, cho nên hắn nói, "Đừng ép ta ra tay."
"Ân công, bây giờ mạng ta là của ngươi, người muốn lấy thì lấy đi."
"Ngươi." Lịch Vô nhìn ánh mắt nàng, rất trong suốt, tối hôm qua nàng còn sợ chết như vậy, bây giờ sẽ không sợ chết nữa sao?
"Ta độc lai độc vãng, không thích có người đi theo ta."
"Ta có thể cách xa ngươi một chút, như vậy có được không?" Liên U đứng cách đó một thước tò mò hỏi, thấy hắn chưa trả lời liền đứng cách xa thêm một thước nữa. "Như thế này có được không?"
Hành động này của Liên U khiến Lịch Vô dở khóc dở cười, hỏi, "Ngươi biết làm cái gì?"
"Ta biết mị hoặc nam nhân." Liên U nói xong liền bày ra tư thế mị hoặc rồi phóng điện, thật khiến Lịch Vô không còn gì để nói, đã tục thêm túng (Phóng túng) như vậy, ai lại không bị mị hoặc chứ?
"Cũng không phải là không thể đi theo ta, chẳng qua người đáp ứng với ta, sẽ không lại đi mị hoặc nam nhân rồi hấp thu tinh phách của họ, làm như vậy sẽ lại đưa họa sát thân tới, ta cũng không muốn rước phiền toán tới người mình."
"Ta thề, về sau sẽ không bao giờ làm chuyện xấu nữa."
"Làm được là tốt rồi."
"Vâng!"
Thế là cứ như vậy, Liên U cứ ở bên người Lịch Vô. Niên kỉ linh (số tuổi) của Lịch Vô lớn hơn nàng, cho nên chuyện gì trên thế gian hắn đều hiểu, cũng biết làm, cho nên liền bắt tay chỉ dạy nàng ra dáng một nữ nhân.
Sau đó cái gì cũng đều học được, thật đúng là có khuôn có dạng.(Ở đây có ý là rất có khuôn phép ak.)
Từ đó về sau, nàng há mồm ngậm miệng đều là thiếp thân. Đối với từ thiếp thân này, nữ tử có địa vị cao ở phàm giới thường sẽ khiêm xưng( Xưng hô khiêm tốn). Nhưng ở yêu giới, hầu hết nữ tử đều thích tự xưng là thiếp thân.
Sau này, hai người yêu nhau, thậm chí đã bái thiên địa làm vợ chồng, trong vài năm sau đó, Liên U liền sinh cho hắn năm đứ nhỏ