Điềm Nhập Tâm Phi

chương 79

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Những ngón tay của Nguyễn Hân ướt đẫm nước tuyết tan, lạnh nhắt, chiếc nhẫn nhỏ tinh xảo đeo trên ngón tay mảnh mai của cô dường như ấm áp một cách kỳ diệu, hơi ấm lan truyền từ ngon tay đến lồng ngực cô.

Tư Nghiên nắm lấy bàn tay cô không buông, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô đầy yêu thương.

Vào mùa đông, những tia nắng mặt trời ấm áp nhưng không chói chang, ánh sáng xuyên qua không khí chiếu rọi lên hai người họ

Nguyễn Hân dơ ngón tay đeo chiếc nhẫn lên hỏi Tư Nghiên: “Đẹp không anh?”

“Ừ”

Nguyễn Hân thở dài có chút bất mãn nói: “Đừng chỉ ừ, trả lời rõ ràng cho em nghe đi”

Tư Nghiên cụp mắt xuống, dường như phản ứng của anh ấy đã chậm lại một chút, mỉm cười đầy yêu thương trả lời Nguyễn Hân” Rất đẹp”

Anh kéo tay người đưa lên môi, đặt một nụ hôn nồng thắm lên ngón tay Nguyễn Hân trước mặt mọi người trong phòng.

Gần đến giờ ăn cơm trưa, Tư Nghiên nói cần đi ra ngoài một chuyến, Nguyễn Hân nghĩ rằng anh có chuyện cần đến công ty nên không hỏi nhiều

Ăn cơm xong, cô và Truyền Tư Dư ngồi ở ghế sô pha xem ti vi và cùng thảo luận về việc chọn diễn viên cho bộ phim sắp tới họ đầu tư

Khi Tư Nghiên trở về, Nguyễn Hân và Tư Dư đang tranh luận xem diễn viên nam nào đẹp trai hơn, chiếc áo khoác ngoài cởi ra và được ném sang một bên, chiếc áo len cao cổ đươc cô thay thế bằng chiếc áo len cổ thấp. Cuộc thảo luận đang diễn ra khá căng thẳng, họ không để ý đến sự có mặt của Tư Nghiên

Tư Nghiên nghe từ miệng Nguyễn Hân những lời tán dương người đàn ông khác về ngoại hình, bèn cau mày và bước đến ôm lấy vai cô.

Nguyễn Hân quay đầu nhìn thấy Tư Nghiên, bèn hỏi: “Anh xử lý xong công việc rồi à?”

Tuyền Tư Nghiên ừ một tiếng, Truyền Tư Dư cũng quay lại chào Tư Nghiên

Tư Nghiên khẽ gật đầu nói: ” Hạo Mác đang đợi em ở bên ngoài”.

Tư Dư có chút ngạc nhiên nói: “Anh ấy không nói với em là anh ấy cũng đến, để em chạy ra xem sao”

Cô đứng lên, xỏ đôi dép lê bước ra ngoài.

Nguyễn Hân cũng bước xuống sô pha, hỏi Tư Nghiên: “Anh đã ăn cơm chưa?”

” Anh ăn rồi, anh cầm chiếc áo khoác ở bên cạnh khoác lên cho Nguyễn Hân rồi nói với cô, em lên gác thay quần áo đi, anh đưa em đi chơi”

“Đi đâu vậy anh”

“Đến nơi rồi em sẽ biết”

“Vậy bây giờ mình đi đi, em không cần thay quần áo đâu, mặc vậy được rồi anh”.

Cuối cùng cô vẫn bị Tư Nghiên lôi lên phòng, mặc thêm một chiếc áo len cổ lọ vào

Từ trong phòng bước ra, Nguyễn Hân liên tục lấy tay kéo cái cổ áo của cô xuống nũng nịu nói: “em không thích mặc áo len cổ lọ, khó chịu chết đi được, em không thấy lạnh mà”

Khi đang nói chuyện, cô bước ra khỏi cửa, một cơn gió lạnh lẽo ập vào mặt cô, gió theo những kẽ hở ở đường viền cổ áo thổi vào cổ cô, làm cô rùng mình.

Tư Nghiên nhìn cô, mỉm cười mà không nói lời nào.

Anh hiểu cô quá rõ, nếu cô nhận định không thích cái gì đó là luôn cảm thấy bản thân thực sự không thích, và cũng không đồng ý thử nó.

Nguyễn Hân ngại ngùng bỏ tay xuống

Cảm thấy có chút bối rối

Dưới sự kiêm trì của Tư Nghiên, cô đã chịu khó mặc ấm áp hơn một chút, nhưng làn da trắng nõn của cô vẫn có chút tái đi vì lạnh, mũi cô bị gió thổi đến đỏ ửng cả lên rồi

Tư Nghiên mở cửa xe cho cô lên rồi vòng qua giúp cô thắt dây an toàn, đắp chiếc chăn ấm áp lên đùi cho cô

Tài xế khởi động xe và bắt đầu lái đi, Nguyễn Hân tối qua ngủ không đủ giấc, xe chạy chưa được bao lâu cô bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, ngủ gật, rồi cô gối lên đùi Tư Nghiên ngủ ngon lành.

Suốt dọc đường đi cứ mơ mơ hồ hồ, ngủ rồi tỉnh, tỉnh dậy lại ngủ, cũng không biết đã đi được bao lâu, đến khi nghe được giọng nữ trầm thấp vang lên:” Ngủ rồi à?”

Tư Nghiên nói thì thầm: “tối qua thức khuya, ngủ không đủ giấc”

“không sao, để cho con bé ngủ”

Khi Nguyên Hân vẫn chưa tỉnh ngủ cô hét lên một tiếng.

“mẹ”

Nguyễn Hân từ trong lòng của Tư Nghiên ngồi dậy, côc vô cùng ngạc nhiên khi thấy mẹ cô đứng bên ngoài cửa xe, ba cô cũng đứng ngay bên cạnh mẹ cô, cô trực tiếp dướn qua người Tư Nghiên vòng tay ôm lấy mẹ cô: “Mẹ, sao mẹ lại về nước?”

Mẹ cô ôm lấy cô trìu mếm nói: “mẹ về nước để gặp con gái bảo bối và con rể của mẹ”

Nguyễn Hân khoác tay và đặt cằm lên vai mẹ nũng nịu: “mẹ, con nhớ mẹ quá”.”cô nhìn xung quanh rồi hỏi: “sao mẹ về có một mình thôi ạ? chú kỷ đâu?”

Chú ý cũng về nước cùng mẹ, đang nghỉ ngơi ở khách sạn, hôm nay là ngày đoàn tụ của mẹ con chúng ta, không cần lo cho chú ấy”.

Mẹ Nguyễn Hân là một người phụ nữ tự do, tài giỏi và minh bạch, từ trước đến nay đều không yêu cầu con gái phải chấp nhận bạn trai mới của mình, không tùy tiện đưa bạn trai mới đến gặp Nguyễn Hân, đồng thời bà cũng không yêu cầu bạn trai mình phải chấp nhận Nguyễn Hân, coi cô như con gái của mình mà đối đãi.

Dù quan hệ mẹ con vợ chồng thân thiết yêu thương nhau nhưng họ luôn độc lập với nhau, không bao giờ vì sự lựa chọn của cá nhân mình mà yêu cầu người thân phải miễn cưỡng chấp nhận

Nguyễn Đức Nghiệp thấy trong mắt con gái mình chỉ có mẹ, dường như không nhìn thấy sự xuất hiện của người cha như ông, có chút ghen tỵ, bèn ho khan một tiếng để Nguyễn Hân chú ý đến mình.

Nguyễn Hân liếc nhìn cha, rồi lại quay ra nhìn mẹ cười.

Hai mẹ con cùng trêu đùa Nguyễn Đức Nghiệp

Ninh Chí Thanh – mẹ Nguyễn Hân bèn lên tiếng “lão Nguyễn mười mấy năm rồi, bệnh ho của ông vẫn chưa chữa khỏi à?”

Trước đây ba Nguyễn Hân thường thích cạnh tranh với mẹ cô để lấy lòng con gái

Nguyễn Đức Cảnh bị trêu đùa, sắc mặt không thay đổi nói: “do gần đây trời lạnh”

Ninh Chí Thanh nói: “Nếu anh ghen tỵ với việc em gần gũi con gái hơn thì cứ nói đi”.

Nguyễn Đức Cảnh hất cằm lên cười khà khà nói: “Ai nói con gái thân thiết với em hơn, tình cảm giữa bố con anh cũng rất tốt, tại em mới về nước, nên anh nhường cho em đó”.

Cô biết rằng mẹ cô lần này có thể gặp cô ở Nguyễn Gia, khẳng định Tư Nghiên đã bàn bạc trước với bố mẹ cô.

Nguyễn Hân và Tư Nghiên ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, nghe thấy giong nói của bố mẹ cô vọng ra từ trong nhà bếp.

Nguyễn Đức Cảnh nói: ” em đúng là, khoai tây phải bào sợi, em cắt dầy hơn ngón tay thế này lát nữa các con ăn sao được”

Ninh Chí Thanh: “Anh thì biết cái gì? thái to chút ăn càng ngon, Nguyễn Hân từ nhỏ ăn khoai em chiên, em đều thái to mà”

Đó là bởi em cắt khoa tây quá to, hơn năm rồi, tay nghề của em không tiến bộ chút nào cả, em vẫn thái quá to, chẳng giống khoai tây chiên mà giống que chiên”.

“Ây da, thế anh có tiến bộ à? món trứng xào cà chua cũng năm rồi, đến bây giờ quả trứng nào cũng ném vào trong bát rồi dùng đũa gắp vỏ, lần có đến lần anh gắp không sạch vỏ trứng, cắn một miếng nhai, trong miệng vẫn còn vỏ trứng.”

Không khó để thuyết phục bố mẹ cô ấy đi cùng nhau đến gặp cô ấy, quý là ở chỗ anh ấy là người đưa ra ý tưởng này.

Trong bếp, bố mẹ Nguyễn Hân đã chuẩn bị bữa tối cho Nguyễn Hân và Tư Nghiên, kỹ năng nấu nướng bố mẹ cô không tốt lắm và thậm chí có thể nói rằng họ không biết nấu nướng, hương vị của các món ăn chủ yếu được hỗ trợ bởi các loại gia vị.

Trước đây, khi họ chưa ly hôn, nhà họ Nguyễn đã có bảo mẫu nên họ không cần phải tự nấu nướng. Tuy nhiên, họ sẽ cho bảo mẫu nghỉ vào các dịp lễ tết và tự nấu một bữa ăn cho gia đình người, nhưng chỉ giới hạn trong những ngày lễ tết, cho nên bao nhiêu năm rồi kỹ thuật nấu nướng vẫn không có cải tiến.

Hai người không ngừng tranh cãi qua lại, nhưng tuyệt đối không phải là sự tranh cãi kịch liệt sau khi tình cảm tan vỡ.

Họ nói chuyện với nhau rất tự nhiên, như hai người bạn vậy

Trước đây Nguyễn Hân luôn nghĩ rằng chỉ cần bố mẹ cô giao tiếp nhiều hơn và thân thiết với nhau hơn, họ chắc chắn sẽ tìm thấy sự tốt đẹp của nhau và ở bên nhau một lần nữa.

Lúc này, cô mới thực sự hiểu rằng họ đã ở bên nhau hơn năm, và họ đã hiểu rõ thói quen của nhau, thậm chí chỉ cần nhìn một cái đã biết nhau muốn làm gì, việc chia tay của họ không phải bốc đồng mà là đã suy nghĩ rất kỹ rồi mới quyết định.

khi ăn tối, Nguyễn Hân quả nhiên thấy có những mảnh vỏ trứng nhỏ trong món trứng xào cà chua mà bố cô làm, cô cắn vào như đang nhai cát bèn liếc nhìn bố rồi cố nuốt.

Buổi tối mẹ cô đi cùng vợ chồng cô đến chỗ ngủ, Tư Nghiên ngủ ở thư phòng, cô và mẹ cô ngủ cùng nhau, mẹ con tâm sự đến đêm khuya mới chịu ngủ.

Ninh Chí Thanh lần này trở về, ở Nam Thành ba ngày, ngoài ăn cơm hai mẹ con còn mua sắm làm đẹp, Tư Nghiên ngoan ngoãn đi theo vợ và mẹ vợ xách túi cho họ, ba ngày nay Ninh Chí Thanh không có bình luận gì về con rể.

Mãi cho đến ngày cuối cùng, Tư Nghiên lái xe đưa Ninh Chí Thanh đến sân bay để gặp bạn trai, Nguyễn Hân mới lặng lẽ đến gần mẹ ở ghế sau và nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, mẹ nghĩ gì về anh ấy?”

Ninh Chí Thanh mỉm cười trả lời: “Mẹ nhìn thấy con đang rất hạnh phúc”.

Con rể có thể đem lại hạnh phúc cho con gái mẹ, mẹ đương nhiên hài lòng rồi.

Ra đến sân bay, Nguyễn Hân nhìn thấy chú kỷ với vẻ ngoài lịch lãm, chú đang đứng sau một cây cột và xuất hiện khi Ninh Chí Thanh ra hiệu rằng chú có thể bước ra để chào mọi người.

Nguyễn Hân đứng bên cạnh Tư Nghiên, nhìn mẹ cô và chú Kỷ rời đi, chú lấy tay đẩy hành lý cho đến góc đã khuất xa mới vòng tay ôm mẹ cô.

Những thứ khác cô không nói đến, chỉ cần tính chu đáo cẩn thận thế này cũng hơn ba cô nhiều rồi.

Chia tay lúc nào cũng buồn Nguyễn Hân sụt sịt muốn khóc, Tư Nghiên đưa tay ra ôm lấy cô, cô nghiêng đầu vùi mặt vào vòng tay anh, nước mắt cô thấm ướt ngực anh.

Mọi người ra vào đều không thể không liếc nhìn, một anh chàng đẹp trai như Tư Nghiên đi đến đâu cũng có người liếc nhìn, lúc này lại ôm một người phụ nữ có đôi mắt đang khóc đỏ hoe trong tay, thật khó để không khiến người ta liên tưởng đến điều gì đó..

Có người đã nhận ra Tư Nghiên và dùng điện thoai quay lại.

Tư Nghiên rũ mắt xuống, nhẹ giọng dỗ dành cô, “Mẹ nói sau này mẹ sẽ thường xuyên trở về thăm em. Nếu em thấy nhớ mẹ, chúng ta cũng có thể đến thăm mẹ.”

Nguyễn Hân gập đầu, nghẹn ngào nói: “Em biết rồi”

Tư Nghiên lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô, Nguyễn hân ngước nhìn Tư Nghiên, những giọt nước mắt trên khóe mắt cô vẫn đang lăn dài, đột nhiên cô nói: “Tư Nghiên, anh thật đẹp trai.”

Tư Nghiên im lặng không biết nói gì

Sau khi rời khỏi sân bay, cả hai không về nhà luôn, Tư Nghiên đưa Nguyễn Hân đi ăn, hai người tay trong tay đi dạo trong phố.

Thực ra Nguyên Hân có điều muốn nói với Tư Nghiên nhưng cô đã suy nghĩ rất lâu mà chưa biết phải mở lời thế nào.

Cuối cùng dừng lại trước một cửa hàng chụp ảnh cưới, Nguyễn Hân nhìn ảnh quảng cáo trên cửa sổ, cô dâu chú rể cười rất vui vẻ, nghĩ đến bộ ảnh cưới mà cô với Tư Nghiên lúc trước chụp chỉ là việc làm lấy lệ, bởi khi đó cô cũng không có bất cứ sự kỳ vọng nào đối với cuộc sống hôn nhân này. cho nên bộ ảnh cưới đó nhìn rất không tự nhiên.

” Tư Nghiên chúng ta cùng sắp xếp thời gian đi chụp ảnh cưới lại đi.”

Lần này em sẽ cười rất tươi, để anh cảm nhận được em rất yêu anh.

“Ừ”

Tư Nghiên thầm nghĩ chắc đây là lý do mà cô lôi anh đi ra ngoài dạo phố lâu như vậy, anh bèn cười hỏi: “E đã mệt chưa? đã muốn về nhà chưa?”

“Em cò có món đồ muốn tặng anh”

Nguyễn Hân mở túi trên vai, lấy ra chiếc khăn tình yêu mà cô đã đan, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của anh, suy tư hồi lâu, nhưng vẫn không biết nên thổ lộ như thế nào.

Tư Nghiên cảm thấy tự hào và hạnh phúc khi nhìn thấy cô lấy chiếc khăn len từ trong túi xách ra.

“Em đan à?”

Nguyễn Hân gật đầu

Tư Nghiên tỏ vẻ nghi ngờ hỏi: “Em đan khi nào, sao anh không biết nhỉ?”

“Em đan ở nhà Đồng Đồng, đan từ lâu rồi, chỉ là chưa tìm được cơ hội thích hợp để tặng nó cho anh”

Tư Nghiên nhìn thấy Nguyễn Hân có chút bối rối, bèn cúi xuống hôn lên môi cô thì thầm: “Em tặng anh khăn quàng cổ, định trói anh cả đời hả cô bé?”.

Nguyễn Hân mỉm cười, anh ấy đúng là biết ý nghĩa của việc tặng khăn

Nguyễn Hân đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, anh ấy hiểu hết ý nghĩa các món quà mà một người phụ nữ tặng một người đàn ông, thế mà cô tuyệt nhiên chưa tặng anh bất cứ món quà nào?

“đúng là mang ý nghĩa như vậy đó” Nguyễn Hân dũng cảm thừa nhận, rồi nói: “Anh cúi đầu xuống đi, em giúp anh quàng khăn”.

Tư Nghiên cúi xuống cho Nguyễn Hân quàng khăn cho mình.

Nguyễn Hân quàng khăn quanh cổ anh, vòng hai tay ôm cổ anh thì thầm: ” Em yêu anh và muốn ở bên anh mãi mãi”

“Em tại sao lại ngọt ngào như vậy?”

Chụp những bức ảnh.

Trong ảnh, hai bàn tay đan vào nhau, một cặp nhẫn được gắn chặt vào nhau, và có một chiếc khăn choàng với những đường khâu đan chéo nhau ở giữa thật đẹp

TOÀN VĂN HOÀN

Truyện Chữ Hay