Chương
Sói Đen tiếp tục nói: “Vậy em sẽ dùng súng trực tiếp bắn chết bọn họ”.
“Ngu ngốc!”
Bọ Cạp nhỏ tiếng quát.
“Chúng ta không hề biết An Kình Tông thuê tổng cộng bao nhiêu vệ sĩ. Nếu nổ súng, chẳng phải là đang đánh rắn động cỏ sao?”
“Chúng ta cứ ở đây chờ thời cơ tới”.
Lục Thanh và Lục Hàng đã canh giữ biệt thự của An Nghiên cả ngày trời.
Bây giờ bọn họ đang rất mệt, rất muốn ngủ, nhưng vì mệnh lệnh của Lục Thần nên vẫn không dám thả lỏng.
Màn đêm ngày càng sâu.
Điện thoại của Bọ Cạp đột nhiên rung lên.
“Alo, ông chủ”.
“Tình hình thế nào rồi”.
“Ông chủ, đừng nóng vội! An Kình Tông thuê vệ sĩ, tạm thời chúng tôi vẫn chưa thể ra tay”.
“Vậy sao? Các người phải hết sức cẩn thận đấy, chỉ được thành công không được thất bại, cũng không được đánh rắn động cỏ, nếu không sau này muốn bắt cóc An Hiểu Nghiên sẽ rất khó”.
“Vâng, tôi hiểu rồi”.
Thời tiết ở Minh Thanh thay đổi nhanh như lật mặt.
Nửa giờ trước, sao vẫn còn sáng mà bây giờ đã bị mây đen bao phủ, mưa rơi xối xả.
“Đúng là ông trời cũng giúp mình”.
Đôi mắt của Bọ Cạp loé lên trong bóng tối, ẩn chứa đầy sự phấn khích.
“Chỉ cần hai tên đó rời đi, thì lập tức hành động”.
Quả nhiên, vì vừa đói vừa lạnh, Lục Thanh và Lục Hàng đã vội vàng trốn vào trong xe.
“Cơ hội tới rồi, nhảy tường vào đi”.
Bọ Cạp vẫy tay ra lệnh.
Sau đó, ba người dễ dàng lẻn vào bên trong biệt thự.
Lúc này, An Hiểu Nghiên vẫn đang chăm chú vẽ, hoàn toàn không hề để ý đến màn hình giám sát trên máy tính ở bên cạnh.
“Bộp, bộp, bộp”.
Đột nhiên, trong đại sảnh truyền đến tiếng bước chân.
An Hiểu Nghiên vội vàng chạy ra ngoài, trước mặt cô là ba người đàn ông cầm súng đeo mặt nạ.
“A”.
An Hiểu Nghiên hét lên.
Nhưng tiếng hét này, rất nhanh đã bị nhấn chìm trong tiếng mưa.
Bọ Cạp bước tới đánh cô ngất xỉu.
Sau đó, Sói đen và Báo Tuyết đưa An Hiểu Nghiên ra khỏi biệt thự, đặt cô ngồi ở hàng ghế sau rồi nhanh chóng rời đi trong màn đêm.
Một tiếng sau, Bọ Cạp đã đưa An Hiểu Nghiên đến khu công xưởng bỏ hoang.
“Chăm sóc cô ta cho thật tốt, ngày mai đợi ông chủ tới xử lý”, Bọ Cạp ra lệnh.