Chương
“Ông Lục……”
Lãnh Thiếu Hồng chưa kịp nói xong, Lục Vân Tường đã chỉ vào Lục Phong đang nằm trên ghế sô pha nói: “Ông nhìn xem, con trai tôi cũng bị người ta phế rồi!”
“Hả!”
Mặt Lãnh Thiếu Hồng biến sắc.
Kẻ nào to gan đến mức ngay cả cậu chủ nhà họ Lục cũng dám phế?
Đúng là…gan to tày trời.
“Ông Lục, là ai…đã làm chuyện này?”
Lục Vân Tường hỏi lại: “Vậy con trai ông là bị ai phế?”
Lãnh Thiếu Hồng lắc đầu: “Tôi không biết. Nhìn camera giám sát của khách sạn, tôi chỉ biết cậu ta là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, ăn mặc khá giản dị”.
“Là cậu ta?”
Mắt Lục Vân Tường bỗng loé lên một tia sát ý.
“Lại là Lục Thần, con trai của phế vật đó”.
Con trai của phế vật?
Chuyện năm đó của nhà học Lục, Lãnh Thiếu Hồng cũng từng nghe qua.
“Ý ông là con trai của Lục Vân Long?”
“Không phải ông ta thì còn ai vào đây?”, mặt Lục Vân Tường vô cùng u ám, trong lòng tràn đầy lửa hận.
“Ông Lục, vậy sao ông không sai người giết cậu ta đi?”, Lãnh Thiếu Hồng không hiểu, theo lý mà nói, nếu cậu chủ nhà họ Lục bị phế, nhà họ Lục chắc chắn sẽ trả thù bằng mọi giá.
Lục Vân Tường lắc đầu: “Thằng nhãi này không biết học được cái bản lĩnh đó ở đâu. Nhà họ Lục đã phái rất nhiều cao thủ đi nhưng kết cục đều là một đi không trở lại”.
“Cái gì!”
Lãnh Thiếu Hồng lại bị kinh ngạc đến nỗi không thể khép miệng lại.
“Có điều, lần này cậu ta cũng không sống được bao lâu nữa đâu. Bố tôi đã đích thân đến gia tộc Âu Dương mời cao thủ về rồi”.
Âu Dương sao?
Hai mắt Lãnh Thiếu Hồng tràn đầy hy vọng.
Âu Dương là một gia tộc hạng hai có tiếng trong tỉnh, trong mắt bọn họ, nhà họ Lục thậm chí còn không bằng một con kiến.
Trong một công xưởng bỏ hoang, hai kẻ đeo mặt nạ bắt cóc An Hiểu Nghiên trên phố ngày hôm đó đang run rẩy quỳ trên mặt đất.
“Ông chủ, chúng tôi không hoàn thành được nhiệm vụ, xin hãy trừng phạt”.
Trước mặt bọn họ là một nhóm người đeo mặt nạ, trên tay cầm AK.
Phía sau đám người đeo mặt nạ là một người đàn ông trung niên mặc vest đang hút xì gà, thư thái ngồi dựa vào thành ghế tận hưởng sự mát-xa của hai cô gái tóc vàng nước ngoài.
“Hai tên vô dụng, chút chuyện nhỏ thế này cũng làm không xong”.
Cả hai cúi đầu im lặng, chờ đợi sự trừng phạt.
“Đoàng!”